“ Đứng lại, đứng lại cho ta “
“ Chết tiệt, đứng lại “
“ A, Tần Dịch, Địch Phong, hai người các ngươi không bằng súc sinh a, a, a “
Phía xa vang lên tiếng gầm rú của ba thiếu niên, phía sau hai người thiếu niên vẻ mập mạp, khuôn mặt toát ra vẽ hung ác, dữ tợn, người vác côn, kẻ cầm đao, phía trước người thiếu niên lại là dáng người thư sinh, khuôn mặt thanh tú có phần bị bạt nhược vì hoảng sợ, tay cầm sáo ngọc điên cuồng bỏ chạy.
Đại địa cuồng phong nổi dậy, mây đen không biết từ đâu kéo đến giăng kín cả bầu trời.
“ Chạy a, chạy a, làm sao không chạy nữa “
“ Ha ha ha .... “
" Ầm... ". Tiếng sét dội vang trời
" Mẹ, hết cả hồn ". Tần Dịch thầm mắng
Thanh tú thiếu niên khuôn mặt vốn đã bạt nhược nay càng trắng bệch ra, ánh mắt toát ra sự thất vọng và không cam tâm.
“ Ông trời, chẳng nhẹ ông dương mắt nhìn kẻ ác làm việc xấu thì ung dung tự tại, người tốt thì khắp nơi bị bắt nạt, áp bức, ông nhìn xuống đây mà xem, thiên lí ở đâu, công đạo ở đâu chứ “. Thiếu niên ngước mắt nhìn trời than thở, cúi đầu nhìn vực thẳm lòng ai oán
“ Chẳng nhẽ Phong Vũ ta số mệnh chỉ đến đây thôi sao, ta không cam tâm a, ta còn mẫu thân, còn muội muội phải chăm sóc, ta không thể chết á “
“ Phong Vũ a, Phong Vũ, ngươi không có ngờ mình lại có ngày hôm nay chứ “. Địch Phong cầm đao, ánh mắt khinh miệt nhìn Phong Vũ nói
“ Đại ca, chém hắn, phí lời với tên phế vật này làm gì “. Tần Dịch ánh mắt đầy sát ý thúc dục Địch Phong
“ Tần đệ đừng vội, có lẽ đệ chưa từng nghe chết không có gì phải sợ hãi, sợ hãi nhất chính là chờ đợi cái chết “
“ Phong Vũ, ta sẽ không ra tay với ngươi, ta không muốn cây đao chém lợn gia truyền nhà ta vấy máu tên phế vật nhà ngươi, ngươi vẫn là nhảy xuống đi thôi “. Địch Phong ánh mắt lạnh lùng nói ra
“ Các ngươi, các ngươi ... “. Phong Vũ quá sợ hãi nói không ra lời
Cố gắng lấy lại bình tĩnh Phong Vũ hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên u buồn hỏi
“ Vì cái gì ? “
“ Ha ha, ngươi thật ngây thơ, vì cái gì ư, tất nhiên là vì tiền, Phong Vũ a, Phong Vũ, chẳng nhẽ ngươi vẫn còn ngây thơ đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra hay sao “
“ Ngươi, mẫu thân người và muội muội của ngươi không nên tồn tại trên cõi đời này “. Địch Phong cười cợt từ từ đi đến
“ Là ai thuê các ngươi “. Phong Vũ giờ này điềm tĩnh lạ thường
“ Nhận người tiền tài, thay người tiêu tai, thật sự ta có ý định nói cho ngươi biết vì dù gì ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta nghĩ lại rồi, ngươi đem câu hỏi này về mà hỏi Diêm Vương đi “. Đich Phong vừa nói vừa tung cước
“ Bịch... Soạt Soạt “
Phong Vũ dơ hai tay đỡ liên tục bại lui, hai tay đỏ ửng vì cước lực của Địch Phong quá mạnh
“ Lăn xuống cho ta “. Địch Phong một cước bị chặn giận dữ tung thêm hai cước liên tục lên thân của Phong Vũ
“ Xoạt .. Oa “
Phong Vũ miệng phun máu bị đá bay, rơi xuống vực sâu.
“ A.aa, ta làm ma cũng không tha các ngươi “
“ A, ta không cam tâm, ta không cam tâm a “
“ Không, ta hận, ta không cam tâm a “
Ánh mắt lạc thần, Phong Vũ đang rơi lâm vào hôn mê.
Gió bắt đầu thổi mạnh, mưa từng hạt nặng trĩu rơi xuống kèm theo từng hồi sấm chớp
" A, đau quá, mưa gì như đá rơi vào mặt thế này "
" Đại ca, ở đây nguy hiểm, chúng ta mau đi "
" Đi ". Địch Phong thu hồi ánh mắt khỏi đáy vực xoay người rảo bước
“ Hai vạn a, đổi lại linh thạch cũng được hai viên á, đủ ta và đại ca tăng lên Luyện Khí một tầng á, a, ta thật kích thích a “. Tần Dịch vừa đi vừa xoa xoa tay, vẻ mặt mừng rỡ như điên
" Ầm . Ầm Ầm ". Sấm sét vang dội
" Xoẹt ". Một tia lôi điện lao nhanh xuống đáy vực
" Ta hận a "
Âm thanh vang vọng cả thiên địa
•••
“ Báo ... “
Phía hành lang vang lên âm thanh nặng nề
“ Vào đi “
“ Vân tướng quân, đại sự không ổn, Ma tộc cùng Hồn tộc liên hợp tập kích Nhân tộc liên minh, Nhân tộc Liên Minh liên tiếp thua 2 trận, đại quân của địch đã kéo đến trung tâm của Phong Ma Lâm, kính xin tướng quân thân chinh nghênh địch “. Đại Hán thân hình vạm vỡ, cả người mang hoàng kim giáp tiến vào cung kính nói
“ Cái gì “. Mạc Vân chau mày
" Ma tộc to gan, dám cấu kết Hồn tộc xâm lược Nhân tộc, bọn chúng quên trận chiến năm xưa rồi hay sao, hay là đem bổn tướng quên rồi ". Mạc Vân tức giận nói, ánh mắt đầy sát khí
" Hừ "
" Dám xâm lấn nhân tộc ta, ta muốn chúng có đến không có về "
“ Triệu tập ba quân, tiến về Phong Ma Lâm “
“ Rõ “
Đại Hán cung kính thối lui vừa ra khỏi phòng thì gặp một người, hai người trong sát na nháy mắt ra dấu rồi bình tĩnh như không có chuyện gì
“ Vân ca “. Thiếu nữ vừa bước vào phòng lao đến trong ngực Mạc Vân
“ Băng Di, thật xin lỗi, công việc ta quá nhiều không có thời gian dành cho muội “. Mạc Vân vuốt tóc thiếu nữ thì thầm
“ Vân ca, ngày đại hôn của chúng ta sắp đến rồi mà lại như thế này, ta không muốn xa Vân ca “. Thiếu nữ thút thít, nĩ non
“ Muội tử ngốc, ta đi sẽ sớm về, chờ ta “
“ Thật không “. Băng Di ngước mắt hỏi
“ Thật “. Mạc Vân kiên định trả lời
" Đây là dây chuyền do đích thân muội nhờ Diệu Thiết tinh quân làm, huynh đeo vào sẽ gặp được nhiều may mắn ". Băng Di cười, trong tay đung đưa một sợi dây chuyền
" May mắn ". Mạc Vân lắc đầu cười rồi nhìn dây chuyền
" Ô, Địa Tạng Kim Cang, Xích Long gân, đúng là may mắn à nha "
" Để ta đeo vào cho huynh ". Băng Di nhanh nhẹn đeo vào cổ Mạc Vân
Dây chuyền đeo vào tỏa ra kim quang, Mạc Vân vốn đã tuấn tú nay càng hấp dẫn hơn
" Oa, thật tuấn tú, thật soái ". Băng Di ánh mắt lóe lên một luyến tiếc vội vàng thu hồi, cất lời khen.
" Vân ca, huynh nhớ mau mau trở về ". Băng Di vừa nói vừa đi ra khỏi phòng
" Kì lạ ". Mạc Vân khó hiểu rồi lắc đầu cười
Băng Di vừa đi, Mạc Vân xuất ra một cuốn trục, cuốn trục vừa xuất hiện thiên khung phong vân bắt đầu nỗi lên, sấm chớp lập lòe.
" Kì lạ, kì lạ, tại sao lại không có chữ, thần niệm cũng không tra được, kì lạ "
" Ta cửu tử nhất sinh thâm nhập Bàn Cổ Ma Quy cơ duyên xảo hợp tiến vào khu trung tâm bắt gặp cuốn kinh thư này, tại sao ta có duyên lấy được lại không có cơ duyên lĩnh ngộ, thật bi ai a ". Mạc Vân nhìn cuốn trục liên tục than thở
" Việc quân cấp bách, để sau này lại tiếp tục dò xét ". Mạc Vân thu hồi tâm tư, dắt cuốn trục vào đai lưng, vung tay một cái một thanh cự kiếm xuất hiên trước mặt
" Tiểu Thạch ". Mạc Vân sờ nhẹ thân cự kiếm gọi tên, ánh mắt sắc bén hắn tung người lên cự kiếm bay vút đi
" Đi rồi ư "
" Mạc Vân, thật xin lỗi ". Một nơi nào đó một thiếu nữ ngước nhìn cự kiếm lướt đi trên thương khung như ánh lưu tinh thì thầm
Phong Ma Lâm thật sự là một chiến trường cổ nằm ở hư không, ở Phong Ma Lâm mỗi phương đều thông với một đại thiên thế giới, trong đó có Ma Tộc, Hồn Tộc, Thiên Tộc, Yêu Tộc và cuối cùng là Nhân Tộc, Phong Ma Lâm tồn tại từ thời xa xưa khi thiên địa mới hình thành, là lá chắn tự nhiên ngăn ngoại giới tiến vào Nhân giới nên Nhân loại mới gọi đó là Phong Ma Lâm, ngoại giới gọi Phong Ma Lâm là Hỗn Độn Sào.
" Vân Đế đến "
" Vân Tướng quân đến "
Nhân loại võ giả chứng kiến Mạc Vân đến hưng phấn không thôi, mấy hôm nay liên tục thua trận khiến ba quân tinh thần sa sút trầm trọng, Mạc Vân xuất hiện như một liều thuốc tinh thần cho ba quân, vực lại tinh thần chiến đấu cho mọi người.
" Vân Tướng mời vào trong ". Nhân loại đại tướng quân Băng Thần, phụ thân Băng Di xuất thân ra tiếp đón
" Bá Phụ khách khí ". Mạc Vân đáp lễ tiến vào doanh trướng
" Vân nhi vất vả nhiều rồi ". Băng Thần ngồi xuống ghế điềm đạm hỏi han
" Chúng ta đều là nhân tộc, chiến đấu bảo vệ lãnh thổ của chúng ta là trách nhiệm của mỗi người, bá phụ nói như vậy ta rất buồn lòng "
" Ha ha ha, người một nhà, là người một nhà, là ta nghĩ nhiều ha ha ha ". Băng Thần vừa cười vừa khấu trừ lời nói
" Ha ha ha ". Quân doanh rộn ràng tiếng cười
Bỗng nhiên vào lúc này quân cổ vang lên âm thanh :
" Ò ò..... Ò ò ... "
" Bẩm đại nguyên soái, đại quân địch tấn công ". Một tên tướng quân tiến vào bẩm báo
" Đi, hôm nay ta thân chinh nghênh địch ". Băng Thần nói lớn
Đại địa cát tung bay mù mịt, giữa chiến trường hai bên đang thế giằng co
" Vân Đế, Vân Đế "
Nhân loại binh sĩ liên tục hô lớn, bên kia chiến tiến ma tộc cùng hồn tộc binh sĩ vẽ mặt có phần sợ sệt, Vân Đế cái tên không người nào không biết, Vân Đế nhân tộc võ giả cũng là võ giả duy nhất tiến đến cảnh giới Đại Thừa, là cơn ác mộng của những bộ tộc khác
Thương khung phía trên
" Ma Cương, Hồn Phi là ai cho các ngươi lá gan dám xâm chiếm Nhân Tộc ". Mạc Vân ánh mắt cương nghị nhìn về Ma tộc và Hồn tộc cường giả
Ma tộc cùng Hồn tộc cường giả quân số lên đến ba mươi người đều là Nhiếp Bàn cảnh hậu kì đỉnh phong so sánh với số lượng cường giả nhân tộc chỉ sáu người Nhiếp Bàn cảnh hậu kì đỉnh phong và một người Đại Thừa cảnh sơ kì đỉnh phong
" Không đúng "
" Tại sao ta lại có cảm giác bất an ". Mạc Vân lòng lo lắng
" Mạc Vân, đơn đã độc đấu chúng ta không đấu lại ngươi, nhưng hôm nay sẽ là tử kì của ngươi, tất cả xuất hiện đi ". Ma Cương đôi mắt lập lòe cười cợt nói
" Không ổn, Băng Thần bá phụ, Hứa Khôn các ngươi đi mau "
" Vạn Vật Quy Nguyên, Vô Ảnh Cước ". Mạc Vân vận lực tung cước hướng về Ma tộc đám cường giả
" Ầm "
" Mọi người đi mau, ta phía sau ngăn trở ". Mạc Vân liên tục thi triển 5 lần cược bộ nói
" Chạy đâu, Thất Thất Càn Khôn Trận lên cho ta ". Ma Cương hô lớn
" Không ổn là Phong Ma Lâm đại trận, tại sao lại như vậy, bá phụ các ngươi đi mau ". Mạc Vân mặt biến sắc hô lớn
" Ha ha ha chạy đâu cho thoát ". Ma Cương khinh cuồng cười lớn
" Vân Đế, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ "
" Vân Đế, từ Vô Nhai Lậu gặp gỡ đến nay ngài vẫn khỏe chứ "
Cường giả liên tục xuất hiện
" Yêu tộc, Thiên Tộc không ngờ các ngươi cũng tham gia vào vũng nước đục này ". Phong Vân đôi mắt đăm chiêu, ngữ khí bình tĩnh nói ra
" Chẳng lẽ các ngươi nghĩ bằng vào trận pháp này có thể đối phó được ta, Thất Thất Càn Khôn trận phải có 77 người cùng trấn giữ mới có thể phát huy, các ngươi có 71 người cũng dám thôi động trận pháp, đúng là si tâm vọng tưởng ". Mạc Vân tức giận, ánh mắt đầy sát ý nói ra
" Thật sao ". Hồn Phi cười gằng
" Diệt Hồn Chỉ "
" Băng Liệt Chưởng "
" Phí Vân Chưởng "
" Tịch Lịch Ấn "
" Liệt Diệm Chỉ "
" Vô Ma Trảm "
Mạc Vân biến sắc, hắn không ngờ có kẻ ở sau lưng mình công kích đánh lén, hắn xoay người giật mình ngỡ ngàng
" Oa .... ". Mạc Vân bay ngược vào trung tâm trận pháp miệng thổ huyết cực kì thê thảm
" Vì sao ? ". Hắn ngước nhìn 6 người hỏi
" Ha ha ha, Mạc Vân ngươi còn giả vờ đến bao giờ, giao ra bảo vật ngươi lấy được từ Bàn Cổ Ma Quy, chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây ". Ma Cương đứng ra cười nói
" Đúng vậy, Mạc Vân giao ra bảo vật khiến ngươi tiến vào cảnh giới Đại Thừa ". Hồn Phi chen lời
" Giao ra "
" Ngươi không nên chiếm làm của riêng, giao ra, chúng ta để ngươi sảng khoái "
Mạc Vân ánh mắt vẫn nhìn 6 nhân tộc cường giả như muốn nghe một lời giải thích
" Mạc Vân, xin lỗi, bí mật Đại Thừa quá hấp dẫn Ngũ Tộc, ta bắt buộc phải hi sinh ngươi để đảm bảo Nhân Tộc được an toàn ". Băng Thần lạnh nhạc nói
" Đúng vậy, Mạc Vân, mãnh hổ nan địch quần hồ, dù ngươi mạnh mẽ tới đâu cũng không thể bảo vệ Nhân tộc, vì thế ngươi cũng đừng oán trách chúng ta ". Một vị nhân tộc cường giả nói tiếp lời
" Ha ha ha, ta Mạc Vân có mắt không tròng, tin vào những kẻ lòng lang dạ sói, chết đáng lắm, đáng lắm, ha ha ha ". Mạc Vân gầm lên thê lương
" Ta dù chết cũng không để các ngươi toại nguyện.. Vô Ảnh Cước "
" Gian ngoan mất linh, mọi người đồng tâm tru sát kẻ này, cánh cửa Đại Thừa ngay trước mắt, ta mong chư vị không nên nương tay ". Băng Thần giờ này bày ra khuôn mặt thật gầm lên nói
" Giao bảo vật ra ". Chúng cường giả gầm lên xuất động công kích
" Đừng hòng, ha ha ha ". Mạc Vân cười điên cuồng
" Lạc Thạch Phá Thiên ... Chém.. "
Thiên địa biến sắc, thương khung như hoàn toàn sụp đổ
" Ha ha ha, giao ra bảo vật ". Băng Thần cười rộ lên, ánh mắt sảng khoái dù thân thể hắn tổn thương thảm trọng
Chúng cường giả tổn thất vô cùng thảm trọng, tử vong 15 vị, còn lại hoàn toàn bị thương, kẻ ít người nhiều, vô cùng chật vật, nhưng khi nghe cánh cửa Đại Thừa trước mắt không một ai chịu bỏ qua
" Khụ ... khụ.. Oa ". Mạc Vân thổ huyết liên tục, thiêu đốt tinh huyết khiến hắn giờ này như đèn đã cạn dầu, không còn kháng trụ được bao lâu, nếu không vì ý chí như sắt đá hắn thân thể đã sụp đổ.
" Khụ, Mạc Vân ta đời này hối hận nhất một việc, đó là quá tin người, ta nguyện nếu có kiếp sau, thân này vì kiếm, duy ngã độc tôn, ha ha ha ". Mạc Vân thân hình bành trướng cười nói âm thanh vang vọng thiên địa
" Chạy mau hắn muốn tự bạo ". Chúng cường giả sống sót nhao nhao bỏ chạy kinh hô
" Ầm.......... "
Phong Vân cuồng bạo, phá nát một nửa Hỗn Độn Sào, dư chấn quá lớn khiến thông giới Ngũ tộc bị phá nát hoàn toàn, ngũ đại quân đoàn chỉ kịp chạy thoát một số nhỏ còn lại bị chôn vùi cùng Mạc Vân tại Hỗn Độn Sào, than ôi một đời anh hùng còn đâu........