Một đội kỵ binh phi như bay trên đường, ngựa chiến tinh tráng giẫm đạp lên bùn lầy. Đường ngày càng khó đi, núi rừng hai bên ép lại, sau cùng, đã không còn đường mà đi.
“Đừng tìm ở phía trước nữa.” Một người trên ngựa, ăn mặc kiểu giáo úy lắc đầu, “Còn có người ở nơi rừng sâu thế này sao?”
“Chiến loạn liên miên, số người trốn vào rừng sâu chỉ sợ không ít.” Một kỵ tướng lớn tuổi nói, “So với việc chạy tới các thành quận nhà binh chắc chắn sẽ có chiến tranh, có thể ẩn cư nơi núi rừng, thật ra lại là may mắn.”
Lão giơ roi chỉ về phía trước: “Nhìn xem, đằng kia có một con đường nhỏ lẩn trong đám cỏ, hiển nhiên trên núi có nhà dân. Chúng ta xuống ngựa đi bộ thôi.”
Vài hộ dân nhà tranh rào trúc nơi rừng sâu kinh hoảng khi thấy binh sĩ đột nhiên xuất hiện ở đó, đều trốn vào trong nhà, đóng chặt cửa lại.
“Xin hỏi một chút, ở đây có ai là Bình Yên không?” Binh sĩ ở bên ngoài hô.
Không ai trả lời.
“Có nữ tử nào tên là Bình Yên không!” Binh sĩ sốt ruột quát thêm lần nữa. Bọn họ đã phụng mệnh tìm mấy tháng, đối với việc tìm được một người trong thời loạn mù mịt này không mang chút hi vọng nào, chỉ làm cho có mà thôi.
Một đôi mắt sợ sệt, từ khe hở của cánh cửa gỗ buộc từ mấy cành cây nhìn xung quanh.
“Người họ đang tìm chính là… Tiểu Ngũ nhi?” Thiếu niên rách rưới đó quay đầu, nhìn người nhà túm tụm một đống ở góc tường.
“Tiểu Ngũ nhi còn làm ra chuyện gì nữa? Năm đó thu lưu một dã tiểu tử chẳng biết từ đâu ra, có lẽ là một tên tội phạm bỏ trốn, còn mang về nhà. Chúng ta nào có cơm cho chúng ăn, vì vậy ta chửi cho chúng nó cút đi. Sau này tên nam nhân đó chạy mất, Ngũ nha đầu một mình về nhà. Từ đó nó cũng thành thật, cả ngày không nói không cười chỉ làm việc, ta còn cho chuyện này vào quá khứ rồi… Kết quả hiện tại… Ôi chao!” Phụ nhân bốn, năm mươi tuổi thấp giọng mắng.
“Ngũ tỷ lên núi đốn củi rồi, nếu lúc này trở về, chẳng phải bị bắt gặp ngay sao?” Tiểu cô nương trong lòng phụ nhân mở to hai mắt, sốt ruột.
“Tiểu Ngũ này trước giờ chưa từng mang tới cho nhà ta chút chuyện tốt nào! Giờ lại liên lụy cả nhà, nên để nó chết mới thanh tĩnh!” Phụ nhân cắn răng chửi.
Giáo úy trẻ tuổi thấy không ai trả lời, thở ra một hơi.
“Đi thôi. Tìm chỗ khác.” Hắn gọi thủ hạ, không khỏi oán thán, “Vị hoàng hậu triều Đại Đoan này sao mà khó tìm tới vậy! Trả lời một tiếng là vinh hoa cực hạn, vậy mà mọi người cứ làm như chúng ta tới bắt người sung quân vậy.”
Kỵ tướng lớn tuổi cười nói: “Ngươi quát tháo hung dữ như vậy, dù người ta ở đây, cũng đâu dám lên tiếng trả lời?”
“Trước đây ta còn nói năng tử tế, rất sợ dọa đến Hoàng hậu nương nương tương lai thì chịu không nổi tội. Nhưng mấy tháng đã trôi qua, ta cũng nghĩ thông rồi, thiên hạ này lớn như vậy, tìm đâu ra chứ? Có khi sớm đã chết không chừng. Bệ hạ muốn tìm nữ nhân từng cứu ngài khi gặp nạn năm xưa, chẳng qua chỉ để báo ân, cũng chẳng có tình ý thật sự gì. Nếu tìm được, lẽ nào lập làm hoàng hậu thật? Vậy mỹ nhân bên cạnh bệ hạ phải làm sao bây giờ? Còn nếu tìm mà không thấy, có khi lại tốt — bệ hạ cũng tròn tâm nguyện báo ân, lại không phải khó xử chuyện hậu cung. Lão xem lời ta nói có đúng không?”
Lão kỵ tướng cười nói: “Ừ thì ngươi hiểu chuyện! Ta chỉ biết là ăn lộc của vua, hết lòng làm việc. Nếu bề trên phân phó xuống là phải tìm, thì nghiêm túc tìm, sao phải phỏng đoán tâm tư của bệ hạ? Nếu bệ hạ chỉ muốn làm cho ra vẻ, thiên hạ vốn không ai biết có chuyện như vậy, ngài cần gì phải phí công làm điều thừa? Ta lại nghe nói, mỹ nhân bên cạnh bệ hạ là mị, không thể sinh dục. Vậy nên vì đại kế lập tự, bệ hạ mới muốn tìm một hoàng hậu.”
“Hả? Bảo ta không nên phỏng đoán thánh ý, lão còn đoán hăng hơn cả ta. Vậy lão nói xem, nếu bệ hạ chỉ cầu có đời sau, thiên hạ nhiều nữ tử như vậy, sao lại phát điên muốn tìm một người này?”
“Muốn ta nói à, mấy vị nữ nhi nhà quý tộc đại thần gì đó, phàm là kẻ có gia thế sau lưng, vào cung, còn sinh tiểu hài tử, tất can hệ tới các thế gia, đấu đến ngươi chết ta sống. Các triều trước đã xảy ra chuyện như vậy biết bao nhiêu lần, bệ hạ có thể không để vào mắt sao? Vậy mới cố ý tìm một nữ tử xuất thân bình dân, không có ngoại thích quyền quý phiền nhiễu.”
“Ta hiểu rồi, đây chỉ sợ là để tiểu mỹ nhân kia yên tâm. Một hoàng hậu xuất thân bình dân, tự nhiên không ai tranh sủng với nàng, nàng mới có thể thường xuyên bầu bạn với bệ hạ.”
Hai người trò chuyện hăng say phía ngoài, bị người phía sau cửa nghe được toàn bộ. Nam nhân trẻ tuổi quay đầu nói: “Nương, sao con lại nghe được… Hình như… Hình như những người đó đến đón Ngũ muội tiến cung? Nói gì mà năm xưa nó cứu hoàng đế, hiện tại bệ hạ muốn báo ân… Nói muốn lập nó làm hoàng hậu!”
Phụ nhân kia đang run cầm cập, nghe được lời ấy, miệng đớp đớp, mắt trợn ngược, đầu óc như bị lấp kín, gần như nghẹt chết tới nơi. Cả lũ nhóc vội đỡ bà ta vừa lay vừa lắc, ấn nhân trung vả vào mặt, để bà ta tỉnh lại dần.
“Tiểu tử chết dẫm đó… Tiểu tử chết dẫm hồi đó… làm hoàng đế rồi? Hồi đó ta mắng hắn là tên du đãng không biết từ đâu ra… Ta còn mắng Hoàng hậu nương nương là… hàng đền tiền vô dụng!”
“Hoàng hậu nương nương đã chẻ củi mười mấy năm ở nhà chúng ta…” Các tỷ đệ đột nhiên đều thấy tội lỗi.
“Hôm qua ta còn bắt Hoàng hậu nương nương bưng nước rửa chân cho ta…” Đại tỷ hận không thể từ nay về sau không rửa chân nữa.
“Hôm qua Hoàng hậu nương nương làm cơm hơi muộn, ta còn véo tai nàng mà mắng là con nhỏ lười biếng…” Nhị tỷ ôm chặt tai mình.
“Nương, ai là Hoàng hậu nương nương?” Em gái út năm tuổi lay lay phụ nhân, hỏi.
“Chính là người đêm qua ôm con đi tiểu đó!”
“Ngũ tỷ tỷ? Ngũ tỷ tỷ là hoàng hậu sao? Sao trước giờ tỷ ấy không nói cho chúng ta biết?”
“Nếu nàng biết, chúng ta nên rửa chân cho nàng!”
“Các binh sĩ đó sắp đi rồi!” Tam ca nhìn trộm ở cửa sốt ruột kêu.
Cả nhà đều yên lặng trở lại.
Tiếng người bên ngoài quả nhiên xa dần.
“Nương, nên gọi họ lại không?”
Tâm lý phụ nhân vừa do dự vừa vội, tay túm chặt bé út, làm bé bị đau kêu oa oa.
“Nương, họ đi xa rồi!”
“Phải thử bằng mọi giá!” Phụ nhân nhảy dựng lên, “Lão nương cả đời nghèo khổ, sinh nhiều nữ nhi như vậy, vất vả lắm mới có một đứa leo lên được hàng phú quý, dù ra ngoài bị giết, cũng phải thử một lần!”
Phụ nhân này chân trần chạy ra cửa, đuổi tới sườn núi, hướng về phía các binh sĩ đang đi xa dần, vận khí hét to: “Bình Yên—! Quân gia! Các ngài muốn tìm một người tên là Bình Yên sao?”
Một lát sau. Cả nhà lại co cụm một chỗ, kinh hoàng nhìn các binh sĩ vây quanh mình.
“Bình Yên cô nương đang ở đâu?” Lão kỵ tướng hỏi.
“Không phải các người nên gọi là Hoàng hậu sao!” Em út thốt ra.
Phụ nhân liền bịt chặt miệng tiểu nha đầu, cười làm lành nói: “Không cần, không cần, miễn lễ bình thân.”
Lão kỵ tướng muốn cười, chắp tay hướng về phía đế đô nói: “Bệ hạ tìm vị cô nương này làm gì, bọn ta làm thuộc hạ không dám nói bậy. Bọn ta chỉ phụ trách mang người về đô thành Thiên Khải.”
“Còn bọn ta thì sao? Bọn ta có thể cùng đi chứ?” Nhị tỷ không nhịn được tiến lên, lại bị phụ nhân túm tóc kéo lại.
“Điều này… Bệ hạ chưa từng phân phó. Nhưng nếu là người nhà của Bình Yên cô nương, chỉ cần Bình Yên cô nương không nỡ rời xa, tự nhiên nên đón đi cùng.”
Tứ tỷ oa một tiếng òa khóc: “Nương, hôm qua con ẩu đả với Hoàng hậu nương nương, túm tóc nàng. Nương ngàn vạn lần bảo Ngũ muội đừng bỏ con lại.”
Lão kỵ tướng có chút không nhịn được: “Xin hỏi rốt cuộc người đang ở đâu?”
“Lên núi đốn củi rồi… Sẽ về ngay! Sẽ về ngay!”
Lưng Bình Yên đeo gùi củi nặng nhọc quay về, đang xuống sườn núi, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao trong thôn. Nàng vứt củi chạy tới nấp sau một gốc đại thụ, nhìn xuống phía dưới, thấy các binh sĩ vây lấy nhà mình, đang nói gì đó với người trong nhà.
Lòng nàng hoảng loạn, cúi người giấu mình trong bụi cỏ, chỉ mong những binh sĩ này sớm rời khỏi, lại sợ họ ra tay làm người nhà bị thương, nhất thời tâm loạn như ma. Thân thể dần co thành một khối, cảm thấy tay lạnh như băng.
Nhưng nửa canh giờ trôi qua, sắc trời cũng bắt đầu tối, mấy binh sĩ này vẫn chưa có ý định rời đi. Hơn nữa, người nhà lại ra ngoài thôn gọi to.
“Tiểu Ngũ nhi… Không, Hoàng hậu nương nương… Ngài ở đâu vậy? Hoàng thượng phái người tới đón ngài đó —”
Ngực Bình Yên như có tia chớp chạy qua, không khỏi rơi lệ.
Là chàng… Chàng vậy mà vẫn nhớ rõ mình sao?
Nàng còn nhớ rõ thời khắc cuối cùng ở bên chàng năm đó.
“Thiên hạ này đã từng là của ta,” Thiếu niên ấy nói, “Hơn nữa sau này cũng vẫn là của ta. Đây không phải lời nói dối.”
“Vì sao?” Bình Yên nhìn thiếu niên nhưng lại thấy xa lạ vô cùng, “Vì sao huynh lại quyết tâm tranh đoạt thiên hạ lần nữa?”
“Bởi vì trước đây, ta từng trốn chạy vì bản thân, tất cả đều đã là quá khứ. Nhưng giờ ta mới phát hiện mình đã sai, ta trốn chạy, từ bỏ mọi thứ vốn thuộc về mình, chẳng qua chỉ khiến cho người khác hủy hoại, giẫm đạp lên mọi thứ vốn thuộc về ta. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho việc làm của chúng, ta muốn đánh bại Mục Vân Loan, đánh bại tất cả những kẻ từng muốn hủy diệt ta, cướp đoạt mọi thứ từ tay ta. Nữ tử tâm ái của ta, còn cả hoàng triều của ta, mọi thứ ta đã mất đi, ta đều sẽ đoạt lại. Mỗi kẻ mưu đồ cướp đoạt vật tâm ái của ta, đều sẽ phải trả giá đắt!”
Chàng quay đầu: “Sau này có lẽ cả đời ta sẽ trải qua trên lưng ngựa và chiến trường, bên ta sẽ chỉ có máu tươi và chết chóc, Bình Yên, cô đừng theo ta nữa.”
Bình Yên ngơ ngác đứng đó, vì sao chàng lại là Vị Bình hoàng đế, vì sao không phải là thiếu niên lang thang lúc nàng mới quen, khi đó chàng nhận lời dẫn nàng đi tìm một nơi không có khói lửa chiến tranh, nhưng giờ đây… Chàng vì rất nhiều chuyện, mà quên lời hứa khi ấy, hệt như lời chàng vừa nói, để trả một món nợ, lại thiếu nợ càng nhiều hơn, cả đời này của chàng, rốt cục luôn phải lao lực để hoàn thành những lời hứa này.
“Chàng có mọi thứ chàng yêu quý, có mọi thứ chàng phải bảo vệ. Nhưng… những thứ đó chẳng hề liên quan đến ta.”
Bình Yên rơi lệ, chẳng biết mình đang khóc hay đang cười. Tay nắm chặt, nhìn bầu trời như có ánh sao ẩn hiện.
“Ta tưởng mình có thể quên chàng, lòng ta đã nguội như tro tàn, giờ đây, cần gì phải để nó sống lại? Để ta phải đau lòng thêm lần nữa.”
Màn đêm đã buông xuống, Bình Yên vẫn chưa về.
“Đây là làm sao vậy? Bình thường lẽ ra đã về từ sớm rồi mà!” Phụ nhân dậm chân, cổ họng đã trở nên khàn khàn.
“Nương, trên núi quá tối, con không tìm được Ngũ muội.” Tam ca trượt từ trên sườn núi xuống, cả người đều là vết máu do cành cây quét phải.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vào lúc này, ngã xuống dưới vách núi rồi…” Nhị tỷ ngơ ngác nói, bị phụ nhân vả một phát bật khóc.
“Nếu đã thế này, chúng ta nghỉ lại đây một đêm, tiếp tục chờ đi.” Lão kỵ tướng lắc đầu.
Ngày thứ hai, nắng sớm đã ló, Bình Yên vẫn chưa về.
“Có nên lên núi tìm không?” Giáo úy trẻ tuổi hỏi.
Lão kỵ tướng hít một hơi, lắc đầu: “Ngươi nghĩ vì sao nàng không trở lại?”
“Có thể do bị lạc đường trong núi thật.”
“Ngày nào nàng cũng lên núi đốn củi, sao có thể lạc đường? Nếu không trở lại, tất nhiên là đã nghe thấy tiếng gọi của chúng ta, vẫn không muốn quay về.”
“Sao còn có người như vậy? Hoàng thượng muốn triệu nàng vào cung, lại còn không chịu vào?”
Lão kỵ tướng cười: “Tuổi ngươi còn quá nhỏ, không biết đạo lý họa phúc trên đời. Chỉ sợ nữ tử này còn thấu triệt hơn ngươi.” Lão giơ roi ngựa, “Chúng ta đi thôi!”
Phụ nhân nhào lên: “Quan gia! Quan gia! Các ngài không mang bọn ta theo sao? Bọn ta nhất định tìm được Tiểu Ngũ trở về, bây giờ bọn ta đi tìm luôn đây!”
“Nàng không chịu đi, chẳng lẽ bọn ta phải ép nàng sao?”
“Tiểu Ngũ là đứa không hiểu chuyện, ta nhất định phải hung hăng dạy dỗ nàng! Nhưng các ngài đừng bỏ bọn ta lại! Tiểu tử hồi đó… Không, hoàng thượng, còn từng ở nhà bọn ta, ăn cơm ta làm cho ngài ấy mà!”
Lão kỵ tướng hỏi: “Các ngươi đi rồi, vậy Bình Yên cô nương trở về thì phải làm sao?”
“Cái này… Cái này… Bọn ta chuyển lời lại cho nàng! Nàng thấy được, tự nhiên sẽ xuống núi tìm bọn ta. Nương và tỷ muội của nàng đều vào cung rồi, sao nàng có thể không theo cùng?”
Lão kỵ tướng than một tiếng: “Các ngươi thực sự là phụ mẫu tốt, tỷ muội tốt. Đi thôi đi thôi! Các ngươi là hoàng thân quốc thích, ta nào dám không mang các ngươi theo? Vậy mời lên đường.”
Bình Yên chỉ đứng trên sườn núi, chăm chú nhìn theo đoàn người đã đi xa.
Đều đi cả rồi, rốt cục tất cả đều thanh tĩnh rồi.
Gió thổi động rừng trúc, xào xạc như biển. Nàng cứ như vậy nhìn theo người nhà ngồi xe đi xa dần, nước mắt chầm chậm chảy xuống gò má, nhưng tim lại tĩnh như khu rừng trống.
“Ngày đó chàng muốn ta rời xa chàng, ta đã đồng ý. Việc ta đã đồng ý với chàng, sẽ không đổi ý.”
Nàng nguyện trả giá tất cả vì chàng. Còn lúc này, thứ nàng phải trả, là cô độc suốt đời.