Đại Đoan triều thống nhất chín châu ba lục, khí thế nuốt chửng vạn dặm, tới thời của Minh đế Mục Vân Cần đã là hơn ba trăm năm.
Mục Vân Cần có mười vị hoàng tử, Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn si mê binh pháp võ học, từ nhỏ đã tập võ diễn trận ở giáo trường cùng các danh tướng đương thời, đến năm mười sáu tuổi, cung mã thương pháp đều khó có địch thủ, lại có thể đồng cam cộng khổ với sĩ tốt, cùng nhau uống rượu hành quân, trong quân rất có uy tín. Các tướng soái đều thân cận với vị hoàng tử tính cách hào sảng, anh khí bắn ra bốn phía này. Mỗi khi giáo trường điểm binh, nhìn lá cờ lớn thêu chữ “Hàn”, thì như núi kêu biển gầm, vạn người cùng đáp.
Còn Nhị hoàng tử Mục Vân Lục cũng là một kỳ tài, chàng không thích võ nghệ, nhưng tinh thông văn lược, ngẫu hứng thành thơ, cũng là một tay giỏi cờ, có thể đối kháng cùng danh thủ quốc gia. Điều làm người ta ca thán nhất chính là thao lược trong bụng Nhị hoàng tử, chàng nghiên cứu sách sử kĩ càng, đối với chuyện xưa của cổ nhân, thường có thể có lời bình khác. Có thể biện luận cùng quần thần trong triều, lời nói sắc bén, uy chấn tứ phương, bộc lộ phong phạm vương giả.
Mọi người đều âm thầm bình luận, nếu Hoàng trưởng tử kế vị, Đại Đoan triều nhất định có thể vũ lực hưng thịnh, mở rộng lãnh thổ, bốn bề thần phục, mở ra nghiệp lớn không gì sánh được. Còn nếu Nhị hoàng tử kế vị, việc nước yên ổn, lương thực đầy kho, tạo phồn hoa thịnh thế.
Nhưng đáng tiếc, Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử đều là thiếu niên kỳ tuấn như vậy, nhưng chỉ một người có thể trở thành đế vương.
...
Trong Hoa Thanh điện ánh nắng ấm áp, thiếu nữ Tô Ngữ Ngưng ngồi trong điện, nghe không vào lời giảng của thái phó, chỉ nhìn lén Nhị hoàng tử Mục Vân Lục.
Thiếu niên hoàng tử mão ngọc dây gấm, nắm trong tay một chiếc bút bằng trúc xanh, nhìn lên ánh nắng trên bình phong, đang có vẻ trầm ngâm. Nhất cử nhất động đều hiển lộ phong độ thanh nhã của chàng thiếu niên.
Vị trí của Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn còn trống, chắc chàng ta đi tập võ từ sáng sớm rồi. Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử ở bên Nhị hoàng tử, cũng mặc cẩm bào nhưng lại giống mấy tên tùy tùng, hoàn toàn bị khí chất của Mục Vân Lục đè bẹp.
Tô Ngữ Ngưng biết, len lén nhìn Nhị hoàng tử không phải chỉ có một người. Đám nữ hài đều hiểu rõ, Hoàng trưởng tử quá mê luyến binh pháp võ nghệ, có thể giành thiên hạ nhưng khó trị vì thiên hạ. Nhị hoàng tử đọc thông sử tịch, lòng mang thao lược, mới là người có khả năng trở thành thái tử nhất.
Nhưng hiện tại, khi mọi người nhìn về phía Nhị hoàng tử, không thể không nhìn nàng một chút. Bởi trong đại điển chiêm tinh ngày ấy, ông trời đã dựa vào đó chỉ ra, nàng chính là người có nhân duyên tương phối với Nhị hoàng tử.
Lòng Tô Ngữ Ngưng như có hươu nhỏ chạy loạn, từ đó trở đi không dám nhìn thẳng vào mắt Nhị hoàng tử nữa, sợ lúc chàng mỉm cười, mình sẽ luống cuống tay chân mất.
Nàng chỉ là nữ nhi nhà quan lại nhỏ ở Lan Châu, do may mắn ra đời đúng vào lúc rặng mây đỏ xuyên qua cung sao Vi Viên, được cho rằng có điềm báo làm hoàng hậu, cùng mấy nữ hài cũng sinh vào giờ đó được tuyển vào cung, so với những nữ hài khác đến từ gia đình quý tộc trọng thần, thân thế của nàng có vẻ thấp. Cho nên nàng vẫn cúi đầu làm người, chưa bao giờ mạnh dạn hy vọng xa vời gì.
Nhưng giờ đây trong đại điển chiêm tinh của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái, trời cao lần thứ hai chứng thực nàng chính là người thiên mệnh định ra, gắn liền vận mệnh của nàng và Nhị hoàng tử vào nhau, chỉ cần Nhị hoàng tử không phạm phải sai lầm gì lớn, chàng sẽ là thái tử tương lai, rồi làm hoàng đế. Mà chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm gì lớn, hoàng thượng cũng sẽ không vi phạm thiên ý, tách nàng khỏi Nhị hoàng tử, vậy thì, tương lai… Mình chính là…
Tô Ngữ Ngưng không dám nghĩ tiếp, trái tim nho nhỏ của nàng không chịu nổi sức nặng như vậy. Nàng ra sức tự nhắc mình: tất cả vẫn còn quá sớm, đừng vội mừng, đừng để người khác nhận ra mi đang mừng rỡ. Nàng biết có bao nhiêu ánh mắt đố kị đang nhìn mình, nhất là các nữ nhi nhà vương công trọng thần.
Nữ hài có thể vào cung làm thư đồng, lớn thì mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ thì năm sáu tuổi, hầu như đến từ gia đình hiển quý, chỉ có sáu người giống Tô Ngữ Ngưng, khi sinh ra trời có hiện tượng lạ, mới tuyển từ nhà nhỏ bình dân. Từng nữ hài tử đều hiểu rõ, mình có thể vào cung làm thư đồng, có nghĩa là ứng cử viên hoàng hậu, phi tần tương lai, nhất cử nhất động, mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày của các nàng, đều được hoàng tộc chú ý. Cho nên các nữ hài này không thể không luôn luôn cẩn trọng, dung nhan tinh tế, thường luyện thần thái mỉm cười trước gương, rất sợ một mình hành lễ trước mặt hoàng tộc, đối đáp một câu không đến nơi, sẽ phá hủy tương lai chính mình. Sai sót càng tuyệt đối không thể có, vì có thể còn liên lụy đến số phận của cả gia tộc.
Các nàng cả ngày mỉm cười xán lạn mà nhã nhặn, trầm tĩnh trước mặt người khác, thật ra lòng đã sớm trĩu nặng tâm tư. Khi Tô Ngữ Ngưng mới vào cung, đã kinh ngạc không thôi vì tâm tư sâu xa của các nữ hài thư đồng, ngoài mặt hòa thuận khăng khít, bên trong đầy bụng tính toán. Nhưng lâu dần, chính nàng cũng trở nên giữ miệng và cẩn trọng hơn.
...
Hết giờ học, các thiếu nữ thư đồng lén nói chuyện phiếm, nghị luận về chỗ tốt của các hoàng tử, không ngờ lại thành một trận tranh cãi.
“Đại hoàng tử võ nghệ xuất chúng, tất cả võ tướng đều tán thưởng, tương lai tất nhiên tam quân ủng hộ, ngài không phải thái tử thì ai là thái tử.” Một nữ hài nói.
“Nhưng khi làm hoàng đế, phải cần sách lược trị quốc, không cần đánh đông dẹp tây. Luận bàn sử sách, đến cả các mưu thần đều nói nhị hoàng tử kiến thức trác việt, tương lai tất là người tài trị quốc.” Cháu gái của Hoàng hậu, Nam Khô Nguyệt Ly bĩu môi cười.
“Ta nghe các võ tướng nói, nếu tương lai Đại hoàng tử làm vua, Đại Đoan triều nhất định chiến công hiển hách, từ nay về sau thiên hạ không dị tộc địch quốc nào chống lại được.” Lại có nữ hài không phục.
“Nhưng ta cũng nghe các văn thần nói, nếu như Nhị hoàng tử trị quốc, dân chúng triều ta chắc chắn sẽ càng giàu có và đông đúc, không còn tiếng ai oán nữa.” Nam Khô Nguyệt Ly luôn giữ dáng vẻ cao ngạo khinh người.
Tô Ngữ Ngưng nghe các nữ hài bình luận náo nhiệt, không khỏi xen mồm: “Làm hoàng đế là mong muốn của nhiều người. Nhưng hoàng đế chỉ có một, không làm hoàng đế, cũng không phải là thua người một bậc. Nếu chỉ bàn về con người, ta thích Nhị hoàng tử hơn.”
Bỗng nhiên, nàng thấy các nữ hài đều quay đầu kinh ngạc nhìn mình, vội thầm nhẩm lại những lời vừa nói, trong lòng kêu to nguy rồi, mình lại bật thốt lên chữ “Thích”. Thật ra nàng vẫn còn tính trẻ con, thích chẳng qua chỉ là muốn thân cận với Nhị hoàng tử, không phải tình yêu nam nữ, nhưng cung đình lại là nơi nhạy cảm như vậy, một từ cũng không được phép nói sai. Nghĩ vậy, nàng cả người rét run, nhưng dù sao cũng đã muộn.
Quả nhiên Nam Khô Nguyệt Ly dùng giọng điệu khác lạ châm chọc: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, miệng còn hôi sữa kìa! Nóng lòng biểu lộ như vậy, muốn lấy lòng Nhị hoàng tử sao? Cho dù Thánh sư chiêm tinh nói ngươi xứng đôi với Nhị hoàng tử, thì sao? Ngươi cũng chỉ là người thích hợp với Nhị hoàng tử nhất trong sáu người thôi, tương lai trong chúng ta khẳng định còn có người xứng với ngài hơn, ngươi chỉ sinh ra lúc sắc trời có chút đỏ, chúng ta cho ngươi tiến cung để lấy chút may mắn, ngươi thật sự cho rằng mình là hoàng hậu do trời định sao?”
Chúng nữ đều cười rộ lên. Tô Ngữ Ngưng đỏ mặt tía tai, không khỏi xấu hổ và giận dữ nói: “Vậy ngươi… Không phải ngươi cũng toàn nói lời hay về Nhị hoàng tử sao?.”
Nam Khô Nguyệt Ly cười nhạt: “Ta muốn làm hoàng tử phi, thì sao? Chỉ cần Nam Khô hoàng hậu, cô mẫu ruột của ta đích thân nói với hoàng thượng, việc này lập tức thành. Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của một lang trung lệnh nho nhỏ, cứ tiếp tục dốc hết tâm cơ để làm thân với Nhị hoàng tử đi, chỉ cần một câu của hoàng hậu, cũng đều phí công cả.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi vô cớ vu khống người khác… Ta nói muốn làm hoàng tử phi lúc nào?”
“Hả? Giả tạo! Mấy đứa nữ hài nhà quan lại nhỏ các ngươi, rõ ràng một lòng muốn được hoàng tử nhìn trúng để leo lên cành vàng, mà lại không dám thừa nhận, thật đáng khinh.” Nam Khô Nguyệt Ly cầm đầu chúng nữ hài, “Đi thôi, chúng ta ra chỗ kia chơi, không cần để ý tặc nha đầu tuổi còn nhỏ mà miệng đã đầy lời giả dối này.”
Trong các nữ hài thư đồng, địa vị gia tộc Nam Khô Nguyệt Ly là cao nhất, ai dám không nghe lời nàng ta, lập tức bỏ lại Tô Ngữ Ngưng một mình.
Tô Ngữ Ngưng không ngờ chỉ vì cãi lại nàng ta một câu, đã phải chịu lời lạnh lùng ác độc như vậy, tức giận quay người bỏ đi, vừa đi vừa gạt nước mắt.
Bên kia Nam Khô Nguyệt Ly trở lại trong điện, cũng tức giận quay cuồng, “Ta biết ngay nha đầu kia là một tiểu quỷ tinh ranh, mới bao nhiêu tuổi mà đã một lòng mưu đồ làm hoàng hậu rồi, quả nhiên tiến thẳng về phía Nhị hoàng tử, sấn tới bảo vật không chút do dự. Thánh sư chiêm tinh kia nói gì mà nhân duyên của nó với Nhị hoàng tử là tốt nhất, chắc chắn là thu hối lộ.”
“Tiểu thư đừng tức giận, tất cả đều do cái hiện tượng hồng hà quán tinh vớ vẩn gì đó, người trong cung đều hồ đồ cả rồi. Mấy tiểu nữ hài này đều cho rằng mình tương lai sẽ thành hoàng hậu, quý phi cơ đấy.”
“Hoàng hậu trời định gì chứ? Hôm nay ta mắng nó như thế, tương lai nó mà làm hoàng hậu thật, còn không tìm cách chỉnh chết ta! Ta nhất định phải nghĩ chút biện pháp đuổi tất cả mấy đứa nha đầu trời định này đi hết! Muốn chọn thái tử phi ít ra phải đợi bốn, năm năm nữa, trong bốn, năm năm này chẳng lẽ bọn chúng một lỗi cũng không phạm phải? Ta vẫn còn thời gian chỉnh mấy đứa con gái này.”
...
Với Tô Ngữ Ngưng mà nói, mùa đông trong thâm cung thoáng chốc đã tới. Bỗng nhiên hầu hết các nữ hài thư đồng ở cạnh nàng đều xa lánh nàng, cung nữ hầu hạ cũng bị đổi, cung nữ mới tới cả ngày không nói được lời nào tốt, nước rửa mặt, đồ ăn bưng tới đều lạnh một nửa. Tô Ngữ Ngưng còn nhỏ, căn bản chưa ý thức được địch ý tiềm tàng, chỉ cảm thấy mình ở trong cung thật quá thấp kém, nàng không rõ phụ mẫu vì sao lại cực kì vui sướng tống mình tới đây. Tô Ngữ Ngưng chẳng có ai để nói chuyện, càng cô đơn lại càng nhớ nhà, hàng đêm lén khóc trong ổ chăn.
Hôm nay, có nội thị tới truyền tin, rằng các vị hoàng phi và hoàng tử mời các thư đồng ngày kế tới vườn nơi Tam hoàng tử ở, cùng ngắm cá, dạo chơi. Các nữ hài thư đồng đều trở nên hưng phấn, thảo luận xem nên mặc y phục thế nào, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử có tới không, trong buổi tiệc có đúng là sẽ chơi tửu lệnh, đối thơ, khảo sát tu dưỡng hay không… Mấy nữ hài tiến cung cùng Tô Ngữ Ngưng đều nói: “Nếu bàn về làm thơ, Tô Ngữ Ngưng là giỏi nhất, ngày đó Nhị hoàng tử còn tán thưởng mà.” Nam Khô Nguyệt Ly nghe được, cười một tiếng nói: “Tô Ngữ Ngưng, vậy ngươi chuẩn bị cho tốt nhé, nhất định phải mặc đẹp một chút.”
Tối đó, Tô Ngữ Ngưng từ trong rương tìm ra kiện y phục vàng nhạt, tay áo kiểu khói bằng sa mỏng mà nàng thích nhất cũng không nỡ mặc nhất. Bộ y phục này là phụ mẫu cố ý tốn một số tiền tương đương với nửa năm bổng lộc của phụ thân, tới Hân Nhiên đường may cho nàng trước khi được triệu vào cung, chỉ để không mất thể diện trong hoàng cung, và có thể xinh đẹp trong đại điển triều kiến. Mẫu thân nhìn Tô Ngữ Ngưng mặc y phục đó, cười không khép miệng được, nói: “Ngưng nhi nhà ta chỉ cần mặc bộ y phục này đứng trong đám người, xung quanh có bao nhiêu nữ hài cũng lập tức thua xa.” Phụ thân lại nói: “Ngưng nhi khi tiến cung phải cẩn thận và tự trọng, những việc khác đừng để tụt lại phía sau, chuyện áo cơm không được so bì với người khác. Kiện y phục này con phải trân trọng, con cũng biết chúng ta không thể có nổi bộ thứ hai.”
Hôm sau Tô Ngữ Ngưng rời giường sớm, cẩn thận mặc quần áo, sợ làm nhàu nát. Đi tới cửa vườn hội họp cùng các thư đồng khác, chuẩn bị cùng tới Diệu Di viên, đột nhiên có người chỉ vào xiêm y của nàng hét rầm lêm, mọi người vừa nhìn, đều vây lấy nàng cười to. Tô Ngữ Ngưng vừa cúi đầu, liền phát hiện bộ đồ mới đêm qua mình chuẩn bị bên giường chẳng biết từ khi nào đã thủng một lỗ lớn sau lưng, nàng lập tức bị dọa ngây người, nghĩ mà toàn thân lạnh buốt. Nam Khô Nguyệt Ly cười nói: “Đây là một đề thi, không bằng chúng ta dựa vào tình cảnh này, mỗi người làm một bài thơ xem sao?”
Bên tai Tô Ngữ Ngưng chỉ có một mảnh tiếng cười xôn xao, nàng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cảm thấy trời đất quay cuồng. Ráng dùng chút khí lực cuối cùng trốn về phòng, lòng nghĩ: làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trong nhà mất bao nhiêu tiền đặt hết vào bộ đồ mới ấy, mà lại bị hỏng thế này. Nhưng tiệc mà các hoàng phi, hoàng tử chiêu đãi không thể không tới, nàng không kịp đau lòng nhiều, chỉ có thể đi đổi xiêm y, vừa mở rương, nàng cả kinh che miệng, kêu không thành tiếng.
Kiện ngoại y đặt phía trên cùng rương cũng bị hỏng rồi. Nàng lấy ra từng kiện, từng kiện y phục, chẳng biết đều đã bị cắt từ khi nào, có mấy cái vài hôm trước trông vẫn còn tốt. Mở miệng muốn gọi cung nữ tới, đột nhiên nghĩ đây nhất định là có người đứng sau sai khiến, cung nữ đó đã sớm có chỗ dựa, mình xuất thân chốn hàn vi mạt lại, có thể vào cung đã là may mắn vô cùng, đâu dám tranh chấp với người ta? Hơn nữa truy vấn thì được gì? Lại bị cười nhạo thêm lần nữa thôi.
Nàng ngẩn ngơ ngồi dưới đất, lạnh tới tận đáy lòng. Khi phụ mẫu đưa nữ nhi tiến cung thì vừa kỳ vọng, vừa luyến tiếc, dùng phân nửa gia tài chuẩn bị cẩm y ngọc trâm, mẫu thân lại cho nàng toàn bộ vốn riêng của mình, chỉ sợ trong cung nàng ăn mặc mộc mạc quá bị chê cười, hoặc không có tiền đút cho hạ nhân sẽ bị khi dễ. Nhưng vào cung mới biết được, nàng vĩnh viễn không bì nổi các nữ nhi vọng tộc trọng thần. Vốn đã vì xuất thân thấp hèn mà bị khinh thị, hiện tại cũng chẳng hiểu vì sao lại bị cô lập, làm khó mọi lúc. Không ai muốn để nàng ở lại đây, vì sao mình lại muốn đến nơi cung cấm này?
Nàng lẳng lặng ngồi rơi lệ, trong lòng trống rỗng, chỉ có một thanh âm: “Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà…” Bên ngoài có người tới giục, vội vàng gõ cửa, Tô Ngữ Ngưng vẫn ngẩn người không đáp. Người nọ hừ một tiếng bỏ đi, kêu các nữ hài thư đồng khác cùng rời khỏi.
Tiếng ồn ào rộn rã xa dần, bốn phía vắng lặng như tờ. Tô Ngữ Ngưng nghĩ thế này mới tốt. Nàng gói những y phục bị phá lại, tất cả đều do phụ mẫu bán ruộng đất mà có, không thể vứt bỏ. Nàng chỉ mặc nội bào trắng thuần, cứ như thế mờ mịt ra cửa, một lòng muốn về nhà, nhưng lại chẳng biết đi đằng nào, chỉ đi dọc theo con đường phía trước. Đi dọc theo mép hồ hơn nửa vòng, con đường mà thường ngày đã quen đi, bây giờ ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được. Nàng vô lực ngã ngồi xuống đất, nghĩ thầm ông trời rốt cục lớn bao nhiêu, bản thân rốt cục bé nhỏ bao nhiêu, đi đâu mới có thể quay về? Nàng không kìm được nữa, úp mặt khóc thút thít.
Bỗng có một người dừng lại trước mặt nàng, thân thiết hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”