" Yến Nhi, ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư"--- Lúc này Anh Thiên Liên lên tiếng, giọng lại nghiêm nghị lên
" A"
" Nhưng là mẫu thân ngươi...."-- Anh Thiên Phương bất ngờ hỏi lấy, đôi mày tràn đầy nghi hoặc chi sắc. Thế nhưng không đợi nàng nói hết, nàng mẫu thân cắt đứa lời nói lập tức :
" Không có chuyện gì, ta trước tiên ra ngoài tìm thoát đi bí mật con đường. Tạm thời ngươi ở lại đây, nhưng nếu một ngày sau trở đi ta không trở lại...."
Nàng nói đến đây, đôi mắt cực độ nghiêm túc cùng lo lắng mà nhìn lấy Anh Thiên Phương cùng Yến nha hoàn, tuy nhiên rất nhanh bị thay thế bằng sự quyết đoán :
" Nếu ta không về, tuyệt đối không được loạn động. Chờ đợi địch nhân khai chiến thời điểm, lập tức nhanh chân chạy về phía hoàng thành bên ngoài, biết chưa!!"
Anh Thiên Phương cũng biết chuyện này cực kì nguy hiểm, đôi môi nàng cắn rứt chặt chẽ, khóe mắt đính đính ẩm ướt, hai con ngươi long lanh mĩ lệ lưu luyến mà nhìn nàng mẫu thân :
" Mẫu thân, chúng ta không thể cùng đi sao?"
" Hoặc cùng đợi địch nhân khai chiến, chúng ta tựu thoát nhanh?"
Nhìn thấy mình nữ nhi khuôn mặt lo lắng, Anh Thiên Liên trong lòng liền chảy qua một dòng nước ấm áp cảm giác, dâng trào lên luồng xúc động, rõ ràng đây là cảm xúc cực kì không yên lòng chính mình nữ nhi an toàn. Thế nhưng dù như vậy, nàng lúc này lại lần nữa nghiêm nghị lên, quyết đoán vô cùng :
" Không thể, ta ra bên ngoài ít nhất sinh lộ còn có thể tới nói. Ta nhưng may mắn gặp phải hoàng cung hộ vệ, các ngươi sẽ an toàn hơn. Nếu bấc trắc hai quân giao chiến va chạm đến gần đây, các ngươi coi như xong."
Nghe như vậy cuối cùng một lời, Anh Thiên Phương cũng chỉ có thể bất lực cắn môi mà thôi. Sự thật là như thế khốc liệt, nàng có thể hiểu được.
Gặp mình nữ nhi như thế, Anh Thiên Liên bất giác nhu tình một cái, mặc dù không đành lòng nhưng thế sự bắt buộc phải như vậy. Bên cạnh họ Yến nha hoàn bất giác hỏi lên
" Phu nhân, ta vẫn không hiểu vì sao chúng ta phải chạy về phía hoàng thành bên ngoài?"
" Chẳng phải nội cung toàn bộ hộ vệ đều ở bên trong sao, phía bên đó tựu mới là an toàn ??"
Anh Thiên Phương cũng quay đầu nhìn về nàng mẫu thân, khuôn mặt lo lắng. Nghe vậy nghi hoặc, Anh Thiên Liên nhẹ nhàng mà nói:
" Bên trong mặc dù hộ vệ tập hợp, nhưng là chiến sự lúc nào cũng sẽ xảy ra. Các ngươi không may tao ngộ đúng lúc hai bên giao chiến sẽ cực kì nguy hiểm!"
" Thế nhưng bên ngoài hoàng thành thì khác, địch nhân ẩn nấp phát binh sinh chiến hoàng cung. Đây không phải vấn đề ai binh lực mạnh yếu, mà là nhanh chậm vấn đề"
" Địch nhân hội sẽ tập hợp toàn lực công phá hoàng cung hộ vệ, diệt các đầu lĩnh quốc gia. Vì vậy bên ngoài có lẽ may mắn sẽ gặp phải ít nguy hiểm sự tình. Đồng thời các lộ quân các châu tiếp viện sẽ đến, trên đường trốn thoát, gặp phải bọn họ tỉ lệ thật lớn. Vì vậy một đường bên ngoài hoàng thành sẽ an toàn hơn nhiều!!"
Như thế phỏng đoán lời nói rất có thể là thật, thế nhưng Anh Thiên Phương cùng Yến nhi vẫn còn lo lắng :
" Vậy chúng ta cùng nhau thoát ra hoàng thành phải là, hội làm sao phu nhân phải mạo hiểm tiến nội cung??"
" Tuy nói như vậy nhưng đây là kế sách hiểm, ta phải bảo lưu lấy an toàn hơn con đường. Nội cung một đường tiến lên tuy an nguy không rõ nhưng hội sẽ gặp phải hộ vệ người. Phải nói bọn họ từng nhóm từng nhóm lớn đi cùng nhau, đến lúc đó cứu các ngươi sẽ bảo đảm hơn là lẻ loi thoát khỏi hoàng thành.---- Anh Thiên Liên rõ ràng đã có suy tính của mình, nàng IQ cũng khá cao nên cái này kế hoạch tuy vẫn có hiểm chỗ nhưng đây tương đối chính xác là một kế hoạch ổn áp.
" Ai, được rồi! Đến đây thôi, chậm chạp tỉ lệ cao hội sẽ sinh biến. Ở lại đây tuyệt đối không được loạn động, ta đi!!!"
" Mẫu thân...!!"
" Phu nhân...!!"
Hai nàng vẫn không cam lòng, cực lực gọi nhưng không đợi hai người thêm bất cứ lời nói nào. Anh Thiên Liên bóp chặt chính mình hai nắm tay, môi cắn rứt mà rời đi ra bên ngoài thông đạo nhỏ.
" Ai, tiểu thư đừng buồn nữa!!"
" Mặc dù chúng ta rất lo lắng nhưng ta tin cắt nhân hội có thiên tướng!!"
" Hai người chúng ta ở đây cầu nguyện cho phu nhân!"
Yến nha cật lực khuyên can lấy bên mình tiểu thư, Anh Thiên Phương nàng đã thấm đẫm nước mắt, một mặt sầu lo không yên mà nhìn lấy bóng lưng đã đi của nàng mẫu thân.
......
Bên ngoài, một đường từng bước từng bước cẩn thân mà tiến lên, Anh Thiên Liên đã nâng cao lên mười hai vạn phần cảnh giác. Mỗi khi gặp đến bóng đáng của hắc y quân sĩ, nàng đều tận lực trốn tránh, cứ thế tiến lên hướng nam nàng gặp phải nguy hiểm tựu rất ít, thế nhưng chỗ hiểm vẫn có. Cảnh tượng bên ngoài chỗ nàng đang đứng là một đống đổ nát công trình, chỗ thì cây cối đổ rạp, nơi thì thi xác máu me loang lỗ. Thậm chí có cả những cái thây nửa người đứt đôi, đầu một nơi thân một nẻo. Đều là rất ghê rợn cảnh tượng. Tất nhiên đây có là hộ vệ xác, thủ vệ binh lính xác, nha hoàn nô bộc xác, dĩ nhiên có cả địch nhân những cái xác.
Anh Thiên Liên trên mình y phục đã là một màu đỏ máu lởm chởm, nhưng không phải nàng bị thương chỗ mà đều là máu từ mấy cái xác chết kia. Cố lúc vì phải tránh thoát địch nhân tuần tra binh sĩ, nàng buộc phải giả danh lấy những cái xác. Dù có mùi rất tanh tưởm, ghê chớm hãi hùng thi xác nhưng nàng vẫn là bắt chước lấy chúng nó. Anh Thiên Liên lấy máu bôi quanh thân y phục, nằm rạm xuống đất, kế bên cạnh là xác máu me, nàng ngưng thở giả bộ một hồi chờ đợi nhưng cái kia tuần tra người bỏ đi nơi khác.
Nàng tâm thực sự là rất kiên cường mạnh mẽ, vì vậy càng tiến càng quen, khoảng cách nội cung cũng rút ngắn, nhưng vẫn còn khá xa một đường.
" Quái lạ, bên này vì sao như thế vắng đâu"-- Lúc này nàng rời khỏi chỗ ẩn nấp cũng khá xa, đã quá hai canh giờ. Nàng đứng lại một chỗ kế bên cạnh một cái phủ viện sư tượng thầm nói nhỏ. Đôi mi mày nàng nhíu chặt, một mặt nghi hoặc vừa rồi von đường.
" Tính toán không sai biệt lắm nửa canh giờ, vừa mới nãy nửa canh giờ trước rõ ràng còn là nghiêm ngặt tuần tra đâu? Vì sao đoạn đường này như thế vắng vẻ?"
Anh Thiên Liên nghi hoặc mãi, thế nhưng ngay lập tức, mi mắt bất giác nháy lên. Lúc này nàng mới để ý được một chi tiết rất lạ
" Xung quanh??"
" Thật kì quặc nha, vì sao không có đổ nát cảnh tượng đâu?"
Đứng vậy, nàng để ý thấy chính là bên ngoài cảnh tượng. Một đường trốn thoát chẳng phải đều điêu tàn công trình, không là máu me thây xác cũng là cây cối gãy đổ. Thế nhưng hiện tại Anh Thiên Liên tầm nhìn, đâu là hoàng tàn điêu tàn? Đều không có.
" Chẳng lẽ bên này cuộc chiến không có?"-- Mắt nàng sáng lóe một tia, nhưng rất nhanh cái này hào hứng lại bị thay thế bởi nghi ngờ
" Làm sao? Bọn họ phát hiện không ổn nên nhanh chân thoát à?"
" Nhưng không đúng, nơi này cách hoàng thanh cũng không quá xa. Quân địch ngựa chiến rất nhanh cũng đều đến, làm sao thoát?"
Mặc dù rất nghi hoặc, trăm mối không giải thế nhưng nàng cũng đành phải mặc kệ. Tuy tạm thời không có nguy hiểm nhưng Anh Thiên Liên vẫn cứ bảo trì toàn bộ tinh lực cẩn thận, hội ai biết sẽ gặp phải cái gì nguy chứ.
Nàng đi thêm một đoạn đường nữa, rất nhanh thì phát hiện một đầu mối lạ:
" Từ đâu ra một thanh kiếm??"
" Ta hộ vệ có giống như vậy à? Không, chắc chắn không có như vậy tinh mĩ thanh kiếm!"
" Hẳn là của địch quân sao? Nhưng cũng không đúng, chiến tranh làm sao mang thanh kiếm như vậy nhỏ.?