Chương 60: Thánh Thư (hạ)

Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.

Khói đen dập dìu một lúc thật lâu, mãi đến khi khẳng định hai người trên giường đều say giấc nồng mới từ từ trườn đến gần cổ tay đang gác lên gối của Ansbach.

Thánh thư chìm trong vầng hào quang của chính nó trông hệt như ngọn đèn chỉ lối cho khói đen. Khói đen lởn vởn quanh thánh thư rồi thử cho một làn khói mỏng tiếp cận, vầng hào quang của thánh thư lập tức phình ra đánh bật khói đen. Khói đen văng đến bên kia góc tường gần nơi đặt ti vi, loáng thoáng hiện ra một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu nhưng nhanh chóng tán đi, luồn xuống khe cửa thoát ra khỏi phòng.

Ansbach vốn phải đang “ngủ say” thình lình mở choàng mắt ra, đầu tiên là nhìn sang Oregon để biết y không bị giật mình tỉnh dậy, sau đó mới nhổm người lên nhìn ra ngoài cửa.

Hôm nay trong thư viện mặc dù ba người đều mải xem sách nhưng anh vẫn chú ý đến Yvonne. Anh dám chắc có lần xem được quyển sách nào đó, sắc mặt Yvonne thoáng vẻ kích động, vui vẻ và căng thẳng. Để không bị họ phát hiện, ả lập tức vờ vịt như chưa có chuyện gì và đặt sách về chỗ cũ.

Ansbach ngẫm lại một chút, trong đầu lập tức hiện lên tên một quyển sách: “Kỷ vật của thiên sứ”.

Bên trong viết về chuyện sau khi thiên sứ giáng trần, có nhắc đến “quyển sách của Raziel”. Theo truyền thuyết, Raziel là thiên sứ có trí tuệ sáng gần bằng với Thần, là thiên sứ Thần e dè nhất. Trong sách có viết về các loại phép thuật cao cấp dùng để sáng lập các giới, khống chế đại dương vân vân, và còn cả lai lịch của Thần. Vì kiêng dè sẽ có sự xuất hiện của một vị Thần thứ hai, Thần đã sai thiên sứ ném quyển sách đó xuống biển, hơn nữa còn mượn cơ hội xử lý Raziel.

Dù văn phong của tác giả rất cuốn hút khiến người đọc cảm thấy lòng nhiệt huyết sôi sục, nhưng mà… Độ đáng tin cậy của nó hơi bị thấp.

Chỉ có loại đầu óc như Yvonne mới tin.

Anh tiện tay để sách lên sô pha rồi phất tay thả rèm cửa xuống chắn đi ánh trăng, sau đó cầm tay người yêu và nhắm mắt lại.

Sau khi trên người Ansbach “dán” thêm một quyển sách, phong thái của anh tiến bộ hơn nhiều, thời gian nổi cơn cũng giảm thiểu không ít, nói chuyện nhỏ nhẹ hẳn đi, không biết còn kiếm đâu ra cặp kính đeo vào. Theo Yvonne thì đây chính lưu manh giả danh trí thức để lừa gạt những sinh vật vô tri trên thuyền.

Ngược lại tính tình của Oregon trở nên khó chịu hơn hẳn. Trước đây là Ansbach giận dỗi, Oregon dỗ dành, gần đây là Oregon cáu gắt, Ansbach… phất cờ cổ vũ. Với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Ansbach, chỉ đứng phất cờ hò reo chứ không đích thân tham gia đã là may mắn lắm rồi.

Thân là kẻ đứng đầu trong danh sách nạn nhân, Yvonne chỉ biết trốn đi càng xa càng tốt, tránh tối ngày lẩn quẩn trước mặt hai tên kia để đỡ chuốc vạ vào thân.

Không có tép riu thế mạng, mâu thuẫn giữa Ansbach và Oregon mỗi lúc một nghiêm trọng.

Oregon kiên quyết đòi quay về bắt Timothy tìm cách lấy sách ra. Y tin tưởng với ông ta, thánh thư là báu vật vô giá, tuyệt đối không bao giờ để nó rơi vào tay huyết tộc.

Còn Ansbach lại cảm thấy dù sao cũng đã gần đến đích, thôi thì cứ đến vùng đất phong ấn xem sao.

Nhưng dần dà, thời gian biến thành mèo của Oregon càng ngày càng dài, Ansbach không khư khư làm theo ý mình nữa. Với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất trên đời là Oregon được vui vẻ khi ở bên anh, những thứ khác có cũng được, không cũng chả sao.

Sau đó, ngay đúng vào lúc Oregon chuẩn bị gọi cho Timothy bàn chuyện thánh thư rồi tìm thuyền trưởng bảo quay về, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Isaac là cậu em họ chín tuổi của một thuyền viên. Cậu bé vô cùng hiểu chuyện lại vui vẻ, vì bố mẹ mất sớm nên sống ở nhà dì dượng. Chuyến đi này anh họ cậu lấy lý do tương lai Issac muốn trở thành thủy thủ để xin thuyền trưởng cho phép dẫn cậu theo họ. Thuyền trưởng thấy trên thuyền chỉ có ba khách, phòng ốc dư dả nên đồng ý ngay.

Ban đầu họ không biết các vị khách có thích Issac không nên cậu chỉ ngoan ngoãn ở lại trong phòng để tránh chạm mặt khách. Tình cờ có lần Oregon đụng phải Issac và thể hiện rõ y khá thích cậu bé, cậu mới thường xuyên xuất hiện trên boong thuyền.

Ansbach đương nhiên không thích con kỳ đà này, nhưng người yêu đã thích… vậy nên càng ghét! Nhưng biết tính Oregon, anh không thể hiện ra mặt mà chỉ canh lúc Oregon vắng mặt để phát tín hiệu cảnh cáo.

Mỗi lần thấy Ansbach trừng mắt mình, Issac đều tự giác bỏ đi.

Lần này cũng không ngoại lệ. Thấy Oregon không có ở đó, cậu bé đang tính bỏ đi thì nhìn thấy quyển sách nặng chịch trên tay Ansbach trông vô cùng vướng víu, vậy nên vội vàng đến gần đỡ giúp, “Tôi cầm giúp ngài.” Dù không biết vì sao Ansbach lại ghét mình đến thế nhưng Issac vẫn luôn cố gắng cải thiện mối quan hệ giữa hai người.

Ansbach vội tránh, đang định mở miệng quở mắng thì phát hiện thánh thư đã nằm trên tay đối phương.

Issac bối rối nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Ansbach, cúi đầu nhìn quyển sách rồi tưởng mình xúc phạm gì đó tới anh liền vội trả sách lại, “Xin lỗi, quý ngài, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn giúp ngài thôi ạ.”

Ansbach nhìn quyển sách rồi lại nhìn cậu bé.

Thánh thư ngoan ngoãn nằm trong tay cậu, đưa nó sang tay trái thì nó nằm bên tay trái, đưa sang tay phải thì nằm bên tay phải, còn mình… Bàn tay phải nơi thánh thư dính vào luôn trắng bệch và lóng lánh, không ai nhận ra nó cùng tay trái của anh cùng thuộc về một cơ thể.

Thấy Ansbach không nói gì, Issac hơi sợ, dè dặt bước đến trước chuẩn bị đặt sách lại lên bàn.

“Khoan.” Ansbach cản cậu lại, “Mang nó đi theo tôi.”

Oregon vừa đến nhà bếp lấy điểm tâm mang về thì nhìn thấy hai tay Ansbach trống không, anh đang dẫn theo một cái đuôi cầm thánh thư cùng đến thư viện.

“…Xảy ra chuyện gì?” Oregon tròn mắt tỏ vẻ khó tin.

Ansbach giơ tay trái lên nắm tay y vừa đi vừa nói: “Là vậy đó.”

Oregon nghiêng đầu nhìn Issac, “Tay của em… không sao chứ?”

Issac nở nụ cười xán lạn đáp: “Không ạ! Sách nhẹ hều, chẳng nặng chút nào.” Để chứng minh quyển sách nhẹ thật, cậu bé cố ý đổi hết tay này sang tay khác cầm sách.

Oregon: “…”

Thấy người yêu mặt mày ngơ ngác, Ansbach lại nhịn không được trừng mắt Issac.

Sách trong thư viện đa phần đều là bìa cứng để sưu tầm, có vài quyển còn được giữ trong hộp gỗ. Ansbach chọn một cái hộp đựng vừa “quyển sách của thiên sứ Raziel”, lấy sách trong đó ra rồi bảo Issac đặt thánh thư vào. Vừa rời khỏi tay Issac, bìa thánh thư đột nhiên sáng bừng chói mắt.

Oregon nhanh trí giơ tay che mắt Issac, Ansbach lập tức đóng nắp hộp gỗ lại.

Issac lo lắng cầm tay Oregon và hỏi: “Em phạm lỗi sao anh Oregon?”

Ansbach nhướng mày. Anh Oregon?

Oregon thả tay xuống, nhéo nhẹ vào gương mặt đen nhẻm của Issac, “Không, em giỏi lắm, cảm ơn em nhiều.”

Issac kiêu ngạo ưỡn ngực.

Ansbach đứng sau lưng Oregon nhíu mày liên tục.

Issac hoàn hồn vội bảo: “Thôi em đi làm việc đây.”

“Đợi đã.” Oregon ôm nó bảo: “Ở lại ăn cơm với anh. Anh mời em ăn đồ ngon, muốn ăn gì thì ăn nấy.” Nếu thiên sứ là để hình dung sinh vật đáng yêu nhất được hoan nghênh nhiệt liệt nhất thì trong mắt Oregon, Issac chính là Metatron.

Issac hai mắt sáng rỡ nhưng lại sợ hãi nhìn Ansbach.

Ansbach đang tính trừng mắt thì phát hiện Oregon đang nhìn bèn vội nở nụ cười và nói: “Vô, cùng, hoan, nghênh.”

Issac giật bắn, sợ sệt tìm lý do rồi chuồn đi.

Oregon: “…”

Thấy Oregon trừng mắt mình, Ansbach tỏ vẻ vô tội bảo: “Tôi mời rồi mà.”

Oregon đáp: “Lúc anh mời tôi có cảm giác anh như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé.”

Ansbach hùng hồn trả lời: “Còn đỡ hơn để bị cắm sừng.” Ngừng lại đôi chút anh lại tiếp: “Anh Oregon, hừ! Chị Yvonne, hừ hừ!”

Oregon liếc anh một cái, “Thằng bé mới chín tuổi.”

Ansbach đáp: “Thế em đoán xem chênh lệch tuổi tác giữa em và nó lớn hơn, hay chênh lệch tuổi tác giữa tôi và em lớn hơn?”

Oregon vội giải thích: “Nhưng lúc tôi chín tuổi anh cũng đâu có ý định gì với tôi.”

Ansbach cười đầy ẩn ý, “Nếu chúng ta quen biết nhau vào lúc đó, em đã không mang họ Gangrel.” Mình nhất định sẽ giữ y bên cạnh nuôi cho tới lớn. Tưởng tượng cảnh người yêu do tự mình nuôi nấng lớn lên từng chút một, sau đó đợi khi thành niên sẽ tiến hành sơ ủng, dùng máu của mình để biến y thành đời sau của mình, người thân mật nhất với mình, và cuối cùng đời đời kiếp kiếp sống cùng với nhau, Ansbach phấn khởi đến đỏ cả mắt.

Oregon: “…”

Malkavian lúc nào cũng trở tính bất ngờ khiến không ai đỡ kịp.

Nếu vấn đề đã giải quyết xong đương nhiên không cần quay lại điểm xuất phát. Sóng yên biển lặng, chiếc du thuyền xa hoa lại tiếp tục lướt tới trước.

Oregon cùng Ansbach làm vài thí nghiệm liên quan đến thánh thư. Thí nghiệm chứng minh chỉ cần bất cứ bộ phận nào của Issac, bất kể là tay, chân hay mặt, chạm vào thánh thư, nó đều trở thành quyển sách bình thường. Lúc Issac đỡ sách, hai người thậm chí còn có thể giở thánh thư ra xem, đương nhiên bên trong là chữ thiên đường đời nguyên thủy nhất. Nhưng chỉ cần rời khỏi Issac, thánh thư sẽ biến thành keo dán sắt 502 một cách khó hiểu.

Thử đi thử lại vài lần, Oregon và Ansbach đều chán nên khóa kỹ nó trong hộp rồi quẳng sang một bên.

Về phần Issac, vì thời gian này qua lại khá thường xuyên với hai người nên quan hệ với Oregon càng lúc càng tốt, cả Yvonne cũng bắt đầu dám lân la đến chơi với họ, mặc kệ ánh mắt hình lưỡi đao của Ansbach.

Khi bầu không khí trên du thuyền dần trở nên ấm áp vui tươi như đoàn du lịch, đảo Deception xuất hiện trong tầm nhìn.

Trên đảo phủ đầy tuyết trắng, lớp tuyết khá mỏng phủ trên nền núi trông như chiếc khăn choàng vân trắng đen vắt giữa mây trời và mặt biển.

Trước khi khởi hành, tổng giám mục đã dặn dò nhiều lần bảo họ không cần đến gần hòn đảo đó, chỉ việc thả thuyền nhỏ cho bọn Ansbach tự lên đảo là được rồi. Vì vậy vừa thấp thoáng thấy đảo, ông vội vàng mời Ansbach và Oregon đến xem. Sau khi gặp phải hải quái, thần kinh của thuyền trưởng yếu đi khá nhiều, lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, cứ thấy có hải quái bám theo phía sau và chỉ chực chờ tấn công du thuyền. Bởi thế ông cứ luôn mồm nhắc họ đừng ở lại trên đảo quá lâu.

Oregon liên tục ậm ừ đồng ý.

Sau khi thuyền nhỏ được thả xuống, Yvonne là người đầu tiên lên thuyền, Ansbach cùng Oregon lần lượt theo sau. Oregon đang chuẩn bị đi thì bắt gặp Issac trong đội ngũ đưa tiễn, như sực nhớ ra gì đó, y quay đầu lại lấy một túi tiền vàng nhỏ dúi vào tay cậu bé.

Issach cả kinh nói: “Em không nhận được đâu.”

Oregon vuốt tóc nó bảo: “Là thù lao của em.” Hai mươi mấy đồng tiền vàng thời George III nếu bán được giá cũng phải đến hai mươi ngàn đô la Mỹ.

Issac nhìn sang anh họ, thấy gã gật đầu mới chịu nhận lấy và nói: “Cảm ơn ạ.”

Oregon lên thuyền nhỏ, Yvonne giả vờ như khua mái chèo, thuyền nhỏ lập tức phòng như bay về hướng đảo Deception.