Chương 4: Đô Lăng Quân tỉnh lại

....

....

"Lý Y Sư, Đô Lăng Quân hiện tại....."- Lục Viện Trưởng gấp gáp hỏi

" Đừng lo lắng, Đô tiểu tử hoàn toàn chẳng đáng lo, hắn dường như đang hôn mê sâu, trạng thái của hắn cực kì ổn, không hề có bất cứ dấu hiệu bệnh lý hay các dấu vết thương thế ."

" Có lẽ liên quan đến chứng tâm lý nào đó, trước đó hắn có bất cứ dấu hiệu bộc phát thái độ mạnh nào không?"

" Chuyện này....."

" Hồng tiểu muội, ngươi trước đó gần với hắn nhất, ngươi ngoài việc khiến hắn nộ phát còn điều gì khác thường nào đó??" Viện trưởng ấp úng một lát, gọi Hồng Anh đến chất vấn kĩ lưỡng

" Thưa lão sư, hắn...."

Chưa kịp nói xong, từ của bước vào 1 người đàn ông cao lớn, thân mặc áo cẩm báo quyền quý, nhìn đơn giản trông có vẻ là 1 người làm quan phụ mẫu. Tuổi tác khoảng chừng bốn mươi để râu quanh mép. Vùng này có tên gọi là Đức Thắng châu, vị trí trước kia là phủ đệ của 1 địa chủ thống lĩnh hoàng triều cũ, đến nay vật đổi sao dời, Triều Đại Thiên Đô quốc đăng lâm vì thiên hạ hoàng đế Đô Mạnh Kiên, quốc hiệu Đô Cực Đế , tại vị được 20 năm. Từ đó có thể thấy, hoàng thất mang dòng dõi họ Đô. Mà Đức Thắng châu tương đương với cấp độ Vương châu do cha Đô Thiên Quân Đô Lãnh Cương thượng vị.

" Lục lão, Lý y sư, con ta hiện tại như thế nào ?" Đô Lãnh Cương mặt đầy biểu lộ lo lắng nhìn 2 người, cặp mắt nhanh chóng đảo đi, thấy Đô Thiên Quân nằm ổn thỏa trên giường, sắc mặt hồng hào như thường ngày, hắn tâm lý cũng nhanh chóng bình ổn lại.Chỉ riêng điều này cũng thấy được hắn tâm tư vững vàng, xứng đáng là trụ cột chắc chắn trong mọi hoàn cảnh.

" Đô Vương yên tâm, Đô nhi may mắn bình an, không có bất cứ bất thường nào cả, lo lắng duy nhất có lẽ là tâm lý của hắn"

" Ừm." " Như vậy là tốt" - Đô Lãnh Cương nghe Lý Y sư xong, khuôn mặt như trút được tảng đá trong lòng. Hắn vốn dĩ đang bận làm sự vụ từ khắp cả châu ùa về Phủ đệ của hắn, từ một tên sai nha báo cáo vội vàng hoàn cảnh của thiếu gia nhà Đô Vương hắn, cũng chính là Đô Lăng Quân. Vừa nghe xong Đô Lãnh Cương tức tốc chạy đến học viện hỏi thăm tình hình .

"Hồng anh nha đầu, ngươi tiếp tục tường thuật cho chúng ta..." Giọng Lục Viện trưởng trầm hẳn lên

" Ta...ta..ta cũng không biết" -Hồng Anh khuôn mặt trắng toát, ấp úng

" Haiz...." Lục lão thở dài

Đúng lúc này đang nằm trên giường Đô Lăng Quân ho lên : " Khục....khục..khục"

" Đô nhi " " ngươi tỉnh lại.." - Các lão trong căn phòng nhìn chắm chú vào Đô Lăng Quân vừa thốt lên

" Hồng Anh, mau đi lấy nước cho hắn uống. Nhanh.." Lục viện trưởng phân phó một câu, tiếp đến hắn đưa ta đỡ gáy cổ Đô lăng quân nhẹ nhàng ngồi dậy, hắn hỏi :

" Đô nhi , ngươi thế nào lại hôn mê bất tỉnh."

" Ta cũng không rõ lắm, vừa định đến thư phòng ta thấy cực kì chóng mặt, sau đó chuyện ta không biết " - Hắn nhanh chóng nói, sự thật cũng là thế, cơ hồ vừa bước hắn lập tức hôn mê.

" Không lẽ ngươi trúng phong hàn, không thể nào!!! Ngươi chẳng những không sốt mà sắc mặt, độ âm cơ thể hoàn toàn bình thường, Quái lạ"- Lý Y sư khuôn mặt nhíu mày sâu

" Thôi được rồi, không có chuyện gì là tốt, ta an tâm không ít a" " Đô nhi ngươi làm ta thực lo lắng, haiz" - Độ Lãnh Cương nhẹ nhõm hẳn lên, mặt biểu tình cổ quái mà nhìn Đô Lăng Quân

Đô lăng Quân hắn biết cha hắn là thế nào lo lắng cho hắn, cơ hồ bất cứ chuyện gì hắn đều bị phụ thân quản giáo, gặp phiền toái các loại cũng là phụ thân hắn thay giải quyết, nhưng không vì vậy mà Đô lăng Thiên hắn làm hư hỏng phẩm tính của mình cũng bởi hắn cha sau mỗi lần phiền phức đều có cái gọi là " Dạy dỗ" đậm chất tình cảm gia đình. Hắn hoàn toàn hiểu rõ hắn cha Đô lãnh cương, một người đàn ông chính trực, liêm chính, vừa là trụ cột vững chắc đế quốc, vừa là là cây thiết bản chắn cả nhà.

" Phụ thân, ta biết lỗi "- Hắn chân thành mà hướng Đô Lãnh Thiên nói

" Được rồi"

" Lão Lục, Lý Y sư, trời đã tối ta đưa Đô nhi hắn về phủ trước, có dịp ta hướng các vị bồi tạ " - Đô Lãnh Thiên muốn nhanh chóng đưa Đô Lăng Quân trở về bồi bổ sức khỏe, thêm hắn hàng đống sự vụ sổ sách cần phê chuẩn nên nhanh chóng hướng 2 vị lão gia đưa ra ý cáo từ

" Ừm"- Lý y sư giọng đáp

" Đô Vương ngài đi cẩn thận, hy vọng dịp nào đó đến viện ta thưởng thức trà" - Lục viện trưởng 2 mắt híp lại vừa cười vừa nói

" Được" " Các vị cáo từ"

Vừa nói xong, hắn lệnh sai nha mang Đô lăng Quân vào xe ngựa, bản thân hắn cũng nhanh chóng trở lại.