Chương 57: Cảnh Báo (trung)

Vị khách huyết tộc không được hoan nghênh cho lắm.

Raphael chỉ cần ra lệnh một tiếng, giáo hội liền phái người đến, các loại đạo cụ trừ tà diệt ma thi nhau chào hỏi Chung Thúy Sơn. Chung Thúy Sơn ủ rũ cúi đầu, trong lòng lại đang hú hét… Chỉ bằng tỏi, dây xích bạc, thánh giá là muốn bắt giữ ta? Ha ha, ngây thơ quá, ngây thơ quá rồi.

Raphael hắt vài giọt nước thánh lên sợi xích bạc đang trói gã.

Chung Thúy Sơn xụi lơ ngã xuống đất, bị hai cha xứ khiêng đi, thống nhất tâm trạng ủ rũ từ trong ra ngoài.

Người đi rồi, Asmodeus bắt đầu thấy hơi nhớ, y cứ nhìn về hướng thang máy và hỏi Raphael: “Hắn sẽ bị phạt như thế nào?”

Raphael đáp: “Nhốt dăm ba năm thôi ấy mà.”

“Lâu vậy ư?”

Với thiên sứ cùng đọa thiên sứ sở hữu sinh mệnh vạn năm mà mói, dăm ba năm chẳng qua chỉ là vài cái chớp mắt. Raphael cười ha ha đáp: “Biểu hiện tốt chưa chắc được giảm hình phạt, nhưng biểu hiện không tốt chắc chắn sẽ bị tăng thêm hình phạt.”

Không biết nghĩ đến việc gì, Asmodeus chỉ cúi đầu nhìn chân mình, Raphael nhìn theo, phát hiện mũi chân của y quả nhiên cứ nhúc nhích như đang xoắn xuýt lắm.

Raphael hỏi: “Em cảm thấy hình phạt quá dài?” Chàng sờ vào dấu ấn của vu tộc trên tay mình, cân nhắc xem có nên tìm tộc trưởng đổi sang thần chú biến hình khác không. Dơi thì khỏi phải nói, biểu hiện của Chung Thúy Sơn khiến chàng cứ cảm thấy dơi thô bỉ thế nào ấy. Con người chẳng phải rất thích chó hay mèo sao? Không biết As thích loại nào.

Asmodeus cắn môi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thế hình phạt của em thì sao?”

Trộm mất đất thần, giúp Satan trốn thoát, giết Sara… Y cũng từng làm rất nhiều việc xấu.

Mắt Raphael sáng lên, “Em đồng ý quay về thiên đường?”

Với thân phận ma vương, nếu không phải quay về thiên đường thì còn ai dám phạt y?

Asmodeus ngẩn ra, trong giây lát vẫn chưa kịp hoàn hồn vì nguyên tắc và lập trường thay đổi quá chóng vánh do sự khác biệt giữa thân phận thiên sứ cùng ma vương. Ban đầu, mắt y dán chặt vào Raphael như đang cân nhắc, nhưng dần dà, trong đôi mắt ấy lại hiện lên sự hoảng hốt, chốc chốc liếc sang trái, chốc chốc lại liếc sang phải nhưng một mực không nhìn thẳng vào Raphael nữa.

Lòng Raphael lạnh ngắt, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, “Cũng không cần vội. Thiên đường đã đến lúc phải tăng lương rồi, những phúc lợi khác cũng cần nâng cao, đợi điều kiện cải thiện rồi em hẵng cân nhắc cũng chưa muộn.”

Asmodeus hơi hoảng hốt, “Không cần mà…”

Raphael ngắt lời y: “Không cần xin giúp Michael.”

Asmodeus còn định nói gì đó nhưng ánh mắt của Raphael thấp thoáng như đang khẩn cầu y. Y đột nhiên vỡ lẽ, không phải Raphael chưa hiểu ý mình, mà chẳng qua chỉ đang tìm kiếm chút ánh sáng hy vọng le lói trong sự vô vọng kéo dài đăng đẵng bao nhiêu năm nay.

Thang máy đột nhiên “đing” lên một tiếng, có người tới.

Cửa nhà trọ đang mở, Raphael và Asmodeus đứng đó nói chuyện, vì vậy khi người này vừa bước ra khỏi thang máy là nhìn thấy họ ngay.

“Hi!” Đối phương kéo hành lý và nhiệt tình chào hỏi.

Asmodeus nhìn Raphael – Raphael sớm đã quay về với gương mặt của Tony, đúng lúc cũng đang nhìn y. Bị ảo cảnh ảnh hưởng, Helen vừa xuất hiện, Raphael liền cho rằng cô ta đến giành chồng với mình.

Helen nói bằng tiếng Anh: “Tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi. Chúng ta cùng nhau cầu nguyện, sau đó thì thiếp đi, có đúng không?”

Raphael mập mờ đáp: “Nếu tín ngưỡng đủ thành kính sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.”

Helen ủ rũ nói: “Đúng, đương nhiên, nhất định là do tôi phân tâm rồi, tôi cứ bị chuyện cũ ám ảnh. Nói ra mới thấy buồn cười, hôm ấy hình như tôi nằm mơ, mơ thấy bạn trai cũ của tôi kết hôn rồi, người vợ là một cô gái cường tráng đeo mặt nạ. Ôi, ngại quá, không phải tôi muốn nói xấu cô ấy, nhưng trong ấn tượng của tôi, cô ấy đúng là rất cao to… Và rắn chắc. Có lẽ đó là điểm thu hút của cô ấy chăng… Nói thật, chúng ta mới hai ngày không gặp nhưng tôi cảm giác hai anh hình như thân thiết với nhau hơn trước đây rất nhiều. Lạ ghê.”

Raphael chìa tay ra và nói: “Tôi không kiêm trách nhiệm giải mộng.”

Helen phì cười: “Anh thật đáng yêu.”

Câu này cô đã nhịn lâu lắm rồi, dù giáo hội từng nói bóng gió với cô chàng trai phương Đông này có thân phận cực kỳ cao quý và thần thánh, nhưng tiếp xúc nhiều với nhau trong khoảng thời gian này, cô thích dùng từ “đáng yêu” để hình dung anh ta hơn. Đặc biệt là khi anh ta nhìn chàng trai xinh đẹp bên cạnh.

“Tôi không phải người cổ hủ.” Cô ta tự hạ thấp bản thân, “Tuy tôi là người Anh… Còn là quý tộc.”

Thang máy lại vang lên tiếng động. Asmodeus bèn nhường đường cho cô ta, “Vào trong trước đi.”

“Khỏi, tôi chỉ nói vài câu thôi.” Helen đáp: “Tôi đến để chào tạm biệt, tôi đã mua vé về nước, tối nay sẽ bay. Trong nhà còn có chuyện làm ăn cần tôi phải về quyết định, tôi không đi không được. Tuy chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng tôi cảm thấy rất có ích. Trước đây tôi cảm thấy các đất nước ở phương Đông rất kỳ bí, nhưng vén lớp mặt nạ lên, tôi lại mê đắm sự văn minh và phát triển của nơi này. Nếu có cơ hội, không, nhất định sẽ có cơ hội, tôi sẽ quay lại. Hy vọng lúc ấy có cơ hội được gặp nhau.”

Ngừng chốc lát, cô mới chìa tay ra với Raphael, “Chân thành cảm ơn lời mời của anh.”

Raphael bắt tay cô rồi đáp: “Chúc cô lên đường bình an.”

Helen rướn tới trước muốn áp mặt vào mặt của chàng nhưng bị Raphael tránh đi. Cô phì cười: “Suýt nữa thì quên, bảo thủ cũng là một trong những điểm thu hút của phương Đông.” Cô ta vẫy tay chào Asmodeus rồi kéo hành lý bước vào thang máy.

Asmodeus cảm thấy tính tình cô ta khá tốt, tự dưng vô duyên vô cớ bị lôi đến Trung Quốc để ngủ hai ngày, sau đó phải vội vội vàng vàng quay về nhưng chẳng hề buông lời trách móc.

Raphael đáp: “Ngoài mặt luôn tươi cười nhưng chắc gì sau lưng không đâm chọt.”

Asmodeus buột miệng nói: “Nhưng người cũng thích cười lắm mà.”

Raphael: “…”

Asmodeus cũng nhận ra mình nói sai rồi, vì vậy hốt hoảng lấy cớ chuồn đi lao động, “Em đi lấy giẻ lau nhà.” Người của giáo hội lúc vào cửa không cởi giày nên thềm cửa vốn bị Chung Thúy Sơn lau bóng loáng giờ toàn là dấu giày.

Raphael kéo tay áo y lại.

Asmodeus đi mấy bước thấy không nhúc nhích được, nhớ lại điệu bộ giả vờ đáng yêu của Chung Thúy Sơn khi biến thành dơi, vì thế bèn lấy hết can đảm xoay người lại…

Raphael giật bắn mình, cứ tưởng y giận rồi nên lập tức thả tay ra. Nào ngờ Asmodeus đặt hai tay ra trước bụng, không ngừng xoa tay, toàn thân lúc lắc nhè nhẹ và phát ra tiếng “chít chít chít” ngắn ngủi nhưng dễ thương chết người.

Raphael: “…” Giảm hình phạt cho Chung Thúy Sơn ngay và luôn!

Asmodeus thực hiện xong động tác thì thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, hai tay vẫn đặt trước bụng, tay này cứ mân mê tay kia, ánh mắt bắt đầu nhìn tán loạn dưới sàn nhà…

“As.” Raphael dịu dàng gọi  y.

Không có phản ứng.

“As.” Raphael lặng lẽ lại gần y hơn.

Asmodeus đột nhiên ngẩng đầu lên và chìa tay ra, “Người xem.”

Thiếu chút nữa là bị va phải cằm, Raphael phản ứng nhanh nên kịp ngưỡng đầu ra sau, “Ừm?”

Asmodeus chỉ vào đồng hồ định hướng kẻ hủy diệt, “Kim đột nhiên nhảy đến chỗ này.”

Trong đầu Raphael hiện tại chỉ còn có “chít chít chít”, chàng ngơ ngác hỏi lại: “Nhảy đến chỗ nào?”

Asmodeus kiên nhẫn giải thích phát hiện mới của mình, “Đây là đồng hồ định vị kẻ hủy diệt, hướng kim chỉ là vị trí của kẻ hủy diệt. Chỉ cần Ứng Long Sơn xuất hiện trong phạm vi một cây số, nó sẽ chỉ theo ông ta. Nhưng ban nãy nó đột nhiên nhảy lung tung.”

Raphael cuối cùng cũng bắt kịp suy nghĩ của y, “Tức là Ứng Long Sơn tới?”

Asmodeus đáp: “Hướng kim chỉ không phải là hướng nhà của Ứng Long Sơn.”

“Có lẽ ông ta từ chỗ khác đi tới.”

“Em thấy hình như không phải như thế.” Asmodeus cũng không nói rõ được vì sao nhưng y chỉ cảm thấy kim lần này nhảy rất kỳ lạ. Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Kim hình như chỉ về hướng sân bay.”

Raphael liếc một cái, quả thật đúng thế, nhưng chẳng bao lâu sau, kim lại bắt đầu xoay lung tung, chứng tỏ kẻ hủy diệt đã rời khỏi phạm vi gần họ. Chàng nói: “Muốn biết cứ gọi điện thoại hỏi xem.”

Asmodeus cảm thấy rất có lý. Y gọi điện thoại báo với Ứng Long Sơn chốc nữa họ ghé thăm.

Raphael: “…” Thật ra gọi điện cũng hỏi rõ được mà. Nhưng As làm gì cũng đúng cả.

Asmodeus quả nhiên giải thích rất hợp lý: “Như vậy chúng ta có thể ăn chực một bữa cơm.”

Raphael lập tức bị chạm tự ái, “Tuy lương trên thiên đường không cao nhưng vẫn đảm bảo được ba bữa cơm mà.” As muốn ăn gì chàng đều có thể nuôi nổi!

Asmodeus lại nói: “Nhưng nấu cơm cực lắm.”

Trái tim Raphael ấm áp hẳn lên. As đang xót cho mình ư? As của chàng quả nhiên vừa lương thiện vừa dịu dàng lại biết quan tâm đến người khác. Nếu không phải do Satan cùng Leviathan giở trò, As nhất định đã giành được vòng nguyệt quế dành cho thiên sứ đáng yêu nhất thiên đường.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng bẽn lẽn của Asmodeus, trong lòng chàng trỗi lên một suy nghĩ: Nhất định phải bắt As về nhà!

Raphael đột nhiên giả vờ thở dài.

Tiếng thở dài này quá đột ngột, khiến người khác không thể không để ý đến, Asmodeus nhìn chàng với ánh mắt đầy chấm hỏi.

Raphael rầu rĩ nói: “Tôi phải rời khỏi đây một khoảng thời gian.”

Asmodeus ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thế em qua ở nhà của Ứng Long Sơn.”

Raphael: “…”

Lương vẫn là thứ yếu, lần này quay về trước tiên phải thương lượng với Michael chuyện xử lý kẻ hủy diệt xấu xa kia!

Chàng uyển chuyển nói: “Tôi không yên tâm về em.”

Asmodeus tưởng chàng sợ thân phận kẻ hủy diệt của Ứng Long Sơn sẽ mang lại phiền phức nào đó, vì vậy bèn nghe lời chàng, “Thế em ở đây đợi người.”

Đợi người.

Đợi người.

Đợi người.

Trong đầu Raphael cứ tua đi tua lại hai chữ này. Đương nhiên, viễn cảnh As ở nhà chờ mình về tưởng tượng thôi đã thấy đẹp tuyệt vời, nhưng tuyệt hơn là hai người không phải xa nhau. Chàng quyết định nói thẳng: “Em có muốn đi chung với tôi không?”

Asmodeus ngẩn ra rồi chần chừ hỏi lại: “Được chứ?”

Raphael nói: “Lần này bọn tôi hẹn nhau ở Con Thuyền Noah.” Thật ra không phải. Vốn hẹn nhau ở thiên đường, nhưng mấy chuyện tình cảm cần phải từ từ, quá gấp rút ngược lại sẽ ảnh hưởng tới nền tảng, chàng chỉ đành bước từng bước một mà thôi.

Asmodeus nhớ đến bức tường khách VIP ở Con Thuyền Noah. Quan hệ của Raphael với Con Thuyền Noah đúng là rất tốt.

Nhưng y vẫn còn băn khoăn, “Chuyện của kẻ hủy diệt vẫn chưa giải quyết xong.”

Tuy ngoài miệng bảo kế hoạch A chắc sẽ thất bại nhưng vẫn thấy không cam lòng – Nếu “không cam” của Thần Hỗn Loạn còn ở đây, nó chắc chắn sẽ mừng quýnh. Y vốn định nhân cơ hội Raphael không có ở đây để làm rõ chuyện của kẻ hủy diệt.

Raphael nói: “Yên tâm, có thiên sứ và giáo hội chú ý.”

Asmodeus len lén vẽ ra một chữ T trong lòng, bên trái là ở lại điều tra chuyện kẻ hủy diệt, bên phải là theo Raphael đến Con Thuyền Noah.

Lợi ích của việc ở lại điều tra: Nhân giới còn rất nhiều món ngon y chưa ăn thử; phim điện ảnh xem rất thích; chuyện của kẻ hủy diệt bắt đầu có manh mối; “Lưu lạc địa cầu” còn chưa xem…

Đi Con Thuyền Noah: Được ở chung với Raphael.

Còn chưa đủ ư?

Y đỏ mặt, nhỏ giọng thủ thỉ: “Em đi với người.”