Càng đến gần hoàng đô, sát khí khiếp người của hắc bào đại quân càng phát ra kinh khủng, cứ như là sắp phải gặp lấy tên hung thủ giết cha giết mẹ vậy, thấy một tên thủ vệ liền lãnh khốc trảm một tên, cứ như vậy, một đường hung tàn mà xông thẳng đến hoàng cung. Trên đường, giờ phút này ai lại còn có tâm tình mà vui chơi mua sắm, cò kè mặc cả hàng hóa chứ. Ngay cả các tiểu yến hội bên ngoài đều phải ngay lập tức mà hủy bỏ dừng lại, mọi người thi nhau bỏ chạy loạn cả lên. Còn các hộ vệ hoàng thành bên ngoài, tâm tình vẫn còn đang hoang mang, tự hỏi vì sao đang vừa mới vui vẻ một ngày liền là biến thành cái dạng này.
Chính vì vậy, không máu đổ thì vẫn là máu đổ. Dù là hết sức kinh sợ chống đỡ không thôi, nhưng mà dưới sự bạo tạc khủng bố của cả đại quân kia, bất cứ sự phản kháng nào đều là vô dụng. Phòng ngự nhanh chóng bị phá đi, tài tướng ưu sĩ cứ như vậy mà lần lượt ngã xuống, tràng cảnh này khiến người ta chết lặng. Giờ đây, dưới bầu trời u ám, huyết dĩ nhiên chảy thành sông không dứt, không kể phụ nữ, trẻ con, đều nhất nhất bị lấy mạng dưới đao của những kẻ giáp đen máu lạnh.
Hoàng đô phía trong sau cùng từ một phồn hoa đô thị liền tựu trở thành một tòa huyết thành đô, ngoại trừ giáp đen hắc bào binh lính, toàn bộ dân thường, hộ vệ, thương nhân, quyền quý gia tộc đều bỏ mạng, thây xác càng là hỗn độn chung quanh, thậm chí đến cả một vài cái xác hộ vệ đều không nguyên vẹn, có cái thì đứt chân đứt tay, có cái thì đâu một nơi thân một phía, có cả ruột gan nội tạng lòi hết ra phía ngoài,...tình cảnh cực kì huyết, mùi tanh càng là nồng nặc.
Đứng trước cảnh sắc như thế, Hắc Nguyệt thống lĩnh còn chẳng lấy hứng thú mà nhìn một cái, nhưng dĩ nhiên cái này tràng càng làm cho nàng ta hưng phấn, thậm chí muốn cười loạn cả lên.
" Tốt"
" Tiếp theo là ngoại cung quyền thế châu vương các gia quyến a"
Theo sau lời nói, cả đại quân như một đoàn tử thần nhanh chóng tiến đến phía ngoại cung, dưới sự dẫn đầu của các tướng lĩnh huyết chiến. Công phá ngoại cung rất nhanh liền thành công.
Tin tức khủng khiếp này rất nhanh đều truyền đến đại điện thiết yến nơi trung tâm nội cung, càng là kinh sợ tất cả mọi người.
Lúc này, Đô Cực Đế chính là mặt vô hạn biến sắc, mặt kệ cái gì uy nghiêm, càng là cái gì thể diện hoàng đế, hơi thở hồng hộc, đỏ chót khuôn mặt mà hốt hoảng chất vấn lấy tên thị vệ phía dưới.
Trước đó một lúc, khi mà thọ yến vẫn còn diễn ra rất vui vẻ, những lời chúc đẹp đẽ càng là khiến cho Đô Mạnh Kiên hài lòng không thôi. Thế nhưng sự chẳng được lâu, gấp gáp từ phía ngoài một tên thị vệ bất chấp phá cửa xông vào dù cho có sự ngăn cản của hoàng kim hộ vệ. Hắn thở hồng hộc, mặc kệ cái gì lễ tiết, mặc kệ những ánh mắt tức giận của hoàng đế cùng khách nhân dự tiệc, hắn báo:
" Báo hoàng đế bệ hạ, cả hoàng đô bên ngoài đang bị tấn công mạnh mẽ, tử thương vô số."
" Đã đánh đến ngoại cung phía ngoài, rất nhanh sẽ đến nơi đây, xin ngài ra chỉ lệnh!!!"
Nghe thấy cái này lời nói, Đô Cực Đế cùng tất cả các khách nhân, nhất là nhưng cái kia Châu vương, càng khủng khiếp sắc mặt
" Cái gì??"
" Ngươi nói là thật!!!"
Lần này chẳng hề tiết tháo, lẫn nhau tất cả mọi người đều trừng mắt lớn tiếng quát mà hỏi thị vệ kia. Thậm chí có những người còn chẳng màng đến hắn, lập tức nhanh chóng đi xem, bởi vì nội cung,bọn họ gia quyến tất cả đều ở đó.
" Tất cả là thật, xin hoàng đế nhanh chóng đưa ra quyết định, tình thế đang rất nguy cấp."
Cũng có những người, không kịp chờ đợi cái kia câu trả lời, liền cũng chạy đi. Còn bây giờ tất cả người trong đại điện. Bầu không khí cực kì khẩn trương, còn hoàng đế, giờ đây, hắn bản lĩnh quần hùng lần nữa trổi dậy, uy nghiêm đáp :
" Truyền ta chỉ lệnh, toàn bộ hộ vệ hoàng cung, lập tức cứu viện ngoại đô hoàng thành, bảo vệ những ai liền bảo vệ."
Nhanh chóng kết thúc lời nói, tên kia thị vệ ngữ khí chắc chắn : "RÕ ". Sau đó nhanh chông chạy đi triệu tập nhân thủ.
Còn hoàng đế, đôi mắt nhìn lấy chính mình đã từng chiến tướng, hắn khô khan trầm giọng tiếng nói :
" Ta những chiến tướng, trẫm biết các ngươi một mực lo lắng, nhưng trước tiên cần phải ổn định rõ ràng thế cục, vì vậy..một lần nữa.."
" Trẫm cần các ngươi, Thiên Đô quốc cần các ngươi."
" RÕ THƯA BỆ HẠ, CHÚNG TA SẼ LÀM HẾT SỨC"
Ngay cả phụ thân của Đô Lăng Quân-- Đô Lãnh Cương. Hắn giờ phút này chiến ý rực cháy, bóng dáng anh hùng ngày xưa lần nữa lại trỗi dậy, đồng thanh đồng tiếng cùng tất cả mọi người cùng một chỗ đáp lớn.
" Tốt, ta các chiến tướng. THEO TA!!!!!"
Sau đó, bỏ xuống lớp áo choàng lông nặng nề kia, hắn bước đi, dẫn đầu chúng thần các cựu chiến tướng, đi ra ngoài đại điện nghênh đón cuộc chiến. Thậm chí hắn còn không quên một câu:
" Tất cả các tử nữ yên vị ở nơi này cho trẫm, tuyệt không nên lung tung một thời khắc này."
Hoàng đế lời nói đã khiến cho tất cả các châu vương tướng sĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lại lần nữa yên tâm mà ra chiến trường chỉ huy thế cục.
....
Đô Lăng Quân rất hoảng, hơn nữa là rất sợ, sợ vô cùng, sơ cho hắn phụ thân, sợ cho hắn bản thân, sợ cho hắn đế quốc, nhưng mà càng sợ hơn, chính là Anh Thiên Phương nữ tử kia. Hắn vì vậy mạo hiểm tính tới tính lui, thậm chí quên cả bản thân mình an toàn.
Bên trong thức hải không gian, Lục Đình mặc dù cũng cực kì kinh dị, nhưng hắn không như Đô Lăng Quân nhiều thứ như vậy lo lắng. Hắn nhưng lá cũng không mấy hoảng hốt, bởi vì, Thiên Đô quốc chính là có tên kia Tô Ninh quốc sư a, hắn tựu là chân chính một thần tiên. Nhưng kì lạ, một mực tâm thần hắn luôn để ý kia Tô Ninh, giờ phút này cũng liền biến mất không một tiếng động...
Không để ý đến Lục Đình lo lắng, Tô Ninh thanh niên đang là đối mặt với một lão giả hắc y phía bên ngoài. Một đoạn thời gian trước kia, khi mà hắc bào đại quân chân chính đánh giết những cái người ngoài hoàng đô, hắn đã trầm mặt xuống mà phát giác ra. Thế là hắn lấy kinh người tốc độ, một mạch chạy thẳng đến phía bên đó cuộc chiến, nhưng được nửa đường, Hắc y lão giả từ đâu nhảy ra một cái, chắn lại hắn con đường.