Chương 57: Thăm Dò (hạ)

Thế suy cho cùng cô có tác dụng gì?

Thuyền trưởng trừng mắt y, nếu chẳng phải nể mặt giáo hội thì ông ta đã mắng Oregon vì tội mê tín dị đoan. “Hải quái đều do người ta bịa ra. Trong truyền thuyết có cả thiên sứ, quỷ hút máu, lẽ nào đều là thật sao?”

Oregon, Ansbach và Yvonne nhìn nhau.

Đúng là hải quái thật rồi.

Tuy thuyền trưởng không cho rằng hòn đảo mới xuất hiện là hải quái nhưng vì cẩn thận, ông vẫn lái tránh xa nó ra.

Oregon cứ lấy làm lạ, y cầm ly rượu nhìn hòn đảo dần dần tụt lại phía sau, biến thành một hình bán nguyệt rồi khuất hẳn. Oregon hỏi đầy vẻ thất vọng: “Chẳng lẽ chỉ là hòn đảo thật sao?”

“Nhìn bên kia.” Ansbach trầm giọng bảo.

Theo hướng anh chỉ, Oregon nhìn về phía trước, ở nơi đó, trên mặt biển dần dần trồi lên một hòn đảo. Sau khi đến gần mới phát hiện nó giống hệt như hòn đảo ban nãy!

Lần này dù có là vị thuyền trưởng kinh nghiệm dày dặn cũng thấy rợn người. Ông ta xem vệ tinh định vị để chắc chắn mình không lệch khỏi tuyến đường, cũng không phải quanh quẩn chỗ cũ, bấy giờ sắc mặt mới đỡ hơn đôi chút, “Có lẽ là đảo đôi. Tránh đi là được rồi.”

Dù huyền trưởng rất có uy tín nhưng tất cả thuyền viên đều thấy thắc mắc trong bụng về sự xuất hiện bất ngờ của hai hòn đảo y hệt như nhau.

Đêm đã khuya, trên thuyền chẳng ai ngủ được.

Người nào người mắt mở trừng trừng. Họ nhìn hòn đảo từ từ hiện to lên, rồi sau đó lại từ từ nhỏ đi, rồi lại nhìn về phía trước.

Đêm nay trời không trăng, sao cũng tù mù, phía trước đen kịt một màu không nhìn thấy rõ gì cả. Mãi đến khi thuyền trưởng ra hiệu phía trước không có đảo, các thuyền viên mới yên tâm, lục tục kéo nhau về phòng nghỉ ngơi.

Ansbach cùng Oregon đứng ở cuối thuyền.

Yvonne sốt ruột hỏi: “Chẳng phải ban nãy các ngươi phái dơi đi rồi sao? Đừng nói với ta tụi nó lạc đường nha.”

Vốn Ansbach đang thoải mái đứng dựa vào lan can đong đưa ly rượu, nhưng đột nhiên mắt anh lóe lên đầy vẻ nguy hiểm.

Oregon hỏi: “Sao thế?”

Ansbach đáp: “Chết rồi.”

Yvonne hỏi: “Chết thế nào?”

Ansbach nghiêng đầu nhìn về nơi hòn đảo vừa biến mất. Dù anh có khả năng cảm ứng lũ dơi nhưng cũng không thể nào xác định được trước khi chết chúng gặp phải chuyện gì, anh chỉ cảm giác được nỗi sự ập đến đột ngột của chúng. Ansbach tự dưng nhìn Yvonne.

Yvonne bất giác lùi lại một bước, “Đừng có ném ta xuống đấy! Ta không muốn phải ra tay với ngươi đâu!”

Ansbach mỉm cười đáp: “Cô hiểu lầm.”

Yvonne nói: “Nếu ngươi không cười kinh dị như bây giờ thì ta còn tin tí xíu.”

Ansbach nói: “Tối nay ngủ sớm chút đi, ta có linh cảm những ngày tới đây sẽ không yên ổn đâu.”

Yvonne vẫn hoài nghi và cảnh giác Ansbach cao độ, nhưng giờ đang ở trên biển, dù có là ma nữ ả cũng không dám quá tự phụ, chỉ đành nhắc nhở bản thân phải tránh xa cặp đôi thần kinh này ra.

Quá rõ ràng, sau khi ở chung với nhau vài ngày, điểm ấn tượng Oregon ghi được cũng chẳng cao bao nhiêu.

Chờ ả đi khỏi, Oregon mới nói: “Anh cảm giác được cái gì?” Cùng là huyết tộc, y biết Ansbach không chỉ cảm nhận được bấy nhiêu.

Ansbach đáp: “Nó bị cuốn lấy rồi rơi xuống biển.”

Oregon hỏi lại lần nữa: “Cuốn lấy?”

Ansbach thấy hình như y đang suy nghĩ gì đó, “Em nghĩ đến chuyện gì?”

Oregon đáp: “Anh có từng nghe nói về quái thú khổng lồ ở Biển Bắc chưa?”

Ansbach nói: “Hải quái Na Uy.”

Oregon nói: “Nhưng chưa bao giờ nghe nói nó có độc.”

Ansbach đáp: “Trong truyền thuyết chúng ta yêu nhau nhưng vẫn chém giết lẫn nhau.”

Oregon ngờ vực hỏi: “Ủa sai hả? Trước đây đúng là chúng ta…”

Ansbach hôn thật mạnh vào môi y để cấm Oregon nói ra những lời mình không muốn nghe.

Bị gặm gặm cắn cắn một lúc, Oregon chợt cảm giác dưới hơi chao đảo bèn đẩy Ansbach ra cúi xuống xem mạn thuyền. Y phát hiện sóng biển càng lúc càng lớn, con thuyền đang nhấp nhô theo làn sóng. Mắt của hai người cực tinh, họ nhìn thấy dưới biển có gì đó như dây thừng đang quật qua quật lại.

Ansbach nói: “Xem ra lời tiên đoán của em sắp thành sự thật rồi.”

Thuyền trưởng phát loa ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung trên boong thuyền.

Ansbach và Oregon nhìn nhau một cái rồi đồng loạt biến thành dơi bay đi, dần dần rời khỏi du thuyền. Đến khi bay được khá xa, họ mới thấy rõ đáy thuyền hình như bị thứ gì đó đùn lên cách mặt nước hai mét! Đúng là đã mắc cạn!

Người trên thuyền chẳng biết gì cả nên vẫn đang hoảng loạn tìm cách, còn Oregon và Ansbach biết rõ, cách tốt nhất là phải đuổi con hải quái kia đi.

Ansbach và Oregon đang mãi suy nghĩ thì bất thình lình một cái xúc tu đường kính cả mét từ dưới nước thò lên và vung về phía hai người.

Ansbach lập tức biến thành người, hơi hé năm ngón tay ra rồi dùng phương pháp cách không bắt lấy xúc tu và giật mạnh một cái.

Hải quái giãy mạnh, du thuyền bị đẩy bay lên.

Oregon nhíu mày, đanh định chạy đi cứu du thuyền thì thấy nó tự dưng đáp xuống yên ổn trên mặt biển cách đó không xa.

Quên mất trên thuyền còn có một cô nàng ma nữ.

Thường ngày thấy chẳng đáng giá nhưng lúc nguy hiểm xem như có ích đôi chút.

Oregon không còn phải lo cho du thuyền bèn biến thành báo đen lao theo chiếc xúc tu vừa trồi lên mặt nước, sau đó bất ngờ cào một nhát vào “hòn đảo” vừa ngoi lên. Móng vuốt cào vào thân hải quái khiến y thấy trơn tuột và nhớp nháp như chạm vào nhuyễn thể không xương, cảm giác không dễ chịu chút nào. Càng không dễ chịu hơn là, y nhìn thấy một con mắt to tướng đang dán vào người mình.

Báo đen lập tức hóa thành dơi vỗ cánh bay về bên Ansbach.

Ansbach chìa tay ra để dơi đậu lên tay mình, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Oregon biến lại thành người, cau mày đáp: “Nó xấu kinh dị.”

Ansbach nói: “Còn có độc.”

“Đúng.” Oregon vốc nước rửa tay.

Ansbach lo lắng hỏi: “Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Oregon chờ một lát rồi đáp: “Không. Chắc vì tay tôi còn độc hơn nó.”

Dù vậy Ansbach vẫn cầm lấy tay y lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, sau khi khẳng định Oregon không có dấu hiệu tay chân tê dại mới yên tâm đôi chút.

Du thuyền đi xa, hải quái vẫn ở chỗ cũ, “hòn đảo” đã chìm xuống nhưng đám xúc tu lại giơ lên không, tình cờ mặt trăng vừa mới ló dạng sau tầng mây dày, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên những chiếc xúc tu khiến chúng trông càng dữ tợn.

Oregon đứng từ xa nhìn nó, “Nó muốn chơi oẳn tù tì với mình hả?”

Ansbach nói: “Tôi thấy hình như nó muốn nói gì đó.”

Oregon đáp: “Tiếc là tụi mình không dắt thông dịch viên theo.”

Cuối cùng hai người vẫn từ từ tiếp cận hải quái. Chẳng biết có phải nó thật sự muốn cùng hai người “bàn chuyện” hay không mà không hề ra tay với họ, thậm chí những xúc tu còn chủ động dạt ra để Ansbach và Oregon vào đến trung tâm.

Một cái miệng đỏ như bồn máu há to.

Oregon bịt mũi bảo: “Đừng nói nó hy vọng mình tự nhảy vào nha?”

Ansbach hỏi: “Em có cảm thấy không thoải mái không?”

Oregon đáp: “Đối diện với một cái miệng có khả năng cả mấy trăm năm không đánh răng, làm sao tôi thấy thoải mái được chứ?”

Ansbach nói: “Ý tôi là có mùi đáng ghét.”

Lần này Oregon đúng là chả hiểu ý, y đáp: “Tôi vốn chẳng buồn ngửi.”

Ansbach nói: “Giống như mùi của thiên đường.”

Oregon ngây ra, “Ý anh là nó sắp lên thiên đường? Lẽ nào Metatron muốn mở tiệc nhưng thiếu món hải sản?”

Ansbach hạ xuống hai mét.

Oregon cả kinh vội túm anh lại, “Anh nghiêm túc ấy hở? Anh muốn nhảy xuống?”

Ansbach nói: “Tôi cảm thấy trong bụng nó có thứ kỳ lạ.”

Oregon nói: “Chính bản thân nó đã là thứ kỳ lạ.”

Ansbach ngẫm nghĩ rồi gọi một đàn dơi và lệnh cho chúng bay vào miệng nó.

Oregon thấy hình ảnh kỳ cục đó thì nhịn không được bình luận: “Trông anh cứ như đang làm lễ hiến tế. Hiến tế tế phẩm để cầu mong mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng, hải quái đừng tới quấy nhiễu dân chúng.”

Ansbach nói: “Chỉ cần không phải dâng em làm cô dâu cho nó, tôi có thể cân nhắc.” Đang nói giữa chừng, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, hải quái thì thình lình vung xúc tu về phía bọn họ.

“Tình huống gì đây?” Oregon vừa tránh vừa hỏi.

Ansbach đáp: “Chúng chết rồi.”

Oregon hỏi: “Trong hải quái có acid?”

“Không.” Sắc mặt Ansbach nghiêm trọng hẳn lên, “Là thánh quang.”