Chương 24: Đường Trạch (3)

Mục Như Hàn Giang phát hiện mình đang đứng trên một mặt băng cực lớn, đây tuyệt đối không phải đường về nhà.

Nghĩ rằng nếu nhìn xuống từ trên cao, băng nguyên này chắc vốn là một biển hồ lớn tới ngàn dặm, cậu than thở vì loại lực lượng không thể chống cự này.

Khi đi qua vùng suối nước nóng, cậu lấy chút nước nóng ngưng tụ thành một phiến băng, để mình có thể trượt trên mặt băng bằng phẳng, tiết kiệm rất nhiều sức lực. Suối nước nóng hòa tan băng tuyết, lộ ra loại nấm kỳ quái sinh trưởng trên bùn cát đen, cậu chẳng để ý xem nó có độc hay không, nhổ lên ăn, giảm bớt cơn đói trong bụng.

Mắt cậu sưng đỏ đau đớn, nước mắt cứ chảy ra, nhưng điều này lại khiến cậu có thể nhìn rõ hơn một chút giữa mỗi lần lau nước mắt, tuy nước mắt hầu như sắp kết thành một lớp băng mỏng trên mặt.

Lúc này, cậu thấy một vết tích từ xa, ở phía bên kia biển băng.

Cậu tiến lên phía trước, nhìn vết tích hằn trên băng cứng ngàn vạn năm ấy.

Đó là vết móng ngựa.

Nhưng loại sức mạnh nào mới có thể khắc ra dấu chân lên băng cứng mà dùi đục còn khó tạo ra một vết mờ?

Mục Như Hàn Giang đi dọc theo dấu chân về phía trước. Mãi đến khi cậu dừng trước một bức tường băng không thấy được điểm đầu và điểm cuối, cứ như toàn bộ băng nguyên trước mắt đột nhiên nứt ra, mọc lên trăm trượng. Chỉ có một miệng vết nứt thẳng đứng, thông vào chỗ sâu trong băng nguyên.

Cậu không nghĩ nhiều, đi lòng vòng vào miệng vết nứt. Sau vài dặm, đột nhiên cậu phát hiện mặt băng bắt đầu nghiêng xuống dưới, phiến băng càng trượt càng nhanh, cậu hiểu rằng nếu lao xuống sườn núi, muốn leo lên sẽ rất khó khăn. Nhưng những vết chân nối tiếp này làm cậu sẵn lòng mạo hiểm một phen.

Mặt băng càng xuống càng dốc, phiến băng lao thẳng xuống, Mục Như Hàn Giang không thể không túm chặt lấy nó để không bị rơi xuống, ngón tay đông lạnh đến mức mất cảm giác. Cậu thấy bầu trời trên đỉnh đầu đã bị tầng băng thay thế, sau đó càng ngày càng tối, cậu đang thâm nhập vào trung tâm các tầng băng dưới lòng đất.

Khi tất cả đều trở nên tối đen, cậu đã tới dưới tầng băng đồ sộ, đến cả ánh sáng cũng không xuyên được đến đây. Lòng Mục Như Hàn Giang là một mảnh trống rỗng, cậu chẳng nghĩ được gì, không sợ hãi, không hi vọng, chỉ chờ vào sự thay đổi ở điểm cuối.

Rốt cục, mặt đất vang lên một tiếng, phiến băng lao tới một mặt bằng phẳng, cậu đỡ lấy rồi đi về phía trước, phía trước ngày càng sáng lên, cuối cùng sáng tới mức làm mắt Mục Như Hàn Giang đau nhói, cũng khiến cậu không sao tin được điều mình đã thấy.

Ở bên hồ băng dưới lòng đất này, có một đàn ngựa.

Đó không phải là loại ngựa thông thường, trên chân chúng nổi lên ngọn lửa đẹp mắt, nơi chúng đặt chân, mặt băng sẽ dần chảy thành nước, lượng nước tan ra này lại chảy vào hồ băng cực lớn bên người chúng, còn tầng băng ngầm này đang được chiếu rọi bởi vô số ánh lửa.

Mục Như Hàn Giang ngồi xuống, lẳng lặng nhìn đàn ngựa. Chúng đẹp đẽ biết bao, giống như thiên thần, ở đây ấm áp như mùa xuân, bên hồ có nấm hiếm và rêu xanh sinh trưởng. Cuối cùng cậu cũng hiểu điều khiến mình bất chấp tất cả để tìm kiếm là gì, đó là kì tích của sự sống. Nếu có một loại sức mạnh có thể khiến Thương Châu trở nên tiêu điều lạnh lẽo, vậy tất nhiên cũng có một loại sinh mệnh có thể coi thường sức mạnh ấy. Cuối cùng cậu cũng tìm được rồi.

Nếu như người trong tộc tới được đây, họ có thể sống sót, hơn nữa có ngựa và lửa, băng nguyên Thương Châu cũng không thể ngăn bước chân của họ được nữa!

Nhưng đàn ngựa bỗng trở nên rối loạn, chúng bắt đầu nhảy vào trong hồ.

Chúng muốn trốn sao? Mục Như Hàn Giang hơi sốt ruột. Nếu chúng nó rời đi, ở đây sẽ lại trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch. Mục Như Hàn Giang đứng lên, cậu biết mình phải làm gì, cậu đang tìm tung tích của con ngựa đầu đàn! Chinh phục được nó là có thể chinh phục toàn bộ đàn ngựa.

Mục Như Hàn Giang rốt cục đã tìm ra nó, nó đứng ở rìa đàn ngựa, cao to trắng như tuyết, lửa ở bốn vó bắn vầng sáng ra bốn phía, chiếu xuống mặt băng, giống như thần thú. Nó không dẫn đàn ngựa bôn tẩu như những con ngựa đầu đàn bình thường, mà đứng đó, có vẻ chuẩn bị rời đi cuối cùng.

Mục Như Hàn Giang xé y phục, buộc thành thòng lọng, chậm rãi đi về phía nó. Nó cũng thấy Mục Như Hàn Giang, nhưng vẫn cao ngạo đứng đó, tin tưởng tên ngoại tộc này không có sức mạnh bắt được mình, nên vẫn đang chờ mấy con ngựa con chạy qua mình, nhập vào giữa đàn ngựa.

Khi Mục Như Hàn Giang cách nó mười mấy thước, đột nhiên nhảy lên phiến băng, lướt nhanh qua. Con ngựa đầu đàn sửng sốt, định chạy hết tốc lực, nhưng lại vướng đàn ngựa phía trước nên không thể chạy gấp, Mục Như Hàn Giang thấy đã rất gần, liền quăng mạnh thòng lọng ra ngoài, nhưng con ngựa này linh hoạt né ra, thòng lọng lọt vào khoảng không.

Con đường phía trước bị đàn ngựa ngăn trở, con ngựa này liền quay ngoắt, vọt về phía Mục Như Hàn Giang, bốn vó phun lửa như muốn đạp nát cậu. Mục Như Hàn Giang biết cơ hội cuối cùng của mình đã tới, cậu nhảy mạnh về phía trước, hai chân trượt trên mặt băng, lúc này con ngựa đó nhảy vọt lên cao, phóng qua đỉnh đầu cậu, trong nháy mắt Mục Như Hàn Giang trượt dưới bụng ngựa, vứt thòng lọng lên, đầu ngựa vừa vặn lọt vào đó.

Chuyện tiếp theo Mục Như Hàn Giang đã làm rất nhiều lần, thường ngày cậu lấy việc thuần phục ngựa dữ làm niềm vui, cậu túm chặt sợi thừng, mượn lực một cái vọt lên khỏi mặt băng, lật mình lên lưng ngựa. Nhưng sự linh hoạt của con tuấn mã thần kỳ này vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, nó nhảy sang bên, Mục Như Hàn Giang lại té xuống, khuỷu tay đập mạnh vào băng, làm cậu nghi ngờ không biết xương tay mình đã gãy chưa, tay trái nhất thời mất tri giác, thòng lọng trong tay tuột ra. Mục Như Hàn Giang dùng tay phải nắm chặt dây thừng, bị lôi đi trên mặt băng, đụng vào mỏm băng bên hồ.

“Không được buông tay… Không được buông tay…” Cả người đau nhức khiến cậu phát run, cậu có thể thấy một vết máu rất dài phía sau mình. Nhưng cậu biết, cái mình nắm trong tay phải, chính là hi vọng duy nhất của bản thân và toàn tộc.

Ngựa đầu đàn đang hòa vào đàn ngựa, vô số móng ngựa sượt qua người cậu, lúc nào cậu cũng có thể bị giẫm nát. Đàn ngựa lại chạy về phía hồ băng, nếu rơi xuống hồ, vết thương của cậu bây giờ gần như sẽ khiến cậu không thể ngoi lên.

Rốt cục dây thừng cũng rời khỏi tay Mục Như Hàn Giang, bay nhanh ra xa. Toàn bộ hi vọng đều theo sợi dây ấy mà rời đi.

“Không!” Mục Như Hàn Giang gào to, đột nhiên cậu từ mặt đất trở mình vọt lên thật cao, như một con báo nhảy chồm trên không, cậu nhảy lên một con ngựa Đạp Hỏa chạy ngang qua người, ôm chặt lấy cổ nó, đuổi theo con ngựa đầu đàn.

“Ta nhất định phải bắt được ngươi!” Thiếu niên hét lên điên cuồng.

...

Bóng dáng Khoa Phụ tộc xuất hiện trên mặt băng xa xa, chậm rãi lại gần, như tử thần lặng lẽ. Khi họ tới nơi, cũng đồng nghĩa với đổ nát và hủy diệt.

“Năm mươi… Bảy mươi… Một trăm… Vẫn còn…” Người trông xa kêu lên kinh hãi, “Chừng hơn ba trăm người khổng lồ, hơn trước đây rất nhiều lần, lần này họ không chỉ muốn hủy thành, còn muốn giết sạch chúng ta!”

Mục Như Sóc đứng từ trên đầu tường thành nhìn xuống, chậm rãi nói: “Bắn đá.”

Những khối băng lớn từ trong thành bị bắn ra trong tiếng hò hét, bay trên không trung, rơi về phía những người khổng lồ. Những người khổng lồ vẫn đi thong thả, có vẻ không thèm quan tâm. Khối băng rơi cạnh chân họ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, có vài khối nhắm thẳng vào mặt họ, người khổng lồ đó bèn giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy khối băng mà Nhân tộc chắc hẳn không thể đỡ nổi, ném lại nó vào thành.

Xem ra việc ngăn trở những người khổng lồ là phí công vô ích, một vài khối băng có viền sắc nhọn cứa vào tay và mặt họ. Họ chẳng thèm quan tâm, vung tay lên, vẩy giọt máu to lên tường thành, ngay cả tốc độ đi cũng không tăng nhanh chút nào.

Trong thành chỉ có ba máy bắn đá ráp từ gỗ thô sơ là dùng được, còn chưa ném được hai đợt, thì một máy đã đứt dây chão. Mọi người đều rất hiểu, thế này thật vô ích, chỉ kích thích lửa giận của Khoa Phụ tộc càng thêm lớn. Nhưng họ vẫn đang kiệt lực ném mạnh, mấy chục người kéo sợi dây chão lớn được quấn bởi vài sợi thừng dài, gào to: “Thêm một vòng, một… hai… ba, phóng!” Phảng phất muốn đem toàn bộ khí lực cuối đời dùng hết ở đây. Đây là cách duy nhất có thể bộc lộ sự phẫn nộ trước khi chết của họ.

Mục Như Sóc đứng trên đầu tường thành, nhìn người khổng lồ dẫn đầu đang che lấp khoảng không trước mắt hắn.

Ông nhìn thủ lĩnh của mấy người Khoa Phụ này, còn cao hơn toàn bộ những người khổng lồ khác, có thể dễ dàng vượt qua tường thành, hắn đang cúi đầu, nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé dưới chân.

Mục Như Sóc rút tên của mình ra, mũi tên ấy do ông tự tay vót thành, đuôi tên không gắn lông chim mà khắc từ gỗ, sắt đúc mũi tên được chọn từ dụng cụ sắt trong toàn thành mà đúc ra, không có lò luyện và thợ rèn thật sự, hầu như toàn bộ dựa vào sức người để gõ đập và mài giũa, đây có lẽ là mũi tên phí nhân công nhất cả đời Mục Như Sóc từng sử dụng, ông không thể dùng loại tên này lần thứ hai, có lẽ cũng chẳng còn cơ hội dùng.

Ông kéo chặt dây cung, cánh cung bọc sắt đó kêu lên kèn kẹt, đây không phải cường cung gân sắt lót bạc thường ngày ông sử dụng, nếu cung của ông còn, ông có thể bắn rơi hùng ưng trên trời, nhưng hiện tại, ông không biết cây cung này có thể chịu được lực kéo căng bao nhiêu nữa.

“Thêm chút nữa thôi… Thêm chút nữa thôi…” Ông cầu nguyện cây cung này không gãy trước khi kéo căng hết sức, nhắm chuẩn vào mắt người khổng lồ kia, chỗ yếu hại duy nhất của Khoa Phụ tộc.

Người khổng lồ đó rống giận, giơ cao rìu đá của hắn lên. Khi chiếc rìu nặng ngàn cân đó hạ xuống, bức tường băng này cũng phải vỡ vụn. Nhưng Mục Như Sóc không né tránh, ông chỉ có một cơ hội, cơ hội ấy đã tới.

Tên rời khỏi cung! Nhắm thẳng vào mắt phải của người khổng lồ.

Tên đâm vào dưới mí mắt của người khổng lồ, hắn rống lên dữ dội. Mục Như Sóc hít một hơi, không thể trúng con ngươi, dù sao đây cũng chỉ là một mũi tên gỗ không có lông chim để ổn định hướng bay.

Cùng lúc mũi tên ấy bắn ra, bẫy băng cực lớn dưới chân người khổng lồ sụp xuống, giữa lúc bụi băng mù mịt, thân thể người khổng lồ chìm thẳng xuống, rơi vào một cái khe băng thật lớn. Lúc này, hắn ở ngay trước mặt Mục Như Sóc, chỉ cách có mười mấy thước, hơi thở của người khổng lồ đã phả vào mặt Mục Như Sóc.

Mục Như Sóc lại đưa một mũi tên khác lên cung, nhắm vào mắt trái của người khổng lồ.

Nếu bắn mù hai mắt của thủ lĩnh Khoa Phụ tộc, có lẽ sẽ khiến Khoa Phụ tộc kinh hoảng lui bước, đây là cơ hội chiến thắng duy nhất của Nhân tộc, mặc dù rất xa vời, dù Khoa Phụ tộc không rút, ông cũng muốn mặt của tên khổng lồ này vĩnh viễn lưu lại vết thương, để tương lai khi họ nhớ về chiến tranh với Nhân tộc, sẽ vĩnh viễn không thể quên mũi tên này!

Mắt của người khổng lồ tức giận trừng lớn, ánh mắt đó bao phủ toàn thân Mục Như Sóc. Đây là một mũi tên tuyệt đối không thể sai lầm, Mục Như Sóc tựa hồ lại nhớ về vạn mã tranh phong trên chiến trường, kéo căng dây cung, mũi tên này sẽ quyết định tình hình cuộc chiến.

Nhưng ông nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên.

Đúng vào khoảnh khắc tên bắn ra, cây cung sắp gãy.

Ông cẩn thận từng li, dùng thêm một chút lực.

Nhưng một chút lực này đã bẻ rời cây cung của ông, cũng hủy diệt trận chiến này và vận mệnh của tất cả mọi người.

Mũi tên vẫn bắn về phía mắt của người khổng lồ, nhưng khi chỉ còn cách vài thước, nó đã hết đà bay, rớt xuống.

Mục Như Sóc thở dài một tiếng, chậm rãi buông cây cung trong tay xuống.

Xung quanh là tiếng người gào thét, nhưng trong tai ông chỉ có gió lạnh. Đây là lần đầu tiên trên chiến trường mà ông không biết mình còn có thể làm gì. Ông đã chỉ huy vô số cuộc chiến, không ít lần lâm vào hiểm cảnh, không ít lần chọc thủng lớp lớp vòng vây, kẻ địch càng mạnh chiến đấu càng hăng, chưa từng ngã lòng. Nhưng lúc này đây ông biết, tất cả đều đã kết thúc.

Ông không còn tên vàng gắn lông chim, cũng không còn cây cung sắt, ông đã không còn đội thiết kỵ trung thành quyết chiến đến chết, đã không còn hào quang một đời chiến tướng bất bại, đến cả nhi tử ông đặt kỳ vọng nhiều nhất cũng bỏ ông mà đi.

Nhìn người khổng lồ trước mặt vì phẫn nộ mà khởi động thân thể, chiếc rìu lớn của hắn giơ lên cao. Nhưng Mục Như Sóc không tránh né, thậm chí ông còn không nhìn chiếc rìu lớn trên không đang hạ xuống, trong lòng chỉ như ẩn như hiện một việc.

“Nhi tử của ta, nó sẽ quay lại.”