Chương 17: Của ta tình ta bắt lấy

Phía bên kia hoàng cung, nội cung nơi một đình viện khác. Tiểu nha đầu Anh Thiên Phương trước kia đã hoàn toàn lột xác, dưới cái nhìn của một người trưởng thành, nàng y phục hồng sắc, mỹ mạo dung nhan dễ động lấy lòng người, đôi mắt sáng láng, khuôn môi nhỏ nhắn làm người ta say đắm từ cái nhìn đầu tiên.

" Tiểu thư a, người đoán xem hôm nay hắn sẽ tới không nha?" -- Bên cạnh Anh Thiên Phương, nha hoàn chính là đang cười khúc khích, giọng điệu với ngữ khí trêu chọc mà nhìn đối phương.

Nghe thấy những lời trêu đùa ấy, nàng không những tức giận mà còn cười duyên lấy một câu :

" Ừm, hắn sao. Chắc chắn sẽ đến đi"

Nói tới đây, khuôn mặt kiều kiều kia thoáng đỏ lên chút ít, chất giọng duy nhất chỉ còn động lại là sự ấm áp thẹn thùng.

" Ài, tiểu thư nhà ta sắp phải đi rồi a, hi vọng là hắn không phải lợn hồng ủi cải trắng đi"--- Nha hoàn được lúc lại lấn tới thêm một câu nữa, lần này thì Anh Thiên Phương nữ tử hoàn toàn đỏ mặt lên, hoảng hoảng mà rối rít:

" Yến nhi!!! Ngươi nói gì đó"

" Chà chà, thật không phải sao tiểu thư của ta, người còn trao cho hắn đồ vật đính ước đó nha. Thật là lãng mạn quá đi !!

" Tiểu thư cũng đừng quên, hắn năm nay cũng 15 tuổi đến, tiểu thư nghĩ lần này....liệu có thể?"

Nha hoàn này đúng là chẳng hề kiêng dè gì đi, đến cả tiểu thư của nàng cũng đám trêu đùa quá khích như vậy. Nhưng biết sao được, nàng nhưng là hiểu rõ chính nàng tiểu thư nha. Một nữ tử hiền hòa giống hệt mẫu thân của nàng vậy, dễ dàng tha thứ, dịu dàng với bất cứ gia nô tiểu tỳ nào, được hầu như tất cả thầm xưng là đệ nhất tiểu nữ chủ hoàng cung. Thế nhưng đôi khi gia nô phạm sai lầm, nàng vẫn có chút uy nghiêm, nhưng là hình phạt sẽ chẳng lớn, có thể tiếp nhận với từng người, dễ dàng có được mọi người yêu quý.

" Ừm....Nhưng là....sao có thể chứ?"

" Đúng không?"

Anh Thiên Phương hỏi đến, nhưng là ngây ra một hồi lâu. Nha hoàn kia thấy vậy, không hề nói gì cả, im lặng mà cười nhìn nàng nữ chủ nhân. Đây là nàng đang tương tư nha, trả lời chính là phá hỏng nàng tâm tình, chắc chắn nha hoàn sẽ không làm vậy.

Hai người cười cười nói chuyện một hồi, nhưng lại là không hề biết được. Một bạch y thiếu niên tựu chính là trốn đằng sau cây cột đình viện phía sau bọn họ, đây còn là ai khác nữa ngoài tên đần Đô Lăng Quân kia. Giờ phút này hắn tai mắt, mặt mũi toàn thân đỏ ứng, tim đập loạn làng cả lên, hô hấp dồn dập lên. Hắn trong lúc này suy nghĩ :

' Lẽ ra nên đợi chút nữa hẳn là đến!!'

Thế nhưng mà tâm tình hắn bất ngờ lại cảm thấy ôn nhu nhiều lắm, lại cảm thấy cực kì thỏa mãn, trái lại với cái suy nghĩ miễn cưỡng kia. Giờ phút này Đô Lăng Quân tâm tình chính là cảm ơn lão thiên đi, cho hắn nghe được những lời tâm sự của người hắn thương nhớ.

Nhưng mà, bất ngờ một điểm, sau một khắc, hắn hoảng lên. Bởi vì phía trước, một nha hoàn đang là nhìn lấy hắn, len lén cười trộm đi. Nàng ta giờ này cũng cực hoảng hốt, bất ngờ lẫn cả vui mừng. Nhưng nhiều hơn chính là vui mừng cùng buồn cười. Nàng tiểu thư tâm sự bên kia, bạch y thanh niên đỏ khuôn mặt, vậy thì trăm phần trăm nàng đã đoán được sự tình, hắn chính là nàng nữ chủ thầm thương trộm nhớ vị kia Đô công tử đi. Nàng nha hoàn dù đã biết cả chân tướng, nhưng là vẫn cố tình hỏi lớn lên :

" Vị công tử này, ngài đang làm gì ở đây thế!!!!"

Một tiếng nói bên này, một sự bất ngờ, một cái giật mình, một cái thẹn giận bên kia. Tất cả đều là phản ứng lấy vô cùng nhanh. Đô Lăng Quân cũng là biết không thể trốn được nữa, bèn từ từ chậm rãi bộ đáng bước ra, khuôn mặt giả cười gằn. Như là đang đợi hai người Anh Thiên Phương phán xử.

Họ Yến Nha hoàn bên cạnh Anh Thiên Phương đôi mắt trợn to lên, hai tay bịt miệng đầy vẻ bất ngờ, còn về Anh Thiên Phương, nàng bừng tỉnh khỏi tương tư mộng, đỏ óng thẹn thùng khuôn mặt trừng mắt lớn với Yến nha đầu cùng Đô Lăng Quân, nhưng dữ dội nhất vẫn là Đô Lăng Quân.

Sau một lúc, bầu không khí giữa hai người quỷ dị im lặng, duy chỉ có 2 tiểu nha hoàn kia là đang cười khúc khích trong lòng, một trận cười sảng khoái mà không ai biết.

Đô Lăng Quân lên tiếng biện hộ đầu tiên

" Ta........" - Hắn vừa nói vừa thầm cắn chặt môi, căn bản là không biết làm sao mà giải thích.

" Ngươi...đã nghe thấy hết.??" -- Không đợi cho Đô Lăng Quân tên đần kia có thời gian tìm cớ, Anh Thiên Phương đôi mắt xụp xuống, hai má hồng hồng mà nhẹ nhàng nói

Bạch y Đô Lăng Quân nghe vậy, biến sắc mặt dữ dội mà giải thích :

" Không, không, ta chưa nghe thấy gì hết"

" Ừm, " Anh Thiên Phương vẫn là cứ cuối đầu, thẹn thùng mà ẩn ẩn giận kia nha hoàn không ngớt, nếu nàng không hỏi sẽ không có chuyện gì khó xử cả. Một hồi im lặng lần nữa xảy đến.

Yến nha đầu biết tình biết thế, cũng biết chính mình tội lỗi, lặng yên nhẹ nhàng mà thối lui sang bên kia còn lại nha hoàn. Nhanh chóng kéo kéo tay áo của nàng ta mà thối lui đi nơi khác. Để lại cho hai người cô nam quả nữ kia có một bầu không gian riêng tư.

Giờ phút này nơi đình viện nhỏ nhắn xinh xắn kia, bầu trời xanh ngắt, nắng gió tung tăng vui đùa, tiếng nước chảy róc rách khiến cho quang cảnh thêm hữu tình, thế nhưng hai người kia, một nam một nữ đều chẳng có tâm tình mà thưởng thức. Mọi thứ duy chỉ có 2 chữ mà thôi-- e thẹn.

Dù sao thì vẫn là một nam nhân, nhớ tới buổi tối hôm đó của hắn với phụ thân. Hắn ý chí lại lần nữa mạnh mẽ lên, trong đầu hắn chỉ có một dòng suy nghĩ:

' Phải mạnh mẽ, phải can đảm, phải lập uy đầu tiên'

Thế là dưới sự thôi thúc đó, hắn bắt chuyện đầu tiên, hắn không thể để thân nữ nhi người ta nói đầu tiên đi:

" Anh Thiên Phương, ta lời hứa với muội trước kia.."

Nghe thấy tiếng nói kia, Anh Thiên Phương trong lòng thở ra một hơi, rốt cuộc thì khó xử này đã xong, nàng nhẹ nhàng một tiếng:

"Ừm

" Ta muốn cho nàng chải tóc"-- Những câu từ này mạnh mẽ xuất phát từ đấy lòng của Đô Lăng Quân kia. Hắn đã quyết định, bên trong lời nói có thâm ý rất nhiều.

Còn về Anh Thiên Phương nha đầu kia. Nghe thấy vậy, tim nàng đập nhanh, mạnh lên. Nàng trong lòng mỉm cười, bên ngoài cũng thế. Nàng cũng hiểu được cái thâm ý kia : ' Hắn....đồng ý'.

Cuối cùng, một nam nhân đã cho nàng chải tóc. Dưới khung cảnh thơ mộng, hai người lặng lẽ trò chuyện với nhau, rõ ràng tâm ý lẫn nhau đã hiểu rõ, vì vậy đôi khi câu từ có chút thân mật lên rất nhiều.

.......

Trở lại bảy nằm về trước, khi Anh Thiên Phương vẫn còn là một nha đầu 8 tuổi, cũng chính là khi lần đầu gặp gỡ Đô Lăng Quân. Một người phụ nữ phía xa xa, hướng về đình viện bên hồ, nàng duy chỉ thấy một nam một nữ tiểu hài chơi đùa với nhau rất vui vẻ, nhất là nữ tử hài đồng, lần đầu tiên người phụ nữ kia thấy nàng nữ nhi vui cười với một người khác ngoài nàng. Người này chính là Anh Thiên Phương mẫu thân--- Anh Thiên Liên. Nàng tâm lý giờ đây cũng đang rất vui vẻ, còn gì bằng khi thấy con gái mình thoát khỏi sự cô đơn, tẻ nhạt bởi những hài đồng xung quanh hoàng cung mà vui đùa thỏa thích chứ. Chính là khắc ấy, Anh Thiên Liên đã khẳng định, nam tử kia sẽ trở thành một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời nàng nữ nhi.

Sau giây phút chia tay ngắn ngủi, nàng bước ra, nhẹ nhàng nhìn mình nữ nhi mà nói:

" Anh Thiên Phương, đến đây"

" A, mẫu thân"-- nữ hài đồng hào hứng chạy đến, nhảy vào bên trong lòng của người phụ nữ. Thanh âm non nớt nói :

" Hôm nay ta chơi rất vui a, hắn nói hắn sẽ còn trở lại"

" Nhưng ta không hiểu, hắn sẽ phải đi xa sao mẫu thân?"

Nghe như thế lời nói của con gái, nàng bật cười, ấp áp mà trả lời:

" Đúng, hắn sẽ đi xa"

Vẻ mặt tiểu nha đầu chợt buồn:

" Là như thế sao, ngày mai hắn sẽ không đến sao?"

" phải, nhưng là hắn nói sẽ còn trở lại nha"

" Ngươi chắc chắn sẽ chờ hắn,đúng không?"

Giọng nói nghiêm nghị của Anh Thiên Liên vang lên, đôi mắt của hai mẹ con kết nối lẫn nhau

" Tất nhiên nha, ta vẫn sẽ chờ hắn đến"

" Tốt, ta con gái ngoan"-- ấp áp lòng nói của người mẹ đánh sâu vào trái tim nhỏ nhắn của Anh Thiên Phương, khiến nàng muốn mãi ôm lấy nàng mẫu thân hiền hòa.

" Cái lược này, là ta và con đồ vật quan trọng nhất"

" Ta muốn con một khắc nào đó, con hãy giao cho một người thích hợp, được chứ!!"

Một lời thỉnh cầu xuất phát từ tận chân tâm của Anh Thiên Liên, đây chính là duy nhất lời thỉnh cầu của nàng dành cho con gái

Còn Anh Thiên Phương, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa thể hiểu gì cả, cứ vùi đầu vào lòng người mẹ, ngữ khí chắc chắn mà đáp : " Vâng, ta sẽ luôn nhớ"

..............