Chương 2: Mục Vân Sênh (2)

Chờ cậu tỉnh lại, hoàng phi và đám nữ hài vây quanh bên người cậu, ân cần hết sức.

“Ngài không sao chứ… Làm sao vậy? Chơi nên mệt mỏi quá sao? Suýt hù chết Lan Giác Nhi đó, còn đang khóc kìa. Hỏi xảy ra chuyện gì nàng cũng không nói… Cứ khóc hoài.”

Mục Vân Sênh lẳng lặng đứng lên, không để ý ánh mắt sửng sốt của mọi người, đi ra ngoài điện.

Bên ngoài trăng sáng mới mọc, gió đêm phơ phất. Đầu óc cậu trống rỗng, rốt cuộc cậu vừa thấy gì?

Nàng như còn sống… Sống trong bức tranh đó vậy. Một nữ tử mỹ lệ đến thế, sao lại trơ trọi bên bờ sông lạnh giá? Là ai vẽ nên bức tranh có thần như vậy, mang linh hồn nàng vào trong tranh?

Trong nháy mắt ấy, rõ ràng cậu thấy nhãn thần nàng chuyển động, nàng phảng phất như có rất nhiều lời muốn nói.

Đây không phải một bức tranh thông thường! Mình đã tập vẽ nhiều năm, giám định vô số tranh, sao có thể có một trân phẩm tuyệt thế mà mình chưa từng nghe qua?

Mục Vân Sênh muốn trở lại xem bức họa đó, nhưng khi tới trước căn lầu cất giữ bức họa, lại phát hiện ở đây sớm bị hoàng hậu hạ lệnh dọn sạch không còn gì, tất cả những bức họa cũ đều bị chất đống trước cửa, châm lửa thiêu hủy. Mục Vân Sênh kinh ngạc nhìn ngọn lửa ấy, ngẩn người một lúc lâu.

...

Kể từ đó, dường như Mục Vân Sênh đột nhiên bị ma chướng nhập thân, ngày nào cũng tự nhốt mình trong điện, cũng không đi chọc ghẹo đám nữ hài nữa, chỉ trải giấy vẽ ra, sau đó nâng bút nhìn giấy trắng, ngây người tới mấy canh giờ. Có lúc hạ vài nét bút, lại lập tức vò nát, ném sang một bên.

Cậu cố vẽ lại thần vận của nữ tử trong bức tranh nhìn thấy ngày đó, nhưng không cách nào tái hiện nổi. Từ đó càng suốt ngày si si mê mê, lúc đi đường, lúc ăn cơm, sẽ đột nhiên quay về trong điện vẽ tranh, hoặc bẻ cành cây, lập tức phác thảo trên mặt đất.

Cậu si mê vẽ tranh như vậy, đảng phái của các hoàng tử khác không khỏi vui mừng. Lời đồn lập tức nổi lên bốn phía, rằng Lục hoàng tử mắc si chứng, điên dở như vậy, tương lai tất nhiên không thể tranh chấp đế vị với các hoàng tử khác.

Những bề dưới thân cận của tiểu Sênh Nhi gồm đám nữ hài thư đồng trong cung đều sầu muộn vì cậu. Nhưng trời sinh lòng cậu không có giang sơn, ai có thể thay đổi được đây.

...

Một ngày nọ, Mục Vân Sênh không nhớ rõ là ngày nào, chỉ nhớ rõ ánh mặt trời rực rỡ, gió nhè nhẹ thổi bay lá liễu bên bờ tường. Trong kí ức của cậu, dường như mọi người đều đang cười, tất cả đều tuyệt vời đến thế.

Hôm nay là ngày mà vận mệnh của cậu thay đổi sao? Đến tận tuổi xế chiều, cậu vẫn không cách nào vững tin.

Mục Vân Sênh thấy được người nọ, tóc bạc búi cao, gầy yếu già nua.

“Đây là bảo vật cực hạn trên đời, ta muốn đưa nó cho người có thể thấy rõ bản chất của nó. Và người đó cũng phải đưa vật quý trọng nhất của mình ra đổi.”

“Bảo vật này rốt cuộc có gì diệu dụng?” Phụ hoàng của cậu, Minh đế Mục Vân Cần hiếu kỳ hỏi.

“Muốn bày bảo vật ra, đầu tiên xin bệ hạ dựng một đài cao mười trượng ngoài điện này, không thừa không thiếu một phân, trên đài cao dùng sợi tơ mềm buộc lên một thanh ngang, ở giữa đục một lỗ nhỏ, đường kính tương đồng với hạt châu, cũng không thừa không thiếu một phân. Sau đó đợi ba ngày sau, vào khoảnh khắc giao thời vân thương*, không sớm không muộn, khi đó ta sẽ đưa bảo vật ra.”

*Thực sự không hiểu ý nghĩa là gì, xin cao kiến của mọi người.

Minh đế quan sát người này từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, “Được, theo lời ngươi. Nhưng đến lúc đó nếu không ai nguyện ý đổi bảo vật với ngươi, ngươi sẽ bị xử trảm vì tội khi quân.”

Ba ngày sau, đài cao được dựng lên, Minh đế và các phi tần, hoàng tử, quan viên hiếu kì đứng trên thềm điện Thái Hoa, nhìn lão nhân hiến vật quý leo lên đài cao, dùng một dụng cụ hình dạng cổ quái khắc đầy vạch không ngừng tính toán gì đó, thật cẩn thận điều chỉnh độ dài của sợi tơ buộc trên thanh ngang, duy trì thanh ngang ở một độ cao nhất định, cũng chỉnh góc độ của lỗ nhỏ trên đó trùng với góc độ của ánh mặt trời, sau đó chậm rãi đặt viên minh châu vào lỗ nhỏ trên thanh ngang.

Mọi người nhìn thấy ánh mặt trời rọi qua viên minh châu, trên mặt đất hiện ra một vệt sáng nhỏ.

“Hạt châu này xem ra có thể hội tụ ánh sáng, tia sáng chiếu từ đài cao mười trượng lại có thể hội tụ thành điểm nhỏ, cũng là vật hiếm lạ.” Minh đế gật đầu. Tần phi và các quan viên bắt đầu chúc mừng bệ hạ có được một bảo vật, mọi người bắt đầu huyên náo, không ai để ý đến mặt đất nữa.

Lúc ấy Mục Vân Sênh đang đứng cạnh Minh đế, con mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vệt sáng kia. Đột nhiên cậu thấy gì đó, liền túm chặt ống tay áo Minh đế: “Phụ hoàng, phụ hoàng, người xem!”

Minh đế nhìn lại, trên mặt đất vẫn chỉ có vệt sáng đó. Hắn vỗ vỗ đầu tiểu Sênh Nhi: “Ha ha, rất thú vị đúng không. Lát nữa đưa tiểu Sênh Nhi chơi, được không.”

“Phụ hoàng, phụ hoàng, nó to ra kìa!”

Minh đế nhìn lại lần nữa, quả nhiên, vệt sáng đó tựa hồ lớn hơn một chút. Nhìn một hồi nữa, vệt sáng đó to ra với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Minh đế vung tay, ngừng cuộc tán chuyện của mọi người xung quanh. Tất cả đều an tĩnh lại, nín thở nhìn vệt sáng kia biến thành vầng sáng có chu vi hơn mười trượng.

“Bên trong vầng sáng hình như có gì đó…” Mắt tiểu Mục Vân Sênh dường như cũng phát sáng.

Tuy nhiên mọi người chỉ thấy một đoàn gì đó không rõ. Nhưng trong vầng sáng này có chỗ sáng chỗ tối giao thoa, có thể thấy rằng hạt châu đó cũng không phải vật tinh khiết, tựa hồ có chứa tạp chất. Thời gian dần trôi, vầng sáng và bóng râm đó trộn lẫn vào nhau, tựa như nước bị khuấy đục, lại tựa như tranh đấu thời hỗn độn sơ khai.

Bóng mặt trời di động, thời khắc vân thời và thương thời luân chuyển đã tới.

Ánh sáng đó đột nhiên trở nên rõ ràng, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những người quan sát trên thềm cao đại điện đều kêu lên sợ hãi!

Trên mặt đất là nét phác họa bằng kim tuyến, rõ ràng là tầng tầng lầu gác, mây khói mờ mịt, như tiên cung đột nhiên rơi xuống nhân gian, còn có thể thấy rõ trong lầu các, mọi người vui vẻ nhảy múa chè chén, vạt áo như bay. Đó là một bức tranh lớn do tia sáng vẽ nên!

Mọi người không hẹn mà cùng lui ra sau một bước, tưởng rằng gặp ảo giác.

Sau đó, chuyện xảy ra càng làm người ta kinh ngạc… Khi góc độ ánh sáng chuyển dời, lầu gác kia như một khối lập thể quay sang một phía khác, vừa nãy chỉ có thể thấy mặt bên của người trong bức tranh, dần dần có thể thấy được chính diện, còn các đám mây cũng như đang chậm rãi trôi. Người xem như đang bồng bềnh trên mây, nhìn cung điện lúc ẩn lúc hiện phía dưới, còn trong đám mây, ngoài một tầng lầu gác, không ngờ lại hiện ra một tầng khác, ẩn ẩn hiện hiện, liên miên không ngừng, chẳng biết là bao xa.

Mọi người chiêm ngưỡng cảnh này, thét chói tai không ngừng, một lúc sau, lại trở nên im ắng không tiếng động, tất cả đều ngây ngốc.

“Đây là cái gì? Đây là cái gì!” Minh đế kinh ngạc kêu, quên cả sự cẩn trọng của hoàng đế.

“Hạt châu này lưu truyền thế gian, chẳng biết đã bao nhiêu năm, trong hạt châu là một bản hải thượng mục vân đồ chẳng biết do ai chạm trổ.” Lão nhân hiến vật quý xuống khỏi đài cao, khom người nói rằng, “Theo ghi chép của tiền nhân, tại các canh giờ khác nhau, các ánh sáng từ ngôi sao khác nhau chiếu xuống, sẽ thấy các cảnh vật khác nhau, hơn nữa độ xa gần của tia sáng, góc độ của hạt châu, đều sẽ thay đổi cảnh sắc được chiếu ra, thậm chí có thể nói bất kì bức tranh nào vào mỗi lần quan sát được đều không giống nhau. Mấy trăm năm qua, có người nói thấy được mười chín tòa lầu gác, có người lại nói là ba mươi mốt; có người nói trong lầu có hai mươi lăm người mở tiệc vui vẻ, nhưng có người nói là hai mươi bảy người; có người chép lại hoành phi và thi từ được đề trong bức tranh, tổng cộng một nghìn một trăm mười ba chữ ; lại có người nói vào thời điểm trăng sáng nhất trong năm, thấy một nữ tử mỹ lệ đứng ôm cây cung, sau lưng đôi cánh chậm rãi mở rộng. Nhưng không ai biết trong hạt châu này còn cất giấu bao nhiêu cảnh lạ nữa.”

Tiểu Mục Vân Sênh đột nhiên hỏi: “Kỳ vật như vậy sao có thể do con người tạo ra được?”

Người hiến vật quý cười nói: “Truyền thuyết là năm đó có người đã đánh cuộc, đầu tiên dùng ngọc tinh khiết trong sáng chạm ra cung điện có độ lớn như thật, sau đó lại tập trung lực lượng nghệ nhân toàn thiên hạ để thu nhỏ lại vạn lần, đặt trong nước mắt con giao lấy được dưới biển sâu. Nhưng lại có người nói đây vốn là một con ngươi của chim thần, nhờ thấy được cảnh kì diệu trên biển, chiếu vào trong mắt, sau khi chết con ngươi ấy cũng trường tồn bất hủ. Lại có người nói trong hạt châu kia vốn là một quốc gia nhỏ, những người đó vẫn còn sống, tuy nhiên ngày tháng trong hạt châu chậm hơn nhiều so với nhân thế, nên họ sinh hoạt cả ngàn năm ở đó.”

“Quả nhiên là kỳ vật, ” Mục Vân Cần nói, “Ngươi muốn được ban thưởng gì?”

Lão nhân lắc đầu: “Ta đã nói rồi, người muốn có vật này, cần trao đổi vật quý trọng nhất trong sinh mệnh mình, ví dụ như ngài, bệ hạ, ngài muốn có được hạt châu này, xin đổi bằng ngôi vị hoàng đế của ngài.”

“Làm càn!” Minh đế giận dữ, “Ngươi điên rồi sao?”

“Bệ hạ không muốn đổi cũng không sao, vậy thì ta sẽ mang tới Uyển Châu, Hãn Châu, Trữ Châu, Lan Châu, Việt Châu… Tìm kiếm chủ nhân của thiên hạ.”

“Chủ nhân của thiên hạ?”

“Đúng vậy, ta đã nói rồi, ai lấy vật quý trọng nhất ra đổi lấy nó, nó có thể cho người đó thiên hạ.”

“Ngươi đang nói gì vậy?” Minh đế cười lạnh, “Ngươi muốn ta từ bỏ ngôi vị hoàng đế để đổi lấy thứ này, nhưng lại có thể lấy được thiên hạ?”

“Đúng vậy.”

“Đuổi ra ngoài!” Minh đế phất tay.

Lão già cười vung tay lên, đài cao trong nháy mắt đổ sập, viên minh châu rơi thẳng xuống, tất cả mọi người đều cho rằng nó sẽ rơi xuống đất nát bấy. Mục Vân Sênh kinh hãi kêu một tiếng, xông lên phía trước muốn đỡ lấy hạt châu đó, một khúc gỗ lớn rớt xuống người cậu, trong tiếng hét chói tai của mọi người, thân hình Mục Vân Sênh biến mất.

Bụi bặm lắng xuống, mọi người thấy lục hoàng tử vẫn đứng đó, tay cầm viên minh châu kia, đang vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đánh giá.

Lão già bước tới chỗ cậu: “Hài nhi, sao con ngay cả mạng sống cũng không để ý, lại muốn đỡ lấy hạt châu này?”

“Con… Lúc đó con chỉ có một suy nghĩ, chỉ cảm thấy vật kì diệu như vậy, nếu cứ thế bị phá huỷ, thì lấy bao nhiêu quốc gia cũng không đổi về được.”

Lão già “ôi” một tiếng: “Người không nghĩ quá nhiều về giá trị của nó lại là một đứa trẻ. Con có bằng lòng làm chủ nhân vật này không?”

Mục Vân Sênh gật đầu, cũng không thấy được ánh mắt giận dữ của Minh đế đằng sau lưng.

“Dù phải đổi bằng vật quý trọng nhất trong sinh mệnh của con?”

Thiếu niên chẳng biết thâm ý trong lời nói ấy, nghĩ thầm mấy thứ châu báu đồ cổ trong cung, sao huyền diệu bằng vật này, bất kì bảo bối nào, cũng đáng để đổi. Vì vậy cậu gật đầu: “Bằng lòng.”

Lão già cười to: “Tốt, hạt châu này là của con rồi, con họ Mục Vân, vậy thì vật này về sau sẽ đổi tên thành Mục Vân Châu. Còn vật quý trọng nhất trong sinh mệnh con, tương lai trời cao tự nhiên sẽ đến lấy đi.”

Lão xoay người bỏ đi, binh lính muốn xông lên cản, lại không biết vì sao cả ống tay áo của lão cũng bắt không được, trơ mắt nhìn lão biến mất ngoài cổng.

Minh đế tức giận hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, mọi người vội quay về. Sau khi đoàn người ầm ầm bỏ đi, trên khoảng sân rộng lớn chỉ còn thiếu niên Mục Vân Sênh, đang hết sức chuyên chú nghịch hạt châu kia, tìm hiểu sự kì diệu của nó, mà quên hết mọi thứ trên đời.