--- Đô Phủ nội viện Đô Lãnh Cương phòng--
" Haiz..... nhất nhất Đức Thắng châu gần đây nhưng là có chút tặc phỉ phía ngoại châu, nhưng là rõ ràng thiên hạ thái bình, đào đâu ra tặc phỉ chứ??"-- Bên cạnh cửa sổ căn phòng, dưới ánh trăng sáng sủa, một tráng hán tay ôm đầu, thở dài một hơi. Hắn chính là Đô Vương, cũng chính là Đô Lãnh Cương kia, giọng nói tràn đầy vẻ nghi hoặc.
" Tân Huy lão đệ a, ngươi xem đây đơn giản là nhóm cướp bóc của quân hoàng triều cũ sao? Hay là sự tình phát sinh âm mưu kế hoạch? Ta nhưng nghĩ tới thứ nhất vấn đề vẫn hơn" -- Trầm ngâm một lúc lâu, ông ta bỗng nhiên nói với gần đó một thanh niên Lam y trang phục.
Thanh niên ấy không hề lớn tuổi nhưng lại rất có trang nghiêm khí tức. Nếu bất cứ ai gặp qua hắn đều sẽ chẳng hề xa lạ gì, hắn chính là quân sư trẻ tuổi của Đô Lãnh Cương bản thân. Tựu chính là đệ đệ kết nghĩa của hắn lúc khi còn nhỏ. Thanh niên trẻ trung ấy chỉ có khoảng 35 tuổi cốt linh, được mệnh danh là " cọng rơm vàng " của Đức Thắng châu Đô Phủ.
" Huynh nói cũng thực có lý, tuy là ta cũng từng nghĩ tới, thế nhưng ta vẫn rất nghi hoặc. Chúng thật sự lộ liễu như vậy, hay là mồi nhử. Cũng có thể là sự tình dương đông kích tây kế nha"--- Một tay sau lưng, tay còn lại vuốt vuốt cằm thanh niên Lam y, đôi mắt khẽ nhíu lại.
" Haiz...cũng rất nan giải vấn đề a, sắp tới nhưng là thọ yến, ta thực không muốn mấy ngày rời châu lại phát sinh hỗn loạn"-- Đô Lãnh Cương tiếp tục thở dài
" Huynh nhưng là được rồi, cứ an tâm mà đi hoàng đế thọ yến, ta nhưng ở đây sẽ lo mọi việc, nếu không thì " Cọng rơm vàng " này há chẳng phải vô dụng." -- Tần Huy thanh niên nói đến đây liền quay mà sang mà cười cười, lời nói có chút hàm ẩn mà nhìn Đô Lãnh Cương.
" Được được, nếu có chuyện ta tựu trông cậy vào đệ thôi nha, thật bất lực, dù sao thì hoàng đế vẫn là ta hoàng huynh, tựu phải cho đến mặt mũi điểm đi" -- Bất đắc dĩ Đô Lãnh Cương phải nói ra.
" Đô huynh, ngươi nhưng là có biết Đô Lăng Quân hắn đến Vạn Bảo Các??" -- Tần Huy hỏi dò lấy Đô Lãnh Cương.
Lần này thì Đô Lãnh Cương mặt liền cứng lại, đè nén lấy nỗi lòng bất an mà hỏi ngược lại:
" Hắn đến Vạn Bảo Các thì ta không biết, hắn nhưng gây ra chuyện nghiêm trọng?"
" Cũng không phải như thế đi, nghe chưởng quỹ lão bản nói lại hắn tựu chỉ lấy đi vật đã tu phục xong lúc trước, mặt cực kì mừng rỡ biểu lộ nha. Chưởng quỹ bảo vật tu phục chì là 1 cái lược bình thường đi"-- Một hơi nói ra đến nghi hoặc của mình, Tần Huy chờ đợi được giải thích đến
" Cây lược??"
" Xem ra hắn vẫn là chấp nhất rồi, lược đó hắn có được từ hai năm trước kia. Nghe nói là của họ Anh phi tần nàng nữ nhi. "
Đô Lãnh Cương liền thở dài mà nói ra, ở hắn xem ra đây cũng không đơn giản sự tình.
" Nữ tử đồ vật?? Đừng nói là đính ước vật nha??-- khuôn mặt Tần Huy biến mạnh, ngạc nhiên thần sắc dĩ nhiên đến cực độ
" Tần lão đệ ngươi nhưng là đừng quá ngạc nhiên, hắn cũng sắp đến tuổi lập gia rồi. Sắp tới vài năm nữa nếu không có việc gì bất trắc, chúng ta Đô Phủ tựu có một nàng dâu nha"--- Nhẹ nhõm lời nói xuất phát từ Đô Lãnh Cương, hắn mặt mày hồng hào thoải mái. Tất nhiên cũng là cực kì thỏa mãn với nàng dâu này tương lai của hắn nhi tử.
" Ài tuổi trẻ tài cao, ta phục huynh nhi rồi!!" - Tần Huy cảm thán lấy một tiếng, nhưng chốc lát lại ngạc nhiên mà nhìn Đô Lãnh Cương :
" Nhưng là tại sao ngươi thở dài"
" Ta chính là nói nếu không bất trắc tức là có chuyện a. Ta nhi tử vẫn là quá non nớt đi, ngại ngùng đến chậm chạp mà không nói, ta chỉ e sợ rằng tương lai nàng dâu tựu là không có đi"-- lại thở dài một tiếng, trầm giọng ôn nhu mà nói tiếp :
" Ài, dù sao cũng sắp phải đến hoàng thành, vẫn là hôm nay gặp nó một lần nói chuyện đi."
Đô Lãnh Cương đứng dậy, sửa lại y phục một chút sau đó nhìn Tần Huy một cái:
" Ta đi trước hắn phòng, Tần lão đệ nghỉ ngơi sớm một chút"
" Ừm, cho ta cái hỏi thăm hắn"
Tần Huy nhẹ nhàng đáp trở lại.
.....
----- Hoàng đô nội cung----
" Anh nhi, ngươi lược chải tóc chính là đi đâu hai năm mất rồi"-- Bên cạnh Anh Thiên Phương cô gái, một vị hoàng sắc váy nữ tử lên tiếng hỏi, nàng vẻ mặt trẻ trung, nhưng là trẻ chỉ với độ tuổi 40 chính là. Đôi mắt híp híp lại, kiều kiều diễm diễm vô cùng
" Mẫu thân"
" Ta..Ta.. quên lãng ở đâu rồi"
Ấp úng khuôn mặt Anh Thiên Phương cô gái lo lắng lên tiếng.
Nàng trước mặt chính là nàng mẫu thân đi, cũng chính là ái phi của Thiên Đô quốc Đô Cực Đế hoàng đế. Nàng chính là người đã nhận nuôi lấy Anh Thiên Phương từ nhỏ, khi mà nàng mất hết cha mẹ vào 13 năm trước lúc chiến tranh. Anh Thiên Liên chính là tên của nàng. Với Anh Thiên Phương thì mẫu thân là người quan trọng nhất, trừ tên đần nào đó.
" Thôi được rồi, không cần trả lời ta. Dù sao thì mấy ngày nữa chẳng phải tựu sẽ tự trở lại sao" Anh Thiên Phương mẫu thân nhìn lại, cười duyên một tiếng
" Nương...biết rồi sao"-- Ngượng ngùng vẻ mặt Anh Thiên Phương nhỏ bé tiếng nói
" Nha đầu ngốc"
.....
------- Đức Thắng châu ngoại châu------
Mặc kệ bên ngoài như thế nào huyên náo , làm sao sự tình. Bên ngoài Đức Thắng châu vùng hẻo lánh, có một đội nhân sĩ, hoàn toàn vượt quá 2000 số lượng đang được tập kết nhanh chóng. Tất cả đều nhất trí một màu đen nhanh trang phục dạ hành. Không một tiếng ồn ào, càng là không một tiếng nói chuyện, toàn bộ đều im ắng lạ thường. Bọn họ đều nhìn về phía trước, hướng lên một cái tháp gỗ cũ kĩ kia, chỉ đợi lấy một người phụ nữ hắc bào nói chuyện :
" Các ngươi hôm nay tập hợp, ta nhưng không nói nhiều. Chúng ta đã từng giang sơn, bị ngoại tộc chiếm lấy. Ta nay liên hợp với các thế lực khác. Lần nữa khiến cho Thiên Đô quốc trở lại bàn tay hoàng thất Đại Hàn."
Lời nói hùng hồn vang vọng bên tai của các dạ hành binh sĩ, khiến cho bầu không khí thoáng chốc khẩn trương lên.
" Đại Hàn Bất Diệt.."
" Đại Hàn Bất Diệt....Đại Hàn Bất Diệt....Đại Hàn......"
Bầu không khí triệt để nóng lên, thấy thế, người phụ nữ kia mỉm cười, ung dung tự tin bước đi xuống..