Khoảng không tĩnh lặng tràn ngập bạch sắc phóng tầm mắt nhìn ra không rõ đâu là điểm đầu điểm cuối. Những tảng mây trắng dập dềnh tựa như lũ trẻ đang đuổi bắt nhau trên không trung khiến người ta khi nhìn ngắm trong lòng sinh ra cảm giác thư thái.
Trong thế giới không rõ giới hạn này tại chính giữa nổi lên một khu rừng trúc tương phản với màu thế giới này.
Trúc lâm cao vút, ẩn hiện bên trong một căn nhà dáng vẻ đơn sơ, mộc mạc. Dẫn tới ngôi nhà là lối đi hoa đá rộng rãi kéo dài từ phía ngoài trúc lâm. Cơn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương nhẹ nhàng thanh tao, phảng phất như một loại mê hương, chỉ hít nhẹ hương thơm này khiến người thấy cơ thể, đầu óc đều sinh ra một cỗ cảm giác thư thái dễ chịu, thoáng chốc quên đi mọi sầu lo ưu phiền thế gian.
Khung cảnh bên trong nhà trúc thật không tệ: Hành lang lối liền những căn phòng với nhau tạo thế hình chữ 'u'. Dọc theo hành lang từng khuôn viên nhỏ được trồng vô số loại thảo dược quý muôn màu muôn sắc, tỏa ra đủ loại hương thơm đặc trưng. Nhìn cách chúng sinh trưởng có thể thấy chủ nhân nơi này là người yêu thích thảo dược.
Giữa khoảng sân đá rộng cổ xưa, một gốc đào hoa cổ thụ thoạt nhìn qua đánh giá ước chừng cũng đã trải qua vài trăm năm thời gian. Một đợt gió nhẹ chợt lướt qua mang theo hoa đào rơi rụng khiến người ta trong khoảng khắc như thấu hiểu hơn bốn chữ ‘sinh, lão, bệnh, tử’.
Một nơi dừng chân thế này thật không hổ là chốn thế ngoại đào viên, khung cảnh thanh tịnh nhân gian thật khó mà tìm ra được nơi thứ hai.
'Khụ... Khụ!'
Không gian yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ bởi chuỗi tiếng ho khan, là từ trong một gian phòng truyền ra.
Theo hướng tiếng ho nhìn lại một căn phòng hiện để mở, bên trong mùi trầm hương dễ chịu chậm rãi lan tỏa. Chính giữa căn phòng có kê một chiếc bàn nhỏ cũng được làm từ trúc, lúc này một nam tử tư thế dưỡng thần ngồi bên.
Nam tử trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc, trên người vận một bộ bạch y càng làm cho vẻ anh tuấn kia lại thêm phần bất phàm.
Bạch y nam tử nghe thấy tiếng ho, hai mắt còn đang dưỡng thần từ từ mở ra, nhàn nhã nhìn thẳng phía trước, nơi đó một nhân ảnh hiện đang nằm trên sàn, thân ảnh nhìn có chút quen thuộc, trông dáng dấp cùng tướng mạo thì hệt Ngô Lỗi.
Thấy Ngô Lỗi có chút động tĩnh, đoán hắn đã tỉnh, bạch y nam tử nói:
- Tiểu tử, dậy rồi. Ngươi đã ngủ ở chỗ ta hai canh giờ.
Nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, Ngô Lỗi không biết đã ngủ bao lâu vươn cái vai mỏi nhừ, nghe từng tiếng 'lắc cắc' từ xương khớp va chạm, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ thỏa mãn.Há lớn miệng ngáp dài một tiếng, đôi mắt mờ mờ theo phản xạ lờ đờ nhìn ra ngoài, mặc dù lúc mới tỉnh dậy hắn hình như có nghe thấy tiếng ai đó nhưng rất nhanh liền cho đó là ảo giác mà chẳng thèm để ý đến.
Sau một hồi đưa mắt nhìn ra ngoài, tầm nhìn dần hồi phục, quan sát thấy cảnh vật trước mắt có chút là lạ Ngô Lỗi vội bừng tỉnh hai mắt. Phát hiện có điểm khác thường hắn quay người liền bắt gặp ánh nhìn của bạch y nam tử đang nhìn mình.
Ngô Lỗi thần tình còn đang hoang mang bất ngờ nhìn thấy bạch y nam tử khiến hắn giật nảy, có thể nói từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ khiến hắn giật mình như vậy là lần đầu tiên. Hai tay vừa rồi trong tư thế vươn vai vội buông thõng xuống, nhanh như chớp dùng hết sức lùi về sau bộ dáng như gặp quỷ nào còn dáng vẻ uể oải.
Ngô Lỗi trong khoảng khắc tưởng chừng như tim muốn bắn ra khỏi lồng ngực, hốt hoảng đến nỗi miệng lưỡi lắp bắp:
- Ngươi.... Ngươi là ai? Đây... Đây là nơi nào? Sao ta lại ở đây? Người đưa ta về đây là muốn làm gì...?
Thấy Ngô Lỗi vừa tỉnh đã không để mình vào trong mắt, còn làm ra mấy trò uốn éo trước mặt rồi hỏi tới hỏi lui, bạch y nam tử trong lòng nổi lên chút lửa quắc mắt nhìn chéo hắn.
Nếu không phải lần trước vì kiếm tìm một loại dược thảo hiếm thấy mà bất đắc dĩ phải nhờ vả tên kia, chưa tính đến chuyện om sòm vừa rồi, chỉ với mấy hành động trước đó đã đủ để y tung cước đá tên trước mặt này ra ngoài rồi hảo hỏa dạy cho một bài học, đâu có để hắn ngủ dài người ở đây tận hai canh giờ.
Lửa giận là thế bất quá đã nợ ân tình thì phải trả. Nghĩ vậy bạch y nam tử chỉ đành nén cỗ lửa giận đang bừng bừng trong lòng xuống, nhập một ngụm trà còn nóng khuôn mặt vẫn bảo trì băng lãnh, không thèm liếc nhìn Ngô Lỗi lấy một cái, trầm giọng nói:
- Gấp gáp gì chứ. Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta biết trả lời ngươi thế nào. Hỏi từng câu một đi.
Nghe ra từ trong lời nói người trước như ẩn như hiện có chút nộ khí, Ngô Lỗi mới từ hốt hoảng trấn tĩnh lại.
Hít sâu một hơi ổn định tinh thần, vừa nãy quả thật hắn có phần lỗ mãng, ngẫm lại nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt kia đi: chân tay gầy gộc trói gà không chặt, mặt mũi thì trắng bệch hệt đàn bà... cái đấm thiếu cái đá thừa, sao có thể tổn hại đến hắn được.
Ngô Lỗi ánh mắt âm thầm đảo qua một lượt bạch y nam tử trong lòng có chút khinh thường đánh giá.
Chỉnh trang lại một hồi, Ngô Lỗi bình tĩnh tiến lại gần bàn ngồi xuống, dù gì cũng phải làm rõ xem đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào.
- Đây là nơi nào?
- Vân giới.
Bạch y nam tử không mặn không nhạt trả lời.
- Vân giới...
Lẩm nhẩm cái danh từ xa lạ kia Ngô Lỗi trong đầu một mảnh mù mịt. Nhà hắn nghèo, bản thân lại ít học, kiến thức cùng đứa trẻ lên năm là đồng dạng, người trước nói 'Vân giới', hắn thật không biết là phương nào.
- Vân giới là nơi như thế nào?
Ngô Lỗi mang theo nghi hoặc nhìn bạch y nam tử hỏi lại.
- Vân giới chính là nơi hiện tại ta và ngươi đang ngồi, nó thuộc ta quản lý, là một trong thập giới của Thiên giới.
- Thiên giới? Thiên giới lại là gì?
Lại thêm một cái danh từ lạ hoắc nữa chưa từng nghe qua, hắn nhíu mày tự hỏi không biết đây rốt cuộc là phương quái quỷ nào. Nghi hoặc vừa giải lại tiếp nghi hoặc, Ngô Lỗi tò mò hỏi tiếp.
Trầm ngâm chốc lát, bạch y nam tử trả lời:
- Chuyện về Thiên giới là cấm kị, không thể tùy tiện cho người ngoài như ngươi biết được, bất quá cho ngươi biết chút ít cũng không sao, dù sao thì ngươi cũng sẽ quên ngay mà. Ngươi chỉ cần biết Thiên giới là nơi ở của tiên nhân.
- Cái gì? Đây là nơi ở của tiên nhân. Vậy ngươi... À không, ngài cũng là tiên nhân?
Ngô Lỗi nghe thấy thế thì giật thót. Hắn như không tin vào hai tai chính mình lắp bắp vội hỏi lại liền thấy đối phương gật đầu.
Miệng há hốc chữ O, sắc mặt Ngô Lỗi biến chuyển. Khi nãy hắn lỡ buột miệng nói ra thứ suy nghĩ trước đó khiến người trước nổi trận lôi đình đánh hắn một cái thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được hắn đã là xác không hồn nằm trên sàn nhà.
Cảnh tượng thoáng hiện trong đầu, cả người hắn phát run, ớn lạnh đến tận sống lưng, trên trán không tự chủ mà toát mồ hôi lạnh.
- Phù! May mà khi nãy không ngu ngốc nói ra. Nếu không thì giờ....
Ngô Lỗi dùng tay vuốt vuốt ngực trần, cố thổ ra một ngụm trọc khí như chút được gánh nặng, hắn vừa rồi đã dạo qua quỷ môn quan một vòng, chắc chắn sẽ không có lần sau.
Nếu như thế thật, không phải quá khoa trương rồi sao? Người trước nói đây là nơi ở của tiên nhân, vậy chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn ở đây, vào cái thời điểm này là để... Nghĩ đến đây Ngô Lỗi khuôn mặt khó nhọc liền biến đổi. Hắn cười thầm mặt đỏ phấn khích, bộ dáng vui sướng hơn cả nhặt được vàng.
- Ngươi đang mơ tưởng gì đó? Ngươi cho rằng ai cũng có thể trở thành tiên nhân sao? Đúng là hoang đường. Bớt mơ mộng hão huyền đi.
Nhìn bộ dáng lúc này của Ngô Lỗi, bạch y nam tử nhìn qua cũng đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì. Y lạnh lùng, quẳng ngay cho Ngô Lỗi một câu.
Một câu này không nghi ngờ gì như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ngô Lỗi. Ý nghĩ một bước thành tiên nhân của hắn đang bay bổng trên chín tầng mây, sau câu nói của bạch y nam tử thì triệt để tụt xuống, chui ngay trở lại trong đầu.
Thở dài liên tục hai lần, người ta đã nói vậy hắn chỉ đành từ bỏ cái ý nghĩ hão huyền này thôi.
Ngô Lỗi vẫn không quên nếu đối phương là tiên nhân thì được gặp tiên nhân là tạo hóa của hắn cũng nên tạo mối quan hệ, về sau gặp khó khắn còn có thứ nhờ vả.
Nghĩ thế Ngô Lỗi liền nở nụ cười hòa ái bất quá với khuôn mặt xám xịt như lưỡi cày của hắn thì phần hòa ái đó lại thành đáng cười.
Hắn nhìn bạch y nam tử đang thưởng trà, ánh mắt như thợ săn nhìn thấy con mồi dần xa vào bẫy, hai tay xoa xoa, giọng điệu đầy khách khí:
- Nãy giờ mải chuyện mà quên vẫn chưa thỉnh giáo qua tôn tính đại danh của tiên nhân, mong tiên nhân lượng thứ.