Chương 4: Lựa chọn chức nghiệp

Lúc này Đỗ Duy ở lại mới bắt đầu đưa mắt nhìn lại bãi chiến trường ngổn ngang binh khí gãy cùng xác chết, máu tươi vương vãi khắp nơi mà thở dài ngao ngán:

“Thủ lĩnh việc gì phải cẩn thận thế, chỉ cần xóa sạch dấu vết chiến đấu rồi vứt đó là được, đến ngày mai là đám xác chết này hết thảy đều sẽ chui vào bụng dã thú thôi mà.”

Lắc lắc cái đầu, hắn bắt đầu thu thập hiện trường. Hắn không hề biết rằng, ngay sau lưng hắn vẫn còn một người còn sống, và đang yên lặng quan sát hắn.

-Tên: Đỗ Duy

Sĩ cấp nhất phẩm

Nhanh nhẹn: 700

Thể lực: 640

Lực lượng: 800

Tinh thần: 225

Linh lực: 180

Tất cả chỉ số của Đỗ Duy hiện lên rõ mồn một trong ý thức của Tử Phong nhờ kĩ năng Phân tích nhãn của hắn, ánh mắt hắn khẽ lóe ra một tia sát ý. Chỉ số của hắn phải nói là vượt trội hơn hẳn so với Đỗ Duy, chỉ có điều là hắn không có chút linh lực nào mà thôi, nhưng linh lực hầu hết sử dụng để gia trì tăng cường các tố chất của cơ thể hoặc là sử dụng vũ kĩ, tên này hẳn không sở hữu vũ kĩ gì quá mức lợi hại.

Tử Phong căn bản không hề chần chờ, với tốc độ của đám hắc y nhân và tên thủ lĩnh Nhạc Vũ, hẳn là đã đi xa khỏi nơi này, hắn có thể ra tay mà không hề sợ bị phát hiện. Hắn nhổm người dậy, lao như tên bắn về phía Đỗ Duy lúc này đang thu dọn chiến trường.

Tên kia đang vác một cái xác trên vai, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động đằng sau lưng, bản năng cảm thấy nguy hiểm liền nhanh tay thả rơi cái xác rồi quay người lại. Tất cả những gì hắn kịp nhìn thấy đó là một tàn ảnh đang lao về phía mình, đồng thời trên ngực có cảm giác chấn động như bị một tảng đá mấy trăm cân đập mạnh vào. Hắn phun ra một ngụm máu, cả thân hình bay ra đằng sau đập lưng vào một thân cây, có thể nghe được từng tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, Đỗ Duy rơi xuống đất thì cả người mềm nhũn, bị cự lực chấn gãy xương sống, chết ngay lập tức.

Lắc lắc cổ tay, Tử Phong không hề ngạc nhiên nhìn xác chết của Đỗ Duy. Vào kiếp trước của hắn, sát thủ ưa chuộng vũ khí tầm xa như là súng ngắm các loại, hiệu quả và an toàn cho bản thân, Tử Phong cũng không phải ngoại lệ, thế nhưng sở hữu dị năng Siêu hồi phục và Đột phá cực hạn, chỉ có ngu xuẩn mới không học cách cận chiến. Và lẽ dĩ nhiên Tử Phong cũng có luyện tập cận chiến, thậm chí nếu so sánh với giết người bằng vũ khí nóng, hắn ưa thích sử dụng vũ khí lạnh như là đao kiếm hơn, lúc đó hắn mới có thể phát huy năng lực của mình tới mức mạnh nhất.

Lấy khả năng cận chiến cùng khả năng ám sát của hắn, đồng thời năng lực của hắn còn mạnh hơn Đỗ Duy, nếu không thể nhất kích tất sát thì Tử Phong hắn tốt nhất là đâm đầu vào gốc cây chết quách đi cho xong.

Ngay lúc sinh cơ của Đỗ Duy đoạn tuyệt hoàn toàn, trong đầu Tử Phong bỗng vang lên âm thanh:

“Vượt cấp hạ gục Sĩ cấp nhất phẩm, chúc mừng chủ nhân đạt được thành tựu “First blood”. Thưởng 1000 điểm tích lũy. Mở ra hệ thống chức nghiệp!”

Tử Phong hơi nhíu mày, liền thấy một danh sách dài dằng dặc hiện ra trong đầu mình, nào là Kiếm sĩ, Pháp sư, Đạo tặc ..v…v không khác gì với mấy trò chơi nhập vai trên mạng mà hắn chơi kiếp trước. Hắn cũng lười nhìn cái danh sách, trực tiếp lựa chọn chức nghiệp là Sát thủ, đây cũng là chức nghiệp mà hắn ưa thích nhất mỗi khi chơi game, âm thanh kia lại một lần nữa vang lên:

“Chúc mừng chủ nhân đạt được chức nghiệp chính là Sát thủ, kĩ năng chức nghiệp đã được thêm vào!”

Tử Phong liền kiểm tra thông tin của bản thân

-Tên: Tử Phong

Sát thủ level 0

Nhanh nhẹn: 1350

Thể lực: 900

Lực lượng: 1400

Tinh thần: 400

Linh lực: 0

-Kĩ năng chức nghiệp

Liễm tức (chủ động): Thu liễm khí tức khiến ngoại nhân không thể phát hiện ra tu vi cùng cảm nhận được khí tức, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng

Ngụy trang (chủ động): Hòa lẫn vào môi trường xung quanh, khiến bản thân trở nên vô hình dưới mắt thường, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng, không thể sử dụng khi chiến đấu.

Tử Phong bỗng cảm thấy hô hấp mình trầm trọng hơn khi nhìn thấy hai kĩ năng này. Sát thủ là gì, là giết người trong vô hình, không ai phát hiện ra hành tung, chết lúc nào cũng không biết, hai kĩ năng này quá mức kinh khủng, một võ sĩ bình thường sở hữu hai kĩ năng này cũng sẽ trở thành sát thủ thượng thừa, đừng nói là một sát thủ chuyên nghiệp như hắn. Với hai kĩ năng này, ám sát sẽ dễ như trở bàn tay, trừ khi thực lực hai bên quá cách biệt, mà nếu thực lực cách biệt, lấy bản tính của Tử Phong căn bản sẽ không bao giờ mạo hiểm.

“Hệ thống đề nghị lựa chọn chức nghiệp phụ là Thợ săn, chủ nhân có muốn thay đổi?!”

Tử Phong liếc mắt nhìn vào cái chức nghiệp Thợ săn, chỉ thấy một dòng mô tả duy nhất: “Đánh cắp vĩnh viễn một phần chỉ số của nạn nhân sau khi bị hạ gục”

Hít một ngụm khí lạnh, Tử Phong bỗng cảm thấy trước mắt mình mở ra một con đường rộng thênh thang để trở thành cường giả, một con đường chỉ giành cho mình hắn bước đi, đầy những máu tanh và giết chóc. Bản thân là một sát thủ, quan niệm thiện ác trong lòng của hắn không tồn tại, trong mắt hắn chỉ tồn tại hai loại người, kẻ thù và không phải kẻ thù, nếu hắn đi giết người để đánh cắp chỉ số nhằm trở nên mạnh hơn, so ra cũng không khác gì so với tu luyện ma công đi hút tinh khí của người khác cả, cơ mà đối với hắn thì không phải vấn đề to tát, ma công thì ma công, tà đạo thì tà đạo, ta chỉ làm những gì ta muốn, mặc xác thế nhân nghĩ ta ra sao! Không hề do dự, hắn lựa chọn xác nhận ngay lập tức. Nghĩ tới bộ dáng của Diệp Thủy Lan lúc bị bắt đi, khóe miệng hắn bỗng nở một nụ cười, nếu đám sát thủ trong tổ chức của hắn kiếp trước mà nhìn thấy nụ cười này chắc chắn sẽ sợ đến vỡ mật, vì nụ cười này biểu thị cho ai đó sắp xuống địa ngục đi dạo.

Tử Phong đưa tay lên tháo xuống miếng băng vải che đi con mắt trái của hắn, để lộ ra một con mắt đen kịt không có con ngươi vô cùng quỷ dị.

Đưa mắt nhìn về phía đám người Thanh Xà dong binh đoàn rời đi, lúc này con mắt màu đen của hắn bỗng hiện lên vô số tơ nhện, giống như mạch máu giăng chằng chịt khắp mắt hắn, lóe lên hào quang màu đỏ như máu.

-Kĩ năng chủng tộc

Thiên Ma Nhãn (chủ động): Có thể trực tiếp nhìn thấy linh khí/linh lực.

Linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có thể dùng thần thức để cảm nhận. Lúc này thông qua con mắt trái của mình, thế giới xung quanh Tử Phong trở nên vô cùng khác biệt so với lúc bình thường, linh khí màu xám tro di chuyển trong không khí giống như những dòng nước, phía đám người Thanh xà dong binh đoàn vừa rời khỏi, linh khí màu xám bị trộn lẫn với một vài luồng khí có màu khác nhau, đỏ có, vàng có, lam có…..

Tử Phong biết được, đó chính là linh lực thoát ra ngoài từ trên cơ thể đám người Thanh Xà dong binh đoàn khi rời khỏi đây, và hiển nhiên chúng đã sử dụng linh lực phụ thân để tăng thêm tốc độ, nếu không những luồng khí này đã không có màu đậm như vậy.

Linh khí vốn có màu xám, võ giả hấp thu linh khí, dùng công pháp tinh lọc linh khí, chuyển hóa thành linh lực bản thân, lúc này linh khí trải qua công pháp chắt lọc và biến thành linh lực thì sẽ sở hữu các màu sắc khác nhau, biểu thị bởi linh căn của võ giả đó.

Võ giả sở dĩ có thể tu luyện, trở nên vượt trội hơn so với người thường là vì sở hữu linh căn, có thể hấp thu linh khí để tu luyện, có tổng cộng 9 loại linh căn khác nhau, ngũ hành kim-mộc-thủy-hỏa-thổ cùng 4 loại dị linh căn là lôi-phong-ám-quang. Ngũ hành linh căn là phổ biến nhất, trong khi dị linh căn thì hiếm như lông phượng sừng lân, nhưng bàn về uy lực cũng như diệu dụng thì ngũ hành linh căn có phần hơi kém hơn so với dị linh căn. Công pháp cũng có 9 loại, tương đương với 9 loại linh căn, võ giả muốn tu luyện phải có công pháp thích hợp với linh căn của mình, tu luyện bừa bãi nhẹ thì nội thương, nặng thì tàn phế thậm chí mất mạng. Chẳng hạn cho một võ giả có hỏa linh căn tu luyện công pháp thủy thuộc tính hoặc ám thuộc tính, khẳng định không chết cũng mất đến nửa cái mạng.

Đương nhiên, vì linh lực cùng linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nên cũng không có ai biết được chúng có màu sắc ra sao, ngoại trừ Tử Phong hắn. Tuy vậy, hắn cũng chỉ có thể nhận ra màu sắc của ngũ hành linh căn kim-mộc-thủy-hỏa-thổ ứng với vàng-lục-lam-đỏ-nâu sau khi đã bỏ thời gian quan sát đến muốn rớt cả tròng mắt tất cả võ giả trong Diệp phủ, còn về bốn loại dị linh căn còn lại, hắn chịu thua. Theo lí mà nói thì ám linh căn sẽ có linh lực màu đen hoặc xám, quang linh căn màu trắng, lôi linh căn màu tím, và phong linh căn thì.........hắn cũng chịu, đấy là lí thuyết, chứ có trời mới biết bốn loại dị linh căn đó có linh lực trông như thế nào, dù sao Tử Phong hắn cũng chưa từng thấy.

Xác định phương hướng của đám người Thanh Xà dong binh đoàn, Tử Phong ngay lập tức kích hoạt kĩ năng Ngụy Trang, một cảm giác lành lạnh chạy dọc cơ thể khiến hắn rùng mình một cái. Tử Phong nhìn nhìn thì thấy cơ thể mình cũng chẳng có gì thay đổi gì cả, đúng lúc này hắn để ý dưới chân của mình, không hề nhìn thấy bóng của hắn dưới ánh trăng.

Nghi hoặc một lúc, Tử Phong liền nhận ra hắn đã trở nên vô hình, đương nhiên sẽ không có bóng.

“Nếu đến cả quần áo cũng có thể trở nên vô hình, vậy chắc hẳn vũ khí cũng sẽ như vậy?”

Nói là làm, Tử Phong nhặt lấy một thanh đoản kiếm, trong nháy mắt, bóng của thanh kiếm dưới ánh trăng dần biến mất, ngay khi hắn thả tay ra liện xuất hiện trở lại. Nở nụ cười thỏa mãn, Tử Phong tung người lao vào trong rừng, dùng Thiên Ma Nhãn dò xét linh lực còn sót lại trong không khí, men theo hướng đi của đám người Thanh xà dong binh đoàn mà đuổi theo.

Kĩ năng Ngụy Trang cũng không phải là hoàn mỹ như hắn nghĩ, di chuyển vẫn có thể gây ra tiếng động, cũng may một thân bản lĩnh kiếp trước của hắn vẫn tồn tại, chỉ cần giảm tốc độ xuống thì mọi thứ đều ổn.

Áng chừng nửa canh giờ lần mò trong rừng, hắn tới trước một hang động khá lớn, dấu vết linh lực đã dẫn hắn tới đây. Lúc này trước cửa hang, có hai người đang đứng ở đó làm nhiệm vụ canh gác, khăn che mặt không thấy đâu, nhưng nhìn vào trang phục dạ hành màu đen thì có thể khẳng định đó chính là người của Thanh Xà dong binh đoàn.

Tử Phong di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động tiếp cận hang đá, trong bụng thấp thỏm cầu mong kĩ năng Liễm Tức của mình có thể khiến hai tên dong binh đứng gác kia không cảm nhận thấy hắn.

Chỉ cần bị lộ, Tử Phong hắn sẽ ngay lập tức từ bỏ ý đồ cứu trợ Diệp Thủy Lan mà quay đầu chạy. Nói đùa sao, chỉ số của hắn có thể đánh ngang với Sĩ cấp ngũ phẩm, hắn tự tin với khả năng chiến đấu của mình cũng có thể liều mạng với Sĩ cấp cửu phẩm dưới điều kiện không ai thi triển vũ kĩ, thế nhưng đối phương đến cả Sư cấp cũng sở hữu ba người, trong đó còn có một Sư cấp cửu phẩm, người ta chỉ cần tát một cái cũng đủ để hắn có một suất du ngoạn Địa Phủ miễn phí, Tử Phong hắn có uống nhầm thuốc cũng không làm chuyện ngu ngốc đến thế.

Vô cùng chậm rãi tiến tới hang đá, kĩ năng có được từ hệ thống đúng thật là chưa từng khiến hắn thất vọng, chỉ thấy hai tên dong binh vẫn đang to nhỏ trò chuyện với nhau, không hề nhận ra Tử Phong đang đứng ngay trước mặt mình, chỉ cách có hơn nửa mét.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tử Phong liền lẻn vào trong hang, bên trong cũng không sâu lắm, khoảng gần 50 mét chiều sâu, vào đến trong cùng thì hắn đã nhìn thấy Diệp Thủy Lan bị trói lại giống như chiếc bánh chưng, miệng bị bịt kín, đang ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn đám dong binh xung quanh.

Trong hang không hề có đồ đạc, chứng tỏ đây không phải đại bản doanh của Thanh xà dong binh đoàn, điều này cũng dễ hiểu, chẳng có dong binh đoàn nào lại rảnh rỗi đến mức chui vào rừng rậm đặt đại bản doanh ở trong đó cả, một con yêu thú ngũ giai tương đương Vương cấp võ giả phát rồ chạy ra ngoài là đủ nghiền nát bất kì dong binh đoàn nho nhỏ nào, những dong binh đoàn lớn thì lại không thiếu tiền bạc để có thể tự dựng đại bản doanh trong các thành trấn, không cần thiết phải chui vào nơi khỉ ho cò gáy như thế này.