Chương 14: Chân Tướng (trung)

Bí mật giấu trong tranh.

“Tóc vàng là Oregon, tóc nâu là Ansbach. Nằm trong quan tài là Oregon, chạy nhông nhông bên ngoài là Ansbach. Nằm đi ra là Oregon, đứng đi ra là Ansbach.”

Giáo hoàng cứ qua qua lại lại trong phòng khách, từ sau lúc Timothy đưa ra phán đoán, ông chưa từng ngừng đi tới đi lui.

Sự bồn chồn của giáo hoàng khiến Timothy thấy chẳng biết nên làm sao, “Chúng ta phát hiện chuyện này đâu tới nỗi quá trễ, mọi việc vẫn chưa phải phiền phức lắm đâu.”

Giáo hoàng nói: “Không không không, tuổi cậu còn quá trẻ. Cậu cho rằng tên điên nổi tiếng nhất của Malkavian ngụy trang chỉ để ngồi trong quán kem ăn doughnut ư? Hắn nhất định có mục đích điên rồ hơn độc ác hơn! Còn nhớ cái chết của Benson ở Anh không? Ansbach có mặt ở hiện trường, nơi đó còn tìm được đồng hồ có khắc huy hiệu Malkavian, điều này nói lên cái gì? Điều này nhất định đã nói lên gì đó!”

Timothy nói: “Có thể do hắn đánh rơi ở hiện trường.” Người của gia tộc Malkavian mang theo đồng hồ có khắc huy hiệu của Malkavian là chuyện bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa.

Giáo hoàng nói: “Có thể do hắn giết chết Benson! Hắn không giống tên ngốc sẽ đánh rơi đồng hồ của mình, bên trong nhất định ẩn chứa âm mưu còn khủng bố hơn là cái chết của Benson.”

Nếu không phải cấp trên mà là bạn bè, Timothy nhất định sẽ khuyên ông ấy đi kiểm tra xem có phải tới thời kỳ mãn kinh không.

Không đi thì ép phải đi!

“Âm mưu lớn hơn thì chưa chắc.” Timothy bình tĩnh phân tích: “Cũng có thể là để rửa tội cho ‘Oregon’. Nếu không có chiếc đồng hồ ấy, hắn chính là kẻ tình nghi số một phát hiện gần hiện trường nhất. Lúc đó hắn vẫn đang dùng tên ‘Oregon’ đấy.”

Giáo hoàng nói: “Làm sao hắn biết sẽ xảy ra án mạng mà chuẩn bị sẵn cách rửa tội?”

Cuộc trò chuyện bỗng ngưng bặt.

Hai người trao đổi bằng mắt.

Chứng khó ở của giáo hoàng cuối cùng cũng dịu lại đôi chút, “Xem ra hung thủ giết chết Benson đã rõ như ban ngày. Đây là một vụ mưu sát.”

Timothy nói: “Ngài nói đúng, chúng ta hẳn phải làm rõ mục đích của hắn.” Ansbach xuất hiện dưới thân phận của Oregon có thể giải thích rằng hắn muốn tránh khỏi sự truy sát của huyết tộc, nhưng giết Benson thì không thể nào giải thích được. Đã quá tai tiếng trong giới huyết tộc, hắn cần gì phải gây sự với giáo hội để có thêm một kẻ địch mạnh khác.

Giáo hoàng đứng ngồi không yên.

Mỗi lần nghĩ tới bức tranh ly kỳ kia, nghĩ tới nụ cười bình tĩnh của Ansbach, sống lưng ông ta sởn hết gai ốc như bị trăm ngàn con sâu bò lung tung, “Tiếp tục liên lạc với bọn Vương Tiểu Minh và Lawrence bằng tất cả mọi cách. Bất luận thế nào cũng phải lan truyền cho mọi người biết bộ mặt thật của Ansbach!”

Quý ngài “Oregon” bị người ta mạt sát không còn gì – Ansbach – đang băng băng đi xuyên qua hành lang của viện bảo tàng.

Dọc theo hành lang là những bức tranh vẽ thể hiện nét phong phú trong đời sống con người cũng như các sắc thái đa dạng của xã hội. Nhưng nếu so với gương mặt góc cạnh trắng bệch của anh, thế giới trên những trang giấy bỗng trở nên quá đỗi đơn điệu và phẳng lặng.

Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ khảm hai tấm kính pha lê hình chữ nhật. Ánh nắng len lỏi qua những khe hở giữa hoa văn gỗ trên kính chiếu đúng vào trước mũi giày của Ansbach.

Anh dừng bước.

Derek chống gậy theo sau anh, lúc này vội vã đuổi đến trước mặt anh, “Có việc gì?”

Ansbach chầm chậm nghiêng đầu liếc ông, ánh mắt anh có chút đờ đẫn, “Y thật sự trở về trong lòng tôi rồi, có đúng không?”

Câu anh hỏi không đầu không đuôi khiến Derek không biết nên trả lời thế nào. Ông ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngài có thể cúi đầu nhìn.” Ông chú ý thấy ánh mắt của đối phương luôn tránh không nhìn thẳng vào người nằm trong lòng.

Ansbach nói: “Tôi từng nhìn thấy rất nhiều thứ, tất cả đều là giả.”

Derek nói: “Ngài có thể nhìn một lần nữa.”

Ansbach nhìn thẳng vào cánh cửa trước mặt, “Trong thần thoại Hy Lạp, Orpheus đã dùng tấm chân tình của mình để làm bà hoàng của địa ngục cảm động, dẫn người vợ đã chết của mình rời khỏi cõi âm, nhưng cuối cùng lại quay đầu lại nhìn vợ mình một lần, phá hủy lời hứa của mình, hại nàng phải ở lại cõi âm vĩnh viễn. Tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.” Câu cuối cùng anh gần như đang nỉ non. Dứt lời, anh sải bước về phía trước, bước qua cánh cổng tự động.

Anh giẫm lên ánh nắng mà đi, bóng anh trải dài trên đất, bầu trời quang đãng, cả hoa cỏ cũng thơm hơn ngày thường.

Một ngày hoàn toàn mới.

Ansbach cúi đầu xuống, người trong lòng ngoan ngoãn nằm trên tay anh, không hề tan thành bọt biển như anh những tưởng. Trái tim trống trải hơn một trăm năm dài đằng đẵng bỗng nhiên được lấp đầy.

“Cuối cùng em cũng trở về bên tôi.”

“Oregon của tôi.”

Chiếc xe đậu gần đó hơi hé thành một cái khe, chú mèo đen từ trong xe nhảy ra, đứng cách Ansbach một con đường mà nhìn chàng thanh niên tóc vàng trong lòng Ansbach. Bốn chân nó cứ cáu kỉnh dịch tới dịch lui, cuối cùng đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Ansbach đang mải ngắm người trong lòng đột nhiên ngước mặt lên, ánh mắt của anh và nó giao nhau, anh chợt thấy hoảng hốt, vội vã bước đến gần nó.

Mèo đen vẫy đuôi, đứng lên nhảy về ghế sau.

Ansbach mở cửa ghế lái phụ nhẹ nhàng để Oregon ngồi vào rồi thắt dây an toàn.

Macewen bước ra khỏi ghế lái từ đầu xe bên kia, thực hiện nghĩa vụ của quản gia – Trò chuyện cùng quý ngài Derek bị ông chủ mình quăng cục lơ.

Đối thoại giữa giáo đồ và huyết tộc hết sức nhàm chán…

“Hôm nay đúng là được thần ban cho thời tiết tuyệt vời.”

“Nắng quá dễ làm cháy cánh.”

“Mỗi ngày các vị uống bao nhiêu máu?”

“Con người mỗi ngày uống bao nhiêu sữa?”

“Uống máu có bị ngán không?”

“Lúc ở cùng đồng loại, con người thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cắn lên cổ đối phương một cái ư?”

Cuộc đối thoại kết thúc ngoài ý muốn nhưng đều hợp ý cả hai bên.

Ansbach ngồi vào ghế lái, bắt đầu nổ máy.

Macewen ngạc nhiên, theo bản năng mở cửa sau của xe ra.

Ansbach thò đầu ra bảo: “Cậu mua một căn nhà ở đây đợi chúng tôi về.”

Dù nghi ngờ về quyết định đột ngột của ông chủ nhưng Macewen vẫn chọn cách nghe lời anh.

Derek nói với gã: “Cần giúp thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Macewen đáp: “Với một người mang danh quản gia mà nói, đây không phải chuyện khó khăn gì.”

Derek bẽ mặt, nhếch mép bảo: “Tôi chỉ khách sáo chút vậy thôi.”

Macewen nói: “Tôi chưa bao giờ hy vọng sẽ nhìn thấy sự chân thành ở giáo đồ.”

“…” Derek cúi sát xuống cửa sổ xe, bảo với Ansbach đang chuẩn bị rời đi: “Cậu ta đúng là quản gia của ngài.” Miệng lưỡi đều sắc bén như nhau.

Ansbach nói: “Nếu lúc tôi về cậu ấy mất đi một sợi tóc, cả đời sau của ông sợ rằng phải ngồi xe lăn rồi.”

Xe phóng đi cái vèo, bỏ lại Derek quê độ đứng đó. Ông ta nhìn Macewen bằng ánh mắt phức tạp, “Tóc cậu có bao giờ bán không vậy?”

Macewen: “…”

“Tôi muốn đem về viện bảo tàng để cất giữ.”

Ansbach cứ lái xe vô mục đích trên đường.

Mèo đen từ ghế sau chen vào giữa hai ghế trước, thò móng ra dè dặt cào quần áo của Oregon.

Ansbach cúi đầu liếc nó một cái, “Nếu em để lại dấu vết trên người y, dù chỉ là một sợi lông, tối hôm nay khỏi có cá ngừ đại dương.”

Mèo đen phóng cái véo lên đùi Oregon rồi chảnh chọe đặt mông ngồi xuống, mắt còn nhìn đăm đăm về phía Ansbach như muốn khiêu khích.

Ansbach xách cổ nó đặt lên đùi mình, “Tôi không đùa đâu.”

“Trên người của y chỉ được có dấu vết của tôi.”

“Meo.” Mèo đen cào cho anh một phát.

Ansbach nói: “Khỏi có cá ngừ, cá ba xu cũng miễn.”

Mèo đen áp hai chân trước lên cửa sổ ô tô, xụ mặt ngắm nhìn phong cảnh bên đường.

“Đừng có nghĩ đến chuyện trốn đi.” Gáy nó lại bị nhéo nhẹ một phát, sau đó…

Tiếng thắng xe chói tai vang lên cái két. Xe bỗng nhiên lượn theo hình chữ Z rồi dừng lại ở giữa đường cái. May mà đường này ít xe qua lại, thỉnh thoảng có xe cũng sẽ lấn sang tuyến bên kia để chạy vòng qua. Có hai chiếc xe lúc chạy qua tưởng xe Ansbach gặp phải sự cố nên định xuống giúp, nhưng đến khi thấy rõ trước xe của Ansbach là cái gì, họ lập tức nhấn ga hết tốc lực phóng đi.

Ansbach ngồi trong xe, bình tĩnh nhìn người ở ngoài qua cửa kính của xe.

Dáng người gã nọ cao khoảng hai mét, đây không phải chuyện lạ, có điều đôi cánh đen sau lưng gã cứ như hai cây dù khổng lồ che gần hết ánh mặt trời, khiến cả chiếc xe chìm trong bóng tối.

“Lâu quá rồi không gặp nhỉ, người bạn của ta.” Giọng gã trầm thấp như tiếng Violoncelle, giai điệu cũng rất đặc biệt, “Không xuống xe ôn chuyện sao? Xem như nể mặt ta đã đưa Oregon về bên cạnh ngươi đi.”