Thời gian trôi qua quả là thực sự nhanh, với Lục Đình mà nói hai canh giờ chẳng qua chỉ là chút ít thời gian, hắn là đang tận hưởng cuộc sống hiện tại nha, chân để đệm, hay tay gối đầu, mắt nhắm mắt mở mà cảm nhận mọi thứ xung quanh. Phải nói đến kì lạ, Lục Đình càng lúc càng thấy ảo diệu, ngoài trừ việc hắn không bị bất cứ ai nhìn thấy hay bất cứ hiện tượng sinh lý gì tạo ra từ cơ thể khiến người ta khó có thể có cảm giác. Hắn ngũ giác đang cực kì mẫn cảm, cơ hồ gấp 10 lần có thừa đối so với cơ thể cũ của mình, từ nhiệt độ, thanh âm, mùi vị,... Tất cả đều rõ ràng như ban ngày đối với chính bản thân hắn. Thế nhưng một người khác thì không phải thế, hai cái canh giờ này tương tự với 2 ngày, thậm chí là 2 tháng thời gian kia kìa. Hắn ta đang được phụ thân hết lòng " thương yêu" mà " nhẹ nhàng " dạy dỗ. Khoảnh khắc đó khẳng định sẻ rất đẹp nếu là đúng hoàn cảnh, nhưng không nha, cái gì nó cũng có cái giá của nó.
" Ngươi xong?"- Lục Đình vừa nhìn thấy Đô Lăng Quân một khắc này đi qua, mắt hắn liên tục nhếch lên nhếch xuống, cái miệng thì là đang trắng trợn cười, còn là cười trên nỗi đau của người khác.
" Ngươi đủ chưa"- Lần này chẳng có ai bên cạnh có thể khiến Đô Lăng Quân kiên kị cả, hắn giờ phút này tâm nộ ngoại phóng, thẳng thắng táo bạo mà khuôn mặt méo mó, hắn là đang cực kì bực mình nha. Còn về Lục Đình, như cũ đạo lý " khịa vui thôi đừng vui quá", hắn tất nhiên sẽ chạy, nhưng là không quên một câu:
" Ngươi là không nên nha, ngươi cha bài học xem ra vô ích"
Lục Đình ranh mãnh mà nhìn Đô Lăng Quân, cười hì hì sau đó chạy nhanh, à không, hắn ta lượn nhanh, rất là nhanh
" Hỗn đản, ngươi cút về đây cho ta"
" Hừ"
Lời nói cuối cùng của Lục Đình xem ra không phải không có hiệu quả, Đô Lăng Quân hắn cực kì trở nên biết điều, hơn nữa hắn thừa biết chẳng thể động chạm đến cơ thể Lục Đình một sợi lông. Hà tất phải lao động vô ích, nhưng mà võ mồm dùng mạnh thật là không thể nào ít được.
Một ngày lại một ngày trôi qua, mọi thứ cứ như cũ, vòng lặp mặc dù không trùng nhưng sự việc vẫn cứ không bao giờ là khác. Đô Lăng Quân thì vẫn cứ thức dậy, đến học viện, dạo chơi, về nhà, đấu võ mồm,.. Thế nhưng mà Lục Đình thì còn chán nản hơn nữa, qua 3 tháng rồi mà bất cứ tin tức hữu dụng nào đều không để hắn cầm tới, không ru rú trong thư phòng thì lại là Đô phủ nhà sách, thật là chẳng ra làm sao, hắn bị bức ép sắp sửa tuyệt vọng luôn rồi. Cơ mà trời đúng là chẳng tuyệt đường người, một ngày kia lão thiên đã cho hắn 1 cơ hội, 1 tháng sau đó Đô Lăng Quân báo với hắn 1 tin tức trọng đại hữu dụng, à không, phải nói là 1 đoạn cơ duyên, còn về phần hắn làm sao bắt lấy thành công thì là chính hắn bản sự.
" Đương kim hoàng đế Thiên Đô quốc sắp sửa mở ra thọ yến, đây là ngày các quan thần triều đình Thiên Đô đều đến hoàng đô tụ hội, tất nhiên không chỉ bọn họ, còn có nhiều thành phần khác. Dù sao cũng là ngày trọng hội, các thế lực bên trong quốc nội chắc chắn sẽ ở đó, không chừng có thứ mà ngươi muốn tìm. Một tháng nữa chúng ta sẽ đi hoàng đô"
Lục Đình cơ hồ cực kì kinh hỉ, các thế lực tụ hội a, biết bao cơ hội , hắn bản thân cũng rất nghi vấn, còn có mang theo mong chờ tâm lý. Hắn mặc dù đã từng xem qua rất rất nhiều ảnh chụp về các kinh đô, nội cung, hay thậm chí các lễ hội đế Đô. Tất cả đều ảnh hưởng sâu sắc tới trạng thái hắn lúc này. Nhưng chẳng phải dừng lại ở đó, dù sao đây vẫn là một ngày hội " sống" a, còn là long trọng thọ yến của một quốc chi đế nữa nha". Háo hức tâm lí dù bất kì ai cũng không thể tránh khỏi, nhưng điều mà hắn kinh hỉ là gì, chẳng phải tựu là hoàng đế sao, hắn khẳng định sẽ biết gì đó.
" Hoàng đế a!"
" Kẻ khác gặp hoàng đế biết bao khó khăn, còn ta gặp đến dễ như trở bàn tay nha"
" Lần đầu tiên được trải nghiệm đãi ngộ của nhân vật chính, ha ha . Ta thật không đoán sai, có lẽ sau chuyến này ta đời sẽ phất nhanh, ha ha ha" - Lục Đình đã bao ngày tuyệt vọng, giờ lúc này tâm thần một mảnh vui vẻ, phẳng phất như sức sống đều trở lại hắn bên người.
" Đô huynh đệ, tình báo này ta tựu cảm ơn ngươi, tin ta, chuyến này đi qua, khẳng định ngươi thiên kiêu con đường bắt đầu. Đây tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất đời ngươi "- Lục Đình lại không tự chủ được YY lên
" Hừ, ta cuộc sống đã đủ ổn thỏa rồi, cần ngươi con đường? Xin lỗi, ta tựu tự đi là được, đi chung với kẻ quái tính như ngươi có ngày ta não nổ" - Đô Lăng Quân vẻ mặt khinh thường mà nhìn thái độ của Lục Đình.
" Ài ài, đúng là số trời a. Cho ta hồn nhập thể với kẻ thiếu chí hướng, bất công đoản"
" Người thì cầu đạo vinh quang đường, kẻ thì nhân sinh nhàm chán đường. Thật tiếc cho ngươi nha Đô tiểu tử"
Lần này thì đạo mạo vẻ mặt, thanh cao tâm hồn Lục Đình, hắn tạo dáng phải nói cũng không tệ, ít nhần là Thần thái phần không hề thiếu đâu, tay trái vắt ngang trán, tay phải sau lưng, tư thế thẳng đứng, hai chân song song cùng vững vàng, kết hợp với mái tóc đen dài đậm chất " tiên hiệp" cùng ngũ quan tươi sáng khuôn mặt được " thừa kế". Nhìn vào kì thật cũng cực kì soái a, nhưng mà soái hay không cũng phải nhìn vào kẻ đang xem Đô Lăng Quân, hắn trợn mắt ngoác mồm. Tất nhiên sống lưng lạnh run rùng người một cái cũng là thường xuyên, nhưng lần này khác nha, hắn tựu cũng cảm thấy đáng dấp cũng tàm tạm, ít nhất cũng là vì Lục Đình đang ở diện mạo của hắn. Tự YY một cái ai cấm được chứ.