Chương 24: Chiến Sự (1)

" Tốt"

" Coi như chúng ta không có nội chiến, nhưng sắp đến sẽ là thời khắc tồn vong, ta hi vọng mọi người lấy chí công vô tư tư thái kháng giặc"

Hoàng đế như vậy cũng đã tính thở ra hơi, nhưng dù sao đứng trước chiến sự cần một cái tâm thuần chính.

" Phải, bệ hạ nói rất đúng"

Những quan thần chiến tướng trong điện đều gật đầu lấy, chờ đợi Đô Mạnh Kiên đưa ra ý chỉ tiếp theo.

" Hiện tại ta quân số thấp giảm, tinh nhuệ còn nhưng khó chiếm lấy bất kì phần thắng nào. Các khanh có ý kiến như thế nào?"

Chờ đợi một lúc, thầm thầm tiếng bàn luận giữa lẫn nhau mọi người, chung cuộc, lại kia quan viên nói đến :

" Bệ hạ, thần nghĩ đến nên tạo dựng phòng chắn ngăn lấy những cái kia hung tàn Đại Hàn quân, chờ đợi tiếp viện đến phản công."

" Quan Từ Vũ đại thần, xin ngài nghĩ lại. Tạo dựng phòng chắn tuy khả thi nhưng cần thiết nhân số vật lực tốn quá nhiều thời gian, chưa nói đến cần phải có binh sĩ ngăn lấy quân địch, như vậy tổn thất có thể nói rất thảm trọng khả năng!!"--- Một cái khác tiểu quan viên đưa ra phản bác

" Ừm"

" Thời gian nguy cấp rất nhiều, cái này phương án tuy có thể nhưng lại không quá đảm bảo"--- Đô Mạnh Kiên vuốt vuốt lấy cằm, đôi mắt nheo lại chăm chú trầm ngâm suy nghĩ. Với hắn trí tuệ của một quân vương, làm sao chưa nghĩ đến cái này trường hợp, nhưng quá thấp khả năng thành công.

" Cùng với đó, làm sao kia ả đàn bà Hàn Nguyệt Thanh không nghĩ đến, dù sao thì ả vẫn tính là một nửa cái hoàng đế chi tư, như vậy sai sót, tất nhiên là chẳng thể nào"

Bàn qua bàn lại, cuối cùng lại trở lại ban đầu vị trí vấn đề, thật rối rắm cục diện, thế nhưng đây là đại sự tồn vong quốc gia. Bắt buộc phải có đối sách chiến lược ra đến.

" Bệ hạ, thần có ý muốn dời lại đại bản doanh. Như thế có thể tránh được trước mắt nguy cấp tình huống, đủ để kéo dài thời gian tiếp viện quân đến"---- Lần này hiến kế là của Thanh Hóa châu châu vương

" Thần hiện tại một châu đôi khi vẫn phải đối mặt đến chiến sự biên giới nên khi gấp rút vẫn có kế dời binh hoãn chiến. Không biết ý của bệ hạ ra sao?"

" Hừm"--- Sầu não đôi mắt Đô Mạnh Kiên, hắn chiến cục tuy rõ ràng nhưng lại thiếu binh lực, đắn đo suy nghĩ tới cái này phương án. Một khắc sâu, hắn mới nói:

" Có thể, nhưng là một đường tiến công của chúng liệu có mai phục, hiện đang ở hoàng cung, cũng xem như tạm thời một thành chiến. Chúng ta mạo hiểm dời binh gặp phải thế bao vây, hao tổn binh lực càng nhiều. Quá nguy hiểm."

Đô Mạnh Kiên thẳng thắng đáp, thế nhưng không bao lâu, lại có tin tức truyền đến:

" Cấp báoooo!!"

" Thưa bệ hạ, ngoại cung binh sĩ sắp chống hết lực lượng. Hung mãnh thế công thực sự quá ác liệt, e rằng không bao lâu Ngoại cung toàn phá diệt.

Hoàng đế bất lực, môi cắn rứt rứt. Hắn vẫn còn giữ thế bình tĩnh, lộ ra hoàng đế chi trí tuệ. Thế nhưng là quá hiểm một nước cờ, hoàn toàn không thể do hắn một người gánh được. Còn lại các quan viên tướng lĩnh, người thì mặt trầm như nước, kẻ thì không tự chủ bóp chặt lấy hai nắm đấm, hận không thể đánh chết quân địch giải nguy. Ai đến đây dự yến mà không mang theo một hai gia quyến người chứ, tất cả thua thì cả quốc gia đều thua, không chỉ bọn hắn tử vong mà toàn bộ gia viên đều lâm vào rơi đầu kết cục. Bầu không khí âm trầm cực độ, một lát sau Đô Mạnh Kiên lấy hoàng đế chi vị, lệnh ra đến :

" Toàn bộ hoàng cung chuẩn bị tử thủ, chờ đợi viện binh phá vây. Tất cả các gia quyến người lập tức tập hợp đến hoàng cung mật đạo, âm thầm trốn đi trước về phía tây Thiên Đô quốc."

Chỉ đến đây, một quyết lệnh đã hoàn toàn đưa ra. Nhanh chóng thủ vệ vội vàng đi thông báo, toàn bộ nội cung binh sĩ co rút lại vòng vây tạo thành lâm thời biển người phòng chiến. Đâu đó trong nội cung, hai cái hoàng kim giáp binh sĩ đang bí mật truyền tin cho phía bên kia quân địch sứ giả, đó là một người mặc dạ hành trang phục, từ đầu tới chân đều là một màu đen vải vóc.

" Mật đạo phía tây hoàng cung, cách ngoại cung 50 dặm, gia quyến các loại bí mật bỏ trốn"

" Báo cho Hắc Nguyệt thống lĩnh nhanh chóng mang quân bắt giữ, có được chúng thân nhân, chiến sự tựu liền dễ dàng"

Cái kia dạ hành người, không lấy một câu trả lời mà chỉ nhẹ nhàng cầm lấy một cuộn giấy da nhỏ mà hai người đưa cho, thêm vào là một câu nói nhắc nhở. Xong việc, hắn bộ pháp nhanh lẹ mà dần biến mất trên nóc các công trình điện đài. Còn lại hai người đứng cười cười, cũng là vui tươi nhỏ nhẹ lấy một câu :

" Tần Tuyên đại ca, lần này tình báo quá quan trọng đi, xem ra khen thưởng sẽ không nhỏ a"

" Hừ hừ, thân là nội gián người. Như vậy tình báo là thứ cần có. Nếu không đừng nói là khen thưởng, cái nịt cũng chẳng còn. Thậm chí không lập lấy công đến, toàn lâm vào vô dụng chi tài, ngươi nghĩ Hắc Nguyệt thống lĩnh sẽ cho chúng ta an nhàn?"

Tần Tuyên trung nhân khuôn mặt khinh thường chi sắc, còn kia thanh niên thì trái lại lo sợ vẻ mặt

" Thật? Ài, vậy ta cũng tính may mắn có được tình báo đi".