Tiếng nói của Tử Phong vốn bình thường nay lại nghe vô cùng hỗn tạp, giống như là giọng nói của nhiều người trộn lẫn vào với nhau, tuy không khó nghe cho lắm, nhưng tuyệt đối không giống tiếng nói của người bình thường. Đại hán nghe Tử Phong nói xong cũng chỉ liếc nhìn hắn sau đó tiếp tục cười.
Tử Phong hừ nhẹ một tiếng, nhắc lại: “Ta nói, cười đủ chưa?”
Lần này thì đại hán liền dừng cười, sau đó khinh khỉnh nhìn Tử Phong:
“Lão tử cười xong hay chưa liên quan cái chó gì đến nhà ngươi, bộ mi ngứa đòn hả, cũng đúng lúc lắm, La Bân ta mấy ngày nay không động tay động chân rồi, để ta dạy cho nhóc con mi một chút cái gì gọi là dong binh.” Nói đoạn vô cùng hùng hổ đứng lên xắn tay áo, điệu bộ như muốn động thủ tới nơi. Mấy người ngồi cùng bàn với tên La Bân đó cũng chỉ cười cười, một bộ dáng xem náo nhiệt, giống như đã quá quen với tính cách của hắn.
Tử Phong nheo mắt nhìn cái tên La Bân kia, Phân Tích Nhãn ngay lập tức khởi động:
-Tên: La Bân
Sĩ cấp thất phẩm
Nhanh nhẹn: 1510
Thể lực: 1620
Lực lượng: 1835
Tinh thần: 660
Linh lực: 305
Nghe La Bân trào phúng khiêu khích, Tử Phong chỉ cười khảy một tiếng: “Ồ, ta chỉ hỏi cho lịch sự mà thôi”, vừa dứt lời, hắn biến mất tại chỗ. La Bân căn bản còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy hai chữ “mà thôi” sau đó là một cảm giác lạnh lẽo băng hàn ở ngay trên cổ mình. Đưa mắt nhìn thì chỉ thấy Tử Phong chớp mắt trước còn đứng ở cửa ra vào, hiện tại đã đứng ngay trước mặt La Bân hắn, cánh tay vươn ra, một thanh chủy thủ sắc lẻm đang kề sát cổ hắn.
Cả người Tử Phong lúc này bỗng tỏa ra sát khí kinh thiên khiến La Bân cảm giác như sa vào địa ngục, cả người căng cứng không dám nhúc nhích. Tất cả mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên, tên La Bân này ở trong Hắc Thạch trấn cũng coi như có chút danh tiếng, vậy mà chưa đến một cái chớp mắt đã bị chế trụ, thực lực của người mặc áo choàng đen này cũng cường hãn a.
“Xin lỗi nhưng quy định của dong binh công hội không cho phép xảy ra chiến đấu trong này, nếu có mâu thuẫn thì xin mời ra ngoài giải quyết, dong binh công hội tuyệt không nhúng tay. Vị thiếu hiệp này, có thể nể mặt mũi của lão già này mà thu tay lại được không.”
Đúng lúc tràng cảnh đang căng lên như dây đàn, một thanh âm già nua vang lên, Tử Phong liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một lão già đang ngồi cạnh tấm bảng đề nhiệm vụ. Lão giả giống như nhận thấy Tử Phong đang liếc nhìn hắn, liền gật đầu một cái ra ý chào hỏi.
Tử Phong giữ nguyên tư thế một chút, sau đó thu lại thanh chủy thủ, chậm rãi bước tới bàn làm việc của công hội, mặc kệ La Bân đang đứng chết trân ở đằng sau. Hắn vốn vô cùng dị ứng với mấy lão già nhìn như sắp chết như thế kia, thực lực thì mạnh mẽ mà cứ thích tỏ ra vẻ già cả yếu đuối.
Một lúc sau La Bân mới hồi thần, một cơn gió thổi qua khiến hắn rùng mình, chợt nhận ra sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Khẽ lắc đầu một chút, hắn quay sang mấy người bạn cùng bàn với mình mà hỏi:
“Tên đó là ai vậy, trời ạ, sát khí thật kinh khủng, vừa rồi ta giống như đã dạo qua một vòng địa ngục vậy. Lão tử thề là chưa bao giờ ta có cảm giác kinh khủng như vừa rồi!”
Mọi người nhìn nhau sau đó lắc đầu, một người thanh niên mặc áo xanh ngồi ở gần đó lúc này mới lên tiếng:
“Mấy người bọn mi không biết hắn thì cũng không có gì lạ, dù gì thì hơn nửa năm nay bọn mi cũng không qua lại ở Hắc Thạch trấn này rồi. Và thêm nữa, La Bân, không phải là giống như dạo qua một vòng địa ngục, mà là ngươi đã thiếu chút nữa xuống địa ngục thật rồi. Ngươi không biết chứ ở Hắc Thạch trấn có ba thứ ngươi không nên đắc tội, thứ nhất đó là Huyết Lang dong binh đoàn, thứ hai là Dong Binh Công Hội, thứ ba đó chính là cái tên điên mà vừa rồi suýt chút nữa đã giết ngươi kia.”
Mọi người nghe vậy thì gật gù, bỗng có một người kêu lên:
“A không đúng, chẳng phải Hắc Thạch trấn còn có một cái Kim Hổ bang gì đó nữa sao, chẳng lẽ bây giờ bọn chúng không còn được uy phong như khi xưa nữa?”
Tên thanh niên nhàn nhạt liếc nhìn người vừa mới kinh hô: “Kim Hổ bang không phải là không còn nguy hiểm nữa, mà là không còn tồn tại nữa, bọn chúng đã bị diệt rồi!”.
Nghe thấy tin tức kinh người này, không ít người sửng sốt, phải biết Kim Hổ bang cũng là một thế lực lớn của Hắc Thạch trấn, cả bang có hơn một trăm người, bang chủ là một Sư cấp bát phẩm võ giả, thực lực của bang chúng cũng không thể coi thường, nghe nói ngoài bang chủ ra, toàn bang còn có 7 tên võ giả Sư cấp nữa.
Lúc này, tên thanh niên lại tiếp tục quăng ra một quả bom lớn: “Người tiêu diệt Kim Hổ bang chính là cái tên điên đeo mặt nạ tu la kia đó!”
Lần này thì mọi người có chút im lặng rồi, Kim Hổ bang hơn một trăm mạng người cứ như vậy bị diệt, mà lại là kiệt tác của một người khiến mọi người có chút khó tin.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ ấy, những gì ta nói là sự thực, không tin thì ngươi có thể hỏi bất kì tên dong binh nào đã ở đây vào khoảng chừng 3-4 tháng trước. Dù có chút khó tin nhưng thực sự toàn bộ Kim Hổ bang bị tên điên đó giết sạch không chừa một ai, chính ta đã tận mắt chứng kiến, chậc, tràng cảnh khi đó cũng thật là máu tanh a.” Tên thanh niên hơi híp mắt lại nói giống như đang hồi tưởng.
Có người không nhịn được mà lên tiếng: “Vậy cái tên đeo mặt nạ đó vì sao lại tự nhiên diệt Kim Hổ bang chứ, cũng phải có nguyên do chứ, Kim Hổ bang mặc dù thường ngày làm đủ điều ác, nhưng với đám dong binh chúng ta thì nếu không liên quan gì thì chúng ta cũng mặc kệ mà, chẳng lẽ hắn lên cơn hiệp nghĩa?”
Nghe câu hỏi, tên thanh niên áo xanh chỉ nhún vai:
“Ta cũng không biết a, có người nói là do tên phó bang chủ Kim Hổ bang bắt một tiểu cô nương đem về, mà cô nương đó lại tình cờ là muội muội của tên điên này, đấy là ta nghe người khác nói, không tận mắt chứng kiến từ đầu nên ta cũng không dám chắc, nhưng ta rất may mắn được thấy tràng cảnh chiến đấu hôm đó. Các ngươi căn bản không thể tưởng tượng được đâu, tên đeo mặt nạ tu la đó cầm theo hai thanh đoản kiếm một đường xông thẳng vào đại bản doanh của Kim Hổ bang, bất kì ai lao lên hắn cũng chỉ dùng một kiếm là kết liễu, ta không cảm nhận được tu vi của hắn, nhưng tốc độ của hắn thì phải gọi là tuyệt luân. Bóng người của hắn chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại, không ai trong Kim Hổ bang có thể ngăn cản. Thậm chí lão đại Kim Hổ bang là Kim Tinh cùng với mấy tên Sư cấp trong bang vây đánh tên đeo mặt nạ mà cũng không thể làm gì được. Trận chiến kéo dài suốt mười phút, cuối cùng thì….”
“Cuối cùng thì sao?” Có người không chịu được mà thúc giục.
“Cuối cùng thì tên đeo mặt nạ dùng tốc độ kinh người của mình, giết chết từng người cho đến khi tất cả đều chết hẳn, bản thân hắn cũng dính vô số vết thương, nhưng giống như là không có cảm giác, hắn vẫn chiến đấu mà không bị ảnh hưởng chút nào, vậy nên người ta mới gọi hắn là tên điên.” Tên thanh niên áo xanh kể xong, hít một hơi dài, nhìn mọi người xung quanh đang chìm đắm trong câu chuyện, hắn cũng hơi có chút tự đắc, ai nói ta không biết kể chuyện nào.
La Bân nghe xong cũng đơ người ra một lúc, sau đó mới sực tỉnh sợ hãi kêu lên: “Hỏng bét rồi, như vậy là hắn đã ghi hận với ta rồi, không được, ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, chết tiệt, cái ngày gì mà xui xẻo thế này, tự nhiên đi chọc phải một tên điên giết người như ngóe.”
Tên thanh niên áo xanh dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn La Bân: “Trông to con mà có một lá gan thỏ đế, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà. Yên tâm đi, hắn không có ý định xử lí ngươi đâu, chỉ là thấy ngươi có chút ngứa mắt nên mới dọa ngươi thôi, dù gì ngươi cũng không phải người duy nhất đã từng trào phúng cách ăn mặc của hắn đâu, cơ mà ít nhất ngươi cũng may mắn hơn.”
“May mắn hơn? Ý ngươi là sao?” La Bân nghi hoặc nói.
“Nói ngươi may mắn hơn bởi vì hai người trước ngươi mới thật là xui xẻo a, hình như là chọn đúng lúc tâm trạng hắn không được tốt cho lắm, người thứ nhất vừa mới mở miệng thì cổ họng đã xuất hiện một thanh chủy thủ cắm xuyên qua, lần sau thì người kia đỡ hơn chút, nói được hai câu sau đó mới bị giết, vậy nên mới nói ngươi may mắn, không bị giết chết một cách trực tiếp.” tên thanh niên áo xanh nhún vai giải thích.
La Bân nghe vậy không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ cổ, mọi người xung quanh cũng không khỏi có chút đồng tình nhìn hắn, chọc đến một tôn sát thần nhưng vẫn giữ được mạng, đúng thật là trong cái rủi có cái may.
Tử Phong lững thững đi tới quầy tiếp nhận nhiệm vụ, đằng sau vang lên những tiếng xì xào bàn tán, hắn không cần nghe cũng biết nội dung là gì, mỗi lần hắn ra tay là câu chuyện của hắn với Kim Hổ bang lại được kể lại một lần nữa. Nói đến Kim Hổ bang, Tử Phong lại nhớ đến tên phó bang chủ, hắn với tên “Tử Phong” đã chết kia căn bản chính là đồng đạo a, đều là hai tên “ấu dâm” la lỵ khống chính hiệu.
Chuyện kể rằng, có một tiểu la lỵ tên Diệp Thủy Lan đi mua đồ trong Hắc Thạch trấn, bất ngờ lọt vào tầm nhắm của một tên la lỵ khống kiêm phó bang chủ Kim Hổ bang. Diễn biến về sau thì không cần kể cũng biết, “ca ca” của tiểu la lỵ Diệp Thủy Lan nổi cơn tam bành, đem Kim Hổ bang, một trong ba thế lực lớn của Hắc Thạch trấn xóa sổ hoàn toàn.
Nhớ lại lúc đó, Tử Phong không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, chưa khi nào mà hắn chém giết………đã tay đến như vậy, ít nhất là từ khi xuyên việt qua. Đối mặt với Sư cấp thất phẩm cùng một đám 7-8 Sư cấp khác, đó là lần đầu tiên hắn sử dụng dị năng của bản thân: Đột Phá Cực Hạn. Không biết là do hệ thống đã khiến cho dị năng của hắn trở nên mạnh hơn, hay là do chỉ số cơ bản của hắn vốn đã quá cao, nhưng sau khi sử dụng, Tử Phong hắn cảm thấy Đột Phá Cực Hạn trở nên lợi hại hơn xưa.