Khu săn bắn Tử Phong ngoài Thiên Khải thành, thảo nguyên sắc vàng tôn lên lá đỏ bốn mùa, nhìn xa là một mảnh rực rỡ lóa mắt. Trời cao không khí trong lành, Mục Như Hàn Giang thích tới đây nhất. Hôm nay vừa tới đã thấy phía trước có người đang săn bắn, thiếu niên dẫn đầu mão gắn minh châu bằng tơ bạc, mặc kim bào choàng lụa đỏ, dưới ánh mặt trời tựa như khoác ráng lửa lao đi. Mà con ngựa chàng cưỡi chính là tuấn mã đỏ thẫm ngày đó Mục Như Hàn Giang cưỡi xông vào điện. Đó là Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn.
Mục Như Hàn Giang giục ngựa tới: “Hoàng trưởng tử, ngày đó ta trộm ngựa của huynh xông vào Thái Hoa điện, huynh sẽ không tức giận chứ?” Bởi Mục Vân Hàn thường thỉnh giáo Mục Như Sóc về võ nghệ binh pháp, nên Mục Như Hàn Giang thập phần quen thuộc với chàng, không cần câu nệ gì.
Mục Vân Hàn cười to nói: “Xông thì xông, tính toán gì chứ. Nếu ta là hoàng thượng, ta sẽ nhân dịp này hủy hết các ngưỡng cửa, để quan viên có thể cưỡi ngựa thẳng tới trước Thái Hoa điện, như vậy nghị sự mới mạnh mẽ vang dội, miễn cho bọn họ vừa vào cửa cung đã nghiêm nghị đứng đắn đi bộ tới mấy dặm, ta nhìn mà sốt cả ruột. Năm xưa khi tổ tiên chúng ta khởi binh ở Bắc Lục, có việc gì đều cưỡi ngựa phi thẳng tới trước trướng, nói gì làm gì cũng đều lanh lẹ thoải mái, sang tới Đông Lục lại học rõ nhiều quy củ chậm chạp, mấy văn thần thì có tật xấu có chuyện không nói trước mặt, lại chỉ trích sau lưng.”
Mục Như Hàn Giang cảm thấy lời này mới hợp tính mình. Cậu nghĩ nếu là Hoàng trưởng tử, ngày đó tất nhiên sẽ cùng mình biện luận về chỗ buồn cười trong quy củ không cho người cưỡi ngựa trước Thái Hoa điện, không phải ẩn nhẫn hòa nhã như Nhị hoàng tử, tình nguyện chịu ủy khuất, thầm mong thiên hạ vô sự. Nếu Nhị hoàng tử làm hoàng đế, vậy nhất định sẽ luôn luôn nghị hòa, vũ khí không được cầm, vậy mình sao có thể quét sạch ngàn quân đây. Cậu nghĩ thầm nếu mình nắm giữ binh mã, nhất định sẽ ủng hộ Hoàng trưởng tử làm hoàng đế.
Tô Ngữ Ngưng vui vẻ chỉnh đốn bao quần áo trong phòng, phụ thân nàng Tô Thành Chương đã thăng chức làm Chủ bút Ngự sử tới kinh thành nhậm chức, nàng được phép chuyển đến phủ đệ mới trong kinh thành, ngày mai phụ mẫu sẽ tới trước cửa cung đón nàng, vừa nghĩ vậy, nữ hài liền hận ngày hôm nay sao không qua nhanh một chút.
Nhưng nàng không tìm thấy quyển sổ thường ngày mình tập làm thơ luyện chữ. Gọi cung nữ tới tìm, cung nữ nói: “Có thể bị thị nữ quét dọn tưởng là một tập giấy cũ nên bỏ đi rồi.” Tô Ngữ Ngưng thấy nàng ta không dám nhìn thẳng, trong lòng xẹt qua một tia bất an, nhưng lấy tập thơ chép tay đó thì có ích gì? Chỉ tiếc mình muốn đưa phụ thân xem mỗi ngày một bài thơ làm được.
Thiếu nữ không hề biết, lúc này, bài “Vịnh mai” của nàng đang được bày trên bàn trước mặt Minh đế.
“Cô tiêu uyển vận lưỡng kham khoa, chiêm tẫn thế gian thanh dữ hoa.
Tố ảnh nhất ngân hương nhược hứa, thiết địch tam lộng thị thùy gia?
Băng thiêm khí vị vân tăng thái, tuyết khiếm tinh thần ngọc hữu hà.
Ngã bất trùng hàn tiên phá lôi, chúng hương na cá cảm sinh hoa?”
(Lại tạm dịch một cách khiên cưỡng:
“Ngọn cây cô độc dịu dàng ý nhị nhận hai lời khen, chiếm hết thanh khiết và rực rỡ của thế gian.
Một dấu bóng trắng hương được gả, ba lần thổi sáo sắt là nhà ai?
Băng thêm tính cách mây thêm dáng vẻ, tuyết thiếu tinh thần ngọc có vết.
Ta không xông vào nơi lạnh mà phá nụ hoa trước, thì loại hương nào dám nở hoa?”
Nói chung là bàn về cây mai cô độc và đẹp đẽ giữa trời đông, khi các loài hoa khác còn chưa nở. Nhưng Hoàng hậu bảo Tô Ngữ Ngưng tự cho mình là hoa mai cao quý hơn người khác.)
“Bài thơ này có ý tứ gì đã quá mức rõ ràng. Tuổi còn nhỏ đã nghiễm nhiên tự cho mình là hoàng hậu, thật không biết nhà bọn họ dạy con thế nào. Người như vậy sao còn có thể ở lại trong cung cùng các hoàng tử?” Nam Khô hoàng hậu nổi giận đùng đùng nói.
Trên bàn Minh đế bày cấp báo từ Bắc Lục, tám bộ ở Hãn Bắc làm loạn, quân tiên phong đã tới dưới Bội Đô thành, nào có tâm tư quan tâm mấy việc trong cung, phẩy tay nói: “Nàng là Hoàng hậu chủ trì nội cung, việc này nàng có thể làm chủ được. Nếu hài tử này nhân phẩm không tốt, để phụ mẫu nó đón nó ra khỏi cung là được.”
Cái phẩy tiện tay này, đã thay đổi hoàn toàn số phận của một người.
Vì vậy cái mà phụ thân của Tô Ngữ Ngưng là Tô Thành Chương nhận được trước cửa cung, là ý chỉ trục xuất nữ nhi khỏi cung.
Cái phẩy tay nhẹ nhàng của Hoàng thượng, với gia đình quan lại mới vào kinh này mà nói, quả thực là một sự trừng phạt nặng như núi. Nữ nhi rốt cục đã làm sai điều gì? Nghe nói là viết một bài thơ châm biếm? Tô Thành Chương kinh hoàng bất an, lại không dò xét được tình hình, chỉ có thể ngày ngày quỳ gối trước cổng hoàng thành cầu xin tha thứ. Nhưng Minh đế trong cung căn bản không biết chuyện này, cả ngày ngài chỉ lo về một việc: khói lửa bùng lên ở Bắc Lục.
Tô Ngữ Ngưng hận mình không chết đi cho rồi. Nàng chẳng quan tâm về việc bị đuổi khỏi cung, nhưng nàng đau lòng vì phụ mẫu cả ngày thấp thỏm lo âu. Phụ thân ngày nào cũng tới quỳ trước hoàng thành, mẫu thân bồn chồn đi lại trong nhà, thì thào: “Phải làm sao mới được, phải làm sao mới được…” Mẫu thân sẽ đột ngột bắt đầu thu dọn hành lý, nói: “Ngữ Ngưng, chúng ta mau trốn khỏi kinh thành! Nương chỉ có một nữ nhi là con, vạn nhất có ý chỉ giết con… Nương không thể không có con…” Lại đột ngột bắt đầu đốt toàn bộ thư tín và mực trữ trong nhà, “Những thứ này toàn bộ đều là tội, không thể giữ, không thể giữ!”
Thần trí của người đã đối mặt với sự sụp đổ.
Tô Ngữ Ngưng kéo tay mẫu thân, khóc kêu: “Các nàng chỉ bất quá là nhằm vào con thôi! Con không ở trong cung, không tranh ngôi vị hoàng hậu với họ thì sẽ không sao nữa! Không sao rồi, a nương đừng sợ nữa.” Nhưng mẫu thân đâu nghe lọt lời nàng nói.
Tô Ngữ Ngưng lại lau nước mắt tới trước hoàng thành tìm phụ thân, kéo ống tay áo người, nói: “Đa đa, chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng phụ thân lại tát vào mặt nàng một cái: “Tiểu nghiệt chủng nhà ngươi, lại còn dám tới! Để bệ hạ và các nương nương nhìn thấy, còn không phiền lòng? Ngươi muốn chết sao?” Tô Ngữ Ngưng khóc ròng nói: “Là lỗi của con, con chết ở đây là được, có liên quan gì tới đa đa và a nương đâu. Đừng nên lo lắng hoảng sợ vì con nữa.” Rồi đâm đầu về phía cổng thành, nhưng lại bị Tô Thành Chương ôm lấy, khóc lớn nói: “Hài nhi à, vi phụ ở đây quỳ thêm một ngày, hoàng thượng bớt giận một chút, con sẽ có thêm một chút cơ hội được an toàn. Con mau về nhà đi, đừng để người trong cung nhìn thấy nữa.” Phụ thân và nữ nhi ôm nhau khóc ròng.
Bỗng nhiên phía sau có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này? Tô Ngữ Ngưng, sao ngươi lại ở đây?” Tô Ngữ Ngưng ngẩng đầu nhìn, thấy Mục Như Hàn Giang và Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn trở về từ khu săn bắn ngoài thành.
Tô Ngữ Ngưng vội kéo phụ thân quỳ mọp xuống: “Tham kiến Hoàng trưởng tử điện hạ, tham kiến Mục Như tam điện hạ.”
“Ngươi sao thế, ” Mục Như Hàn Giang cười, “Không phải hôm trước mới làm thơ giễu ta là con cua sao? Bây giờ lại quay ngoắt giả bộ khách khí.”
“Cái gì?!” Tô Thành Chương cả kinh, tay chân đều run rẩy, “Con… Con còn làm thơ cười nhạo Mục Như tiểu điện hạ? Ta thật hối hận vì đã dạy con viết chữ, ta phải chặt tay con trước!”
Tô Ngữ Ngưng cười khổ, nói: “Ngài ấy… Ngài ấy không phải loại người kia…”
Mục Như Hàn Giang nhảy xuống ngựa, lại gần: “A? Vị này chính là… Hẳn là phụ thân ngươi rồi? A, Tô lão bá, xin chào xin chào.”
Tô Thành Chương vội phục xuống: “Tội thần vạn lần không dám!”
“Tội thần? Ngươi thành tội thần khi nào vậy?” Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn từ phía sau đi tới, cười nói.
“Họ nói ta làm thơ phạm thượng, trục xuất ta khỏi cung.” Tô Ngữ Ngưng cúi đầu rơi lệ.
“Họ? Họ là ai?” Mục Như Hàn Giang quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mục Vân Hàn. Mục Vân Hàn cau mày, thở dài một tiếng, chuyện của Tô Ngữ Ngưng chàng đã nghe rồi. Chàng đi tới bên người Tô Thành Chương, kéo ông lên: “Tô đại nhân, việc nhỏ trong hậu cung không liên quan gì đến ông, ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Phụ hoàng tuyệt đối không vì việc nhỏ này mà trách tội ông.”
“Nhưng… Nhưng… Tiểu nữ phạm tội lớn, mạo phạm hoàng uy…”
Mục Vân Hàn cười to, vung tay: “Hoàng uy gì chứ, chỉ có đám nội thị trong cung mới lấy mấy thứ này ra dọa người. Năm xưa khi tổ tiên ở Bắc Lục, đối xử với bộ hạ đều như huynh đệ bình đẳng, tuy hai mà một, quý ở chỗ đối đãi thẳng thắn với nhau. Vào Đông Lục làm chủ ba trăm năm, phần thẳng thắn của mọi người năm ấy toàn bộ đều mất hết, nhất là nội cung, rất thích tranh đấu vì mấy việc cỏn con. Trong lòng phụ hoàng vẫn hiểu rõ thị phi, Tô đại nhân đừng đặt nặng trong lòng.”
Tô Thành Chương cảm kích dập đầu liên tục: “Có lời này của điện hạ, thần dù máu chảy đầu rơi cũng tận trung làm hết phận sự.”
Mục Như Hàn Giang ở một bên không dập được lửa giận, nói: “Lại là bọn người Nam Khô gia của Hoàng hậu giở trò quỷ sao? Xem ta xông tới vả cho ả răng rơi đầy đất, cho ngươi hết giận!”
Mục Vân Hàn cười nói: “Hàn Giang đệ không cần lộ mặt tranh chấp, mấy ngày nay phụ hoàng vẫn phiền lòng về chuyện Bắc Lục, chưa cho phép vài ngày nữa thiết kỵ quân Mục Như gia của đệ viễn chinh, đệ về nhà bầu bạn với phụ mẫu nhiều chút. Chuyện này, mấy ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội báo cáo với Hoàng thượng.”
“Sắp… Sắp đánh nhau sao?” Mục Như Hàn Giang hưng phấn đến mức nói không ra lời, “Rốt cục sắp có đánh nhau rồi, ta có thể đi không?”
“Ha ha, vậy phải xem phụ thân đệ có chịu mang đệ theo không.”
Mục Như Hàn Giang quay đầu nói với Tô Ngữ Ngưng: “Ta sắp lên chiến trường rồi, nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ai khi dễ ngươi. Tương lai mà có ai đối xử không tốt với ngươi, ngươi cứ nói tên Mục Như Hàn Giang ra, ai thèm quan tâm hắn là hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc, không ai là Mục Như Hàn Giang ta không dám thu thập, dù là ai cũng không dám động vào ngươi nữa.”
Tô Ngữ Ngưng gật đầu thật mạnh. Tô Thành Chương đè đầu nàng xuống, nói: “Còn không dập đầu bái tạ Mục Như điện hạ!” Mục Như Hàn Giang vội xoay người chạy, nhảy lên ngựa rồi đột nhiên quay đầu: “Nhưng có một việc,” cậu nháy mắt mấy cái với Tô Ngữ Ngưng, “Sửa lại bài thơ ngươi viết cho ta đi.”
Tô Thành Chương kinh sợ, Mục Vân Hàn cất tiếng cười to, Tô Ngữ Ngưng mặt ửng hồng. Mặc dù thế giới lạnh lẽo đến mức chỉ toàn là màu xám xịt, vẫn có người xán lạn như ánh mặt trời, dù phải sống khổ cực cỡ nào, thấy người đó là sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng.
...
Bộ tộc du mục trên thảo nguyên Bắc Lục làm phản, cấp báo từng phần nối đuôi nhau, khoái mã sắp đạp vỡ gạch trước cổng hoàng thành. Đoan vương triều không thể không xuất động chủ lực tinh nhuệ chân chính, tuy Minh đế hiểu rõ, huynh đệ của mình còn đáng sợ hơn Hãn tộc ở phương xa nhiều lần.
Mục Như thế gia và thiết kỵ quân bọn họ dày công huấn luyện sắp phải viễn chinh. Mục Như Hàn Giang phát hiện mẫu thân mình mấy ngày nay tâm thần không yên, cũng chẳng nghe lời mình nói. Mẫu thân không cho cậu ra ngoài chơi đùa, bảo: “Trò chuyện cùng phụ thân con nhiều vào, có thể phải rất lâu con không được gặp ông ấy.” Nhưng Mục Như Hàn Giang không thể lý giải, cậu vẫn luôn cho rằng, nhất định mình phải cùng phụ thân ra chiến trường.
Ngày đại quân xuất chinh, thành bắc tinh kỳ mênh mông, đại quân bày trận, như núi rừng đen thẫm. Mục Như Sóc nhận rượu xuất chinh Minh đế kính mình, nói: “Bệ hạ, cửu đệ Uyển Châu Vương Mục Vân Loan của người sớm có lòng mưu phản, chỉ sợ sẽ không bỏ qua thời cơ này. Xin người tận lực ổn định hắn trong một chốc, nếu hắn khởi binh, ngàn vạn lần phải giữ vững, đợi thần cấp tốc bình định mối họa phương Bắc, đại quân gấp gáp trở về.”
Mục Vân Cần gật đầu, than thở: “Không có Mục Như thiết kỵ, không còn là Đại Đoan triều. Mục Như huynh đệ, chỉ có ngươi mới là huynh đệ ruột thịt của ta!”
Mục Như Sóc cảm khái, quỳ một gối xuống, nói : “Nguyện cống hiến vì bệ hạ, máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi.”
Đại quân nhất tề quỳ xuống, hô to thành một tiếng gầm: “Máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi!”
Mục Như Sóc xoay người phất tay: “Lên ngựa! Xuất phát!”
Thiên quân vạn chúng xoay mình lên ngựa, chỉnh tề như một, như biển rộng sóng dữ trào dâng mạnh mẽ.
Đột nhiên trong đám người có một tiếng ngựa hí, một thiếu niên toàn thân mặc giáp, giục ngựa đuổi tới: “Phụ thân, con cùng đi với người.”
Mục Như Sóc nhìn thấy bèn quát to: “Lớn mật! Quay lại! Không phải đã nói rồi sao, đợi ngươi tròn mười hai tuổi mới được tòng quân.”
“Lần này không đi, sau này phải đợi bao lâu mới có chiến tranh?” Mục Như Hàn Giang gấp gáp hô to.
Mục Như Sóc nhìn nhi tử, thở dài một hơi, quay ngựa trở về, giúp Mục Như Hàn Giang đỡ lấy chiếc mũ giáp còn hơi to so với cậu: “Chiến trường trước nay không phải là nơi để chơi, con đi một lần sẽ không còn muốn đi lần hai nữa, nhưng tương lai chỉ sợ sẽ có vô số thời khắc con không muốn đánh lại không thể không nghênh chiến, trước tiên phải luyện cho xương cốt thật cứng đã!”
Ông vỗ mấy cái thật nặng xuống vai Mục Như Hàn Giang, thiếu niên “A” một tiếng gần như rớt xuống ngựa, cảm thấy nửa người đều tê dại, nhưng cậu cắn chặt răng, kéo dây cương, vặn vẹo mấy cái, thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa.
Mục Như Sóc nở nụ cười: “Giống binh sĩ Mục Như gia chúng ta! Lần sau, lần xuất chiến sau nhất định mang theo con! Ở nhà luyện võ thật chăm vào.”
Ông quát dài một tiếng, phóng ngựa nhập vào đại quân. Mục Như Hàn Giang nhìn bóng lưng của phụ thân, vô cùng mất mát, việc có thể ra chiến trường hay không đột nhiên không quan trọng nữa, cậu chỉ nghĩ phụ thân sắp đi tới nơi rất xa, không biết bao giờ mới trở về. Trước đây chưa từng phải biệt ly như vậy, tựa hồ một ít biến hóa đang chậm rãi phát sinh.