*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Ứng lại mất tích.
Cơn sóng thần đang dùng tốc độ 720km/h để nuốt chửng Bắc Cực đột nhiên như bị ai đó nhấn nút ngừng, nước biển lập tức rút ngược về đại dương. Cơn sóng dữ cũng bị đẩy ngược lại và dừng dưới chân quân đoàn đọa thiên sứ, bọt nước bắn tung tóe lên chân, lên đùi của họ. Cảm giác đó cứ như đấm một quyền ra nhưng bị người ta đáp trả nguyên vẹn.
Thiên sứ dẫn đầu cao giọng xướng ca, mấy chục thiên sứ khác đột nhiên xuất hiện ở khắp các ngõ ngách ở Bắc Băng Dương, đồng thời cùng nhau hóa phép đóng băng nước biển đang cuộn trào.
Quá trình đóng băng nước biển bị khống chế.
Chỉ trong nháy mắt!
Rắc rắc rắc rắc… Những tiếng vỡ giòn giã vang lên liên tiếp.
Mấy mươi đọa thiên sứ vung quyền đấm vào trên mặt băng, lớp băng mỏng manh lập tức vỡ toác, những mảng băng vụn chẳng mấy chốc liền tan thành nước. Một đọa thiên sứ cầm lấy mái chèo khuấy vào lòng đại dương, một lúc sau, lốc xoáy giữa biển dần dần hình thành, phạm vi càng lúc càng khuếch tán ra chung quanh. Hòn đảo lại rơi vào tay địch, nhà cửa, phòng ốc đều bị cuốn vào lốc xoáy, cây cỏ, đất đai cũng không ngoại lệ. Có thể tưởng tượng sau khi nước biển rút đi, nơi này sẽ hoang vu đến mức nào.
Thiên sứ bị chọc giận rồi.
“Ngài Lucifeal, rốt cuộc ngài có biết ngài đang làm gì không đấy?” Là một thiên sứ sáu cánh với mái tóc ngắn màu vàng nâu, tay cầm thần trượng, trên gương mặt điển trai rõ ràng là lửa giật ngút trời.
“Ramiel, người đang nói linh tinh gì đấy? Hắn đương nhiên biết rõ mình đang làm gì, mưu ma chước quỷ nhường này chẳng lẽ chỉ cần ngáp một cái là bày ra được ư?” Trả lời là một thiên sứ tóc dài đến đầu gối, màu tóc của gã nhạt như màu bạch kim, sáu chiếc cánh sau lưng tỏa ra hào quang rực rỡ. Ánh mắt gã nhìn mọi người trông rất lười biếng, cứ như chẳng có việc gì khiến gã phải quan tâm, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén: “Cố ý tiết lộ sự bố trí của mình trên đảo Deception để đánh lạc hướng, ngấm ngầm làm tan băng ở Bắc Băng Dương, dụ Michael, Raphael đến Con Thuyền Noah… Ngươi bắt đầu âm mưu từ lúc nào thế?”
Beelzebub đáp: “Họp mặt là ý kiến do Metatron đề xuất nhé.”
“Ngươi câm miệng.”
Beelzebub: “…”
Beelzebub nói: “Gabriel, cái tên tính tình hỏng bét như ngươi lại không chịu sa ngã đúng là tổn thất lớn của thiên đường.”
Gabriel nói: “Đã bảo câm miệng, ngươi bị điếc hay bị ngốc?”
Lâu lắm rồi không có ai dám mắng thẳng vào mặt mình như thế, cơn giận này cả Beelzebub cũng khó lòng nuốt trôi. Gã hỏi Lucifer: “Tại sao điều Abaddon đi Nam Cực vậy, nơi này rõ ràng cần đến hắn hơn.” Nói chứ, ngoài Abaddon ra, còn ai chịu nổi cái tính cáu kỉnh của Gabriel? “Thật lòng mà nói, khi tôi biết tin ma vương hung bạo là Abaddon chứ không phải Gabriel, tôi cũng ngớ ra luôn. Tôi ngờ rằng vì Abaddon luôn bị Gabriel dồn ép quá mức lại không thể nào trút giận nên mới khiến hắn hung bạo đến mức ấy.”
Gabriel quay sang Beelzebub và thổi kèn hiệu.
Tiếng kèn hiệu nhắm thẳng vào mình nghe rất chói tai, Beelzebub bịt chặt tai lại.
Gabriel nói: “Xin hãy giữ im lặng, bây giờ đến lượt Lucifer trả lời câu hỏi.”
Từ đầu tới giờ, Lucifer vẫn bình tĩnh đến lạ. Tất cả những gì phát sinh hôm nay đều là kết quả của âm mưu ấp ủ từ lâu, sau bao nhiêu lần tưởng tượng đi tưởng tượng lại mọi khả năng sẽ xảy ra, cảm xúc gì cũng đã lắng đọng.
Hắn thậm chí còn chẳng buồn giải thích, “thiên sứ” và “đọa thiên sứ”, một chữ khác biệt này đã định sẵn con đường của họ sẽ khác nhau.
“Ta thành lập Nghịch Cửu Hội.”
Ngừng một chút, không buồn chú ý đến các thiên sứ đang xôn xao, hắn nói tiếp: “Vì để đối nghịch với vận mệnh mà thành lập Nghịch Cửu Hội.”
Đôi mắt của Gabriel trợn tròn thấy rõ, “Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Chứng minh thân phận boss cuối của mình?”
“Ta chưa đủ kính nghiệp.” Các thiên sứ đang lặng thầm đóng băng nước biển, nhưng Lucifer vẫn tỏ ra mặc kệ, hắn thành thật trả lời câu hỏi của Gabriel: “Bởi vì trước đây không lâu, nó đã vùng ra khỏi tầm kiểm soát của ta và phát triển tự do.”
Năm xưa sáng lập Nghịch Cửu Hội là thôi thúc nhất thời. Khi ấy mới rời thiên đường chưa lâu, trong quá trình xây dựng địa ngục, hắn muốn chứng minh rằng sự lựa chọn của mình phù hợp với lợi ích của đại đa số hơn. Vì vậy hắn đã viết bản kế hoạch và đi khắp các giới để truyền bá. Có lẽ vì danh tiếng sẵn có của hắn, khi ấy rất nhanh đã gầy dựng được một thế lực không nhỏ. Nghịch Cửu Hội vốn có mục đích rõ ràng, nhưng bấy giờ còn cách rất nhiều năm mới đến lúc lời tiên tri về kẻ hủy diệt ứng nghiệm. Hắn chưa nghĩ ra cụ thể phải làm như thế nào, vì vậy sau khi thời kỳ hưng phấn mới sáng lập trôi qua, Nghịch Cửu Hội rơi vào tình trạng nhàn hạ.
Biết được Nghịch Cửu Hội dưới sự dẫn dắt của người khác đã tìm được đường lối mới là chuyện của sau này. Vào thời điểm đó, địa ngục đang phát triển với tốc độ chóng mặt, mỗi ngày bận mãi không hết việc, cả thời gian ngủ nghỉ của Beria cũng bị ép xuống chỉ còn bốn tiếng, có thể thấy với thân phận chúa tể của địa ngục, hắn còn phải làm việc cật lực tới mức nào.
Cứ thế bận mãi khiến hắn không thể không kéo dài việc xử lý vấn đề của Nghịch Cửu Hội, mãi tới khi Michael biết chuyện.
Lúc nghe tin y dẫn dắt quân đoàn thiên sứ đi xử lý Nghịch Cửu Hội, Lucifer cũng từ bỏ ý định nhúng tay vào. Lý tưởng sống khác biệt quá lớn đã khiến họ phải mỗi người một ngả, giờ đây nhỡ còn để lộ thân phận người sáng lập Nghịch Cửu Hội thì mối quan hệ mỏng manh dễ vỡ của cả hai chỉ sợ khó lòng cứu vãn.
Hắn lựa chọn giữ im lặng và âm thầm dặn Beelzebub đi thu dọn tàn cục.
May mà những kẻ năm xưa được hắn kêu gọi đã không còn, người kế thừa hiện nay không nắm rõ tình hình. Con tin bị địa ngục giành bắt trước, sau bao phen tra hỏi, sợ rằng mình sẽ gây thù chuốc oán với cả hai bên nên sống chết không nhận thành viên sáng lập Nghịch Cửu Hội là địa ngục. Chẳng qua khi mới thành lập Nghịch Cửu Hội, mỗi thành viên đều giữ một bản hiệp nghị, hiện tại còn vài bản lưu lạc bên ngoài, để lại mối họa ngầm. Về sau Nghịch Cửu Hội bị thiên đường càn quét, không thể không đổi sang hoạt động âm thầm trong tối. Thiên đường lại tổ chức càn quét thêm mấy lần, địa ngục cũng tham dự, nhưng đều không đuổi cùng giết tận, cứ dùng dằng mãi cho tới giờ.
Nhưng cách đây không lâu, thiên đường lại một lần nữa phát động phong trào tiêu diệt Nghịch Cửu Hội, lần này khác hẳn với những lần trước, đường lối chiến lược đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Đầu tiên là sắp xếp kẻ nằm vùng, sau đó kêu gọi đầu hàng, đến lúc hành động, phần lớn đều đã là người của mình, cuối cùng cả sào huyệt cũng bị truy ra tận gốc.
Thành viên duy nhất trốn thoát mang theo bản hiệp nghị năm xưa xuống địa ngục nửa uy hiếp nửa van nài nhờ địa ngục che chở. Bấy giờ Lucifer đã quyết định tiêu diệt nhân giới, một Nghịch Cửu Hội cỏn con thì thấm vào đâu, con cá lọt lưới trong phút chốc biến thành con cá tự chui đầu vào lưới.
Đương nhiên những hoạt động này các thiên sứ đều không được biết. Họ chỉ được chứng kiến thái độ ngang nhiên của Lucifer khiến tất cả đều thấy phẫn nộ. Ramiel nói: “Lẽ nào cho tới hôm nay, ngài chưa từng hối hận vì bất cứ hành vi nào của mình hay sao? Ngài làm tôi thất vọng quá!”
Lời gầm lên của gã vẫn không thể gợi lên bất cứ cảm xúc trên gương mặt của Lucifer.
Lucifer hờ hững đáp: “Con đường của ta xưa nay chỉ hướng về phía trước chứ không có chiều ngược lại.”
“Sau khi sa ngã, tên của ta là Lucifer.”
Ramiel nghẹn lời.
Trước ngày các thiên sứ sa đọa, Ramiel cũng nằm trong số những người hâm mộ trung thành nhất của Lucifeal, thậm chí sau khi hắn sa đọa, bởi vì sáu chiếc cánh vẫn trắng thuần một màu của Lucifer, Ramiel vẫn luôn hoài nghi chuyện này có điều bí ẩn, thậm chí còn giữ thái độ hời hợt xa cách với Michael. Nhưng nguyện vọng đẹp đẽ ấy, vào giây phút này đây, đã vỡ thành ngàn mảnh nhỏ.
Bất thình lình!
Một thanh kiếm khổng lồ mang theo lửa đỏ rực rỡ từ trên trời giáng xuống, phá tan đám mây đen nghịt chẳng biết tụ lại từ lúc nào. Michael với sáu chiếc cánh đỏ rực lập tức xuất hiện dưới thanh kiếm ấy, chụp lấy nó và chỉ thẳng vào Lucifer: “Ngại quá, con đường phía trước của ngài bị ta chặn mất rồi.”
Thấy Michael, Raphael đều đã xuất hiện, Beelzebub bất giác nhìn quanh tìm kiếm Mammon và Asmodeus, nhưng cả bóng cũng chả thấy đâu – Chẳng lẽ bị giết người giấu xác rồi? Với mối quan hệ “cạp váy” vững chắc của hai người họ, dù âm mưu có bại lộ cũng không đến nỗi chết mất xác chứ nhỉ. Hơn nữa rõ ràng mình còn mua chuộc Baal để hắn giúp đỡ vào lúc quan trọng nhất.
Suy nghĩ của Beelzebub lúc này rối bời, nhưng gã vẫn giữ bình tĩnh để hỏi rất chi là súc tích: “Giờ… Các người đều là độc thân rồi?”
Phản ứng của các thiên sứ chưa cần phải bàn, ngay cả kẻ hờ hững có thừa khi đối diện với Ramiel và Gabriel là Lucifer lúc này cũng không giữ được vẻ thản nhiên nữa, lập tức bắn qua một ánh mắt sắc lẻm lạnh giá như dao.
Raphael cũng giậm chân đáp: “Không biết ăn nói thì thôi đừng có mở mồm, có mà ngươi đi yêu đơn phương ấy chứ ta không thể nào độc thân nữa đâu!”
Beelzbub: “…”
Beelzebub chỉ đành hỏi lại cho rõ ràng: “Mammon và Asmodeus đâu?”
Michael huơ kiếm vẽ ra một con đường bằng lửa dẫn thẳng tới ngay trước mặt Lucifer và lạnh lùng đáp: “Đừng lo, các người sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.”
…
Cơ mà, người Mammon và Asmodeus chuẩn bị gặp mặt lại là tiên sinh Tiểu Ứng.
Mấy ngay không gặp, à không, tính theo thời gian của nhân loại, phải là một khoảng thời gian chưa gặp, lần này trông tiên sinh Tiểu Ứng còn “nhỏ” hơn mấy lần trước. Gương mặt của gã hóp lại, bộ vest được đặt may riêng cũng trở nên rộng thùng thình.
Tiên sinh Tiểu Ứng dường như không chú ý đến mấy chuyện lặt vặt này, từ khi tiên sinh Lão Ứng mất tích tới nay, gã hoàn toàn bỏ bê việc chăm chút bề ngoài của mình, nếu chẳng nhờ thư ký nhắc gã về sự tồn tại của bộ râu, giờ này chắc gã đã có thể hóa thân thành Cầu Nhiêm Khách.
Họ hẹn gặp nhau ở nhà họ Ứng.
Khi Asmodeus tới, bà Ứng đúng lúc cũng về nhà. Dù bề ngoài vẫn ăn mặc chỉnh chu không chút qua loa nhưng số tóc bạc tăng đột ngột đã nói lên tâm trạng âu lo của bà mấy ngày nay. Trông dáng vẻ ủ rũ của bà cũng biết chuyến này đến sở cảnh sát lại là công cốc.
Cả bọn lặng lẽ đi vào phòng khách – Mẹ con nhà họ Ứng im lặng là vì lo âu, Asmodeus im lặng là vì kiệm lời, Mammon… Gã muốn nói chuyện nhưng lại không quen thân cho lắm.
May mà khi người giúp việc bưng trà lên, sự im lặng này đã được phá vỡ.
Asmodeus giới thiệu Mammon là đồng nghiệp của mình, mẹ con nhà họ Ứng lập tức nhìn gã bằng ánh mắt mong đợi. Mặc kệ là thân phận gì, vào lúc này chỉ cần tìm được người thì là kẻ có ích.
Bà Ứng sơ lược lại tình hình: “Ông ấy mất tích vào bảy ngày trước, tinh thần có vẻ hưng phấn lạ thường, còn bảo với tôi cái gì mà ‘Trời có thiên lý, báo ứng linh nghiệm’, tôi hỏi có việc gì, ông ấy lại chẳng chịu hé răng, chỉ nói đi gặp một người bạn cũ và sẽ về ngay thôi.”
Mammon hỏi: “Họ hẹn gặp ở đâu?”
Bà Ứng đáp: “Tài xế chở ông ấy đến trước cửa một khách sạn năm sao, chính mắt thấy ông ấy vào trong, nhưng sau đó, cảnh sát xem lại camera, cũng hỏi cả nhân viên trong khách sạn. Phim trong camera bị xóa mất, nhân viên cũng không nhớ gì cho lắm.”
Tiên sinh Tiểu Ứng nói: “Cùng ngày, trong tài khoản của ba bỗng dưng mất đi một số tiền lớn.”
Mammon hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tiên sinh Tiểu Ứng sầm mặt đáp: “Năm mươi triệu.”
Mammon: “…” Này cũng gọi là số tiền lớn?
Tiên sinh Tiểu Ứng nói: “Hơn nữa, chúng ta nhất định phải tìm đượcc ba trước khi bước sang ngày mai.”
Asmodeus hỏi: “Tại sao?” So với thái độ khi Ứng Long Sơn mất tích lần trước, lần này cả bà Ứng lẫn tiên sinh Tiểu Ứng hình như trông có vẻ quá nóng ruột.
Tiên sinh Tiểu Ứng nhìn bà Ứng một cái, thấy bà gật đầu đồng ý mới từ tốn nói: “Thành phố này rất có khả năng sẽ bị nhấn chìm, chúng tôi cần phải đến một nơi cao hơn.”
Credit: 斑斑拌饭
Một thanh kiếm khổng lồ mang theo lửa đỏ rực rỡ từ trên trời giáng xuống, phá tan đám mây đen nghịt chẳng biết tụ lại từ lúc nào. Michael với sáu chiếc cánh đỏ rực lập tức xuất hiện dưới thanh kiếm ấy, chụp lấy nó và chỉ thẳng vào Lucifer: “Ngại quá, con đường phía trước của ngài bị ta chặn mất rồi.”