Nghe được câu xác nhận của tên chấp sự, Diệp Kinh Thiên không khỏi cảm thấy miệng lưỡi đắng chát, càng tu luyện lên cao, khoảng cách giữa từng cảnh giới càng trở nên khổng lồ, thân là Tôn cấp cường giả, lão thừa hiểu rõ sự cách biệt một trời một vực giữa Tôn cấp và Thánh cấp, dù có 50 tên Tôn cấp cửu phẩm cũng chả đủ cho Thánh cấp tùy tiện một chiêu, tuy Bán Thánh khẳng định còn xa mới lợi hại bằng chân chính Thánh cấp, nhưng chắc chắn là hơn hẳn Tôn cấp cửu phẩm. Hắn chỉ là một tên Tôn cấp lục phẩm, đừng nói đến Bán Thánh, đến một tên Tôn cấp bát phẩm cũng có thể thu thập hắn gọn gàng, như thế này thì Diệp gia còn gì để đánh đây.
Diệp Chấn Thiên vừa dìu Diệp Vấn Thiên về, nghe như vậy cũng không khỏi biến sắc. Đám người Diệp gia thì hơi khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt như đưa đám của ba lão tổ, có dùng mông để nghĩ cũng biết chuyện không hay rồi. Diệp Bắc Phàm thân là Diệp gia gia chủ, tuy chỉ có tu vi Tướng cấp nhưng kiến thức phi phàm, hắn hơn ai hết hiểu rõ một cao thủ Bán Thánh có ý nghĩa gì, đừng nói là Diệp gia bọn hắn, kể cả tam đại gia tộc của Càn Nguyên đế quốc trừ hoàng thất gộp lại cũng không đủ cho người ta đánh. Tử Phong hắn tuy không biết cao thủ Bán Thánh trâu bò tới mức nào, nhưng hắn thừa hiểu mấy thứ có thêm chữ Thánh hay Thần hầu hết đều vô cùng trâu bò.
Như để chứng minh cho lời nói của chính mình, ngay khi tên chấp sự dứt lời, nền đất dưới chân mọi người bỗng rung lắc giống như động đất, mặt đất xung quanh trung niên chấp sự xuất hiện từng đạo vết nứt kéo dài đến cả chục mét, không khí dường như đông cứng lại, tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ uy áp hủy thiên diệt địa bao phủ xuống. Uy áp Tôn cấp so với uy áp của tên chấp sự thì như con kiến gặp........khủng long, căn bản không thể so sánh. Lần này thì không may mắn như trước, Sư cấp trở xuống trực tiếp hộc máu bất tỉnh, Tử Phong thông qua phân tích nhãn còn nhìn thấy một đám Sĩ cấp Diệp gia thất khiếu đổ máu, ngã xuống đất tắt thở, ngay cả đến bản thân hắn được hệ thống bảo vệ, lúc này dưới uy áp cũng phải tiêu tốn đến 50 điểm tích lũy mỗi phút để duy trì.
Diệp Kinh Thiên dưới uy áp kinh người cũng thấy máu huyết trong người sôi trào, cơ thể nặng trĩu giống như đeo chì, không khỏi kinh hãi trước thực lực của tên chấp sự. Cũng may hắn chỉ có ý định thị uy, giải phóng uy áp một chút liền thu về, nếu không thì với tốc độ 50 điểm tích lũy mỗi phút, Tử Phong hắn cũng không cầm cự được bao lâu. Tuy tên chấp sự chỉ thả ra uy áp của bản thân một lát, nhưng cũng khiến Diệp gia tổn thất thảm trọng, Tử Phong đếm được có hơn một trăm tên Sĩ cấp tử vong, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy việc mình xuất hiện ở đây có chút mạo hiểm, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nếu hắn không có cái Hệ thống tiến hóa bảo vệ, chắc giờ này hắn có khi đã lại xuyên việt thêm lần nữa rồi, đó là nếu còn có thể may mắn xuyên việt.
Diệp Kinh Thiên có tu vi cao nhất trong ba vị lão tổ, bản thân không hề bị thương còn như vậy, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh của Diệp Vấn Thiên cùng Diệp Chấn Thiên ra sao. Diệp Chấn Thiên thì còn đỡ, khóe miệng chỉ chảy ra chút máu, không đến mức quá chật vật, Diệp Vấn Thiên thì không được như vậy, vốn đã bị thương nhẹ lúc đánh nhau với hai tên số Một số Hai, sau đó lại bị tên chấp sự dùng một chiêu đánh cho trọng thương, nay dưới uy áp hủy thiên diệt địa của hắn, Diệp Vấn Thiên không chịu được mà phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trắng bệch như sắp chết. Ba lão tổ Diệp gia nhìn nhau, trong nháy mắt đều có một kết luận giống nhau, giao ra Diệp Cuồng, hoặc Diệp gia thật sự sẽ biến mất. Nghĩ đến đấy, trong lòng bọn họ không khỏi chua xót, cả người dường như già đi mấy chục tuổi, Diệp Kinh Thiên khẽ thở dài, đưa mắt nhìn về phía Diệp Cuồng,
Diệp Cuồng chính là con cháu trực hệ của lão, luận bối phận chính là chắt trai, nay sinh tử tồn vong của gia tộc tất cả đều đặt lên người Diệp Cuồng, không khỏi làm lão thấy khó xử, giao Diệp Cuồng ra, Diệp gia được bảo tồn, nhưng mặt mũi mất hết, bản thân mình là một lão tổ tông của Diệp gia cũng không còn mặt mũi nào xuống suối vàng đối mặt với tổ tiên, chưa kể đệ tử của Diệp gia sẽ có thái độ ra sao chứ, một gia tộc sẵn sàng vứt bỏ tộc nhân không bao giờ là một gia tộc đáng để người ta trung thành. Nhưng nếu không giao nộp Diệp Cuồng, Diệp Kinh Thiên hắn có thể khẳng định Diệp gia sẽ tàn đời ngay trong đêm nay, tiếng xấu của Âm Ma tông không phải chỉ để đấy cho đẹp.
Thấy ánh mắt của Diệp Kinh Thiên, Diệp Cuồng căn bản không đợi lão ta mở miệng, liền đứng ra nói: “Diệp Cuồng ta là con người dám làm dám chịu, há lại để liên lụy đến gia tộc, chấp sự của Âm Ma tông đúng không, ta đi cùng ngươi, chỉ mong ngươi tha cho Diệp gia của ta, bọn họ vô tội.” nói đoạn liền phi thân tới trước mặt trung niên chấp sự, toàn thân buông lỏng, giống như không hề có chút ý kháng cự nào. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tên chấp sự, không hề có ý né tránh, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn, thế nhưng nhìn thế nào thì Tử Phong cũng thấy có gì đó không được ổn.
Tử Phong không phải là người duy nhất nghi ngờ hành động của Diệp Cuồng, tên chấp sự híp mắt nhìn Diệp Cuồng đang đứng trước mặt mình, không khỏi suy tư. Dạng người như Diệp Cuồng này, hắn đã gặp qua nhiều rồi, kiêu ngạo ăn vào xương tủy, hắn căn bản không tin Diệp Cuồng sẽ dễ dàng như vậy khuất phục, dạng người kiệt ngạo bất tuân như thế này sẽ không bao giờ nghĩ đến hai từ chịu thua, ánh mắt của Diệp Cuồng hoàn toàn thanh tịnh, không chút gợn sóng nào, đây mà là ánh mắt của một tên hữu dũng vô mưu trong lời đồn ư? Tên chấp sự khẽ cười lạnh một tiếng, không cần biết ngươi có ý định gì, lọt vào tay ta thì đừng hòng thoát, một Vương cấp nhị phẩm nhỏ nhoi mà thôi, hắn chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng đủ giết hai mươi tên Diệp Cuồng, căn bản không có gì đáng lo. Trong lòng thì cười lạnh, nhưng ngoài mặt, tên chấp sự vẫn nở một nụ cười mà hắn nghĩ rằng thân thiện, mặc dù bất kì ai nhìn vào cũng sẽ thấy khó coi muốn chết: “Âm Ma tông bọn ta là tà giáo, nhưng luôn hành động quang minh chính đại, việc ta đã nói là sẽ làm, ngươi đi theo bọn ta, Diệp gia được cứu, hiểu chứ?!”
Diệp Cuồng chỉ gật đầu mà không nói gì, hắn quay đầu nhìn mọi người của Diệp gia. Diệp Bắc Phàm, trưởng lão hội, ba vị lão tổ thấy ánh mắt của hắn liền xấu hổ cúi đầu, không dám đối mặt, bản thân là lão tổ tông của Diệp gia, nhận được sự tôn trọng cùng sùng kính của tất cả tộc nhân, nhưng đến lúc có chuyện thì lại không làm nên được việc gì, đến một tộc nhân cũng không bảo vệ nổi, hơn nữa lại là tộc nhân dòng chính có thiên phú tuyệt hảo, là người có cơ hội lớn nhất siêu việt ba vị lão tổ. Sâu trong lòng tất cả mọi người Diệp gia hiện tại, không chỉ cảm thấy khuất nhục, mà còn rực cháy lửa giận, cùng sự bất lực, chỉ hận thực lực bản thân không tăng vọt lên Thánh cấp, một chưởng đánh bay tên chấp sự kiêu ngạo kia. Nghĩ là như vậy, nhưng không hề có ai đứng ra nói một lời, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Cuồng lao đầu vào chỗ chết.
Tử Phong thu hết tất cả vào tầm mắt, thầm cảm thán mấy thứ phim ảnh hắn xem kiếp trước căn bản không phải là đối thủ của tràng cảnh này, hắn chỉ thiếu điều muốn đi kiếm chút bỏng ngô để vừa xem vừa ăn, nhưng rất tiếc là Huyền Linh đại lục không hề có thứ gì gọi là cây ngô, đừng nói ngô, đến lúa gạo cũng còn chẳng có, lương thực chính là một loại hạt tương tự hạt lạc kiếp trước. Nhìn thấy tình cảnh của Diệp Cuồng, hắn cũng thấy đáng tiếc, nhưng cũng không ngạc nhiên cho lắm, đây là thế giới cường giả vi tôn, ai nắm tay lớn người đó là lão đại, thân phận hiển hách cũng chẳng để làm gì, không thấy Diệp gia quyền thế kinh thiên nhưng gặp một cường giả Ngụy Thánh đã nhũn hết cả ra đấy à. Bản thân Tử Phong hắn kiếp trước sống ở thế giới pháp trị, nhưng chung quy lại vẫn không thoát khỏi quy luật cường giả vi tôn, chỉ là thay vì thực lực cá nhân, người ta lại coi trọng quyền lực hơn, tuy vậy điều đó cũng không phải lúc nào cũng đúng, không nói đâu xa chứ hắn cũng đã từng ám sát thành công vài vị nguyên thủ quốc gia, quyền lực đối với hắn không đáng một đồng.
Chưa nói đến quy luật bất diệt đó là cá lớn nuốt cá bé, đến bản thân Tử Phong khi sinh ra không tồn tại linh căn, cha hắn là gia chủ Diệp gia cũng không hề ngần ngại đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi nội phủ rồi mặc kệ sống chết, mặc dù nếu Diệp Bắc Phàm muốn giữ lại hai mẹ con, với quyền lực của một gia chủ như hắn, ai nói được gì, Diệp gia cũng không nghèo đói đến mức không nuôi nổi hai miệng ăn. Một gia tộc máu lạnh như vậy, vứt bỏ Diệp Cuồng là chuyện hiển nhiên, dù sao an nguy gia tộc so với một tộc nhân vẫn còn quan trọng hơn nhiều.
Tử Phong kiếp trước là cô nhi, sau đó lại bị đối xử như súc vật khi còn là thí nghiệm phẩm trong tổ chức, đến khi trở thành sát thủ cũng không ai thật sự coi hắn như là con người, mà giống như một cỗ máy giết người mà thôi. Khi hắn mới xuyên qua, biết được cái thân thể này có người thân, hắn đã từng có xúc động muốn gia nhập vào đại gia đình đó, nhưng ngay khi hiểu rõ được hoàn cảnh của "Tử Phong" trước kia, hắn ngay lập tức đem cái ham muốn này bóp chết từ trong trứng nước, một gia tộc chỉ quan trọng lợi ích như vậy, hắn không hề muốn có chút dính líu gì hết, nếu không phải vì Diệp Thủy Lan, lúc này Tử Phong hẳn đã ở bên ngoài, tìm cách tăng lên thực lực rồi.
Tuy vậy, nếu hắn rời bỏ Diệp gia sớm như thế, căn bản sẽ bỏ lỡ màn kịch hay ngày hôm nay, ít nhất hắn cũng thấy được thực lực đỉnh phong của đại lục ra sao, so sánh với kiếp trước là thời đại của vũ khí nóng, hắn khẳng định chỉ cần vài tên Tôn cấp cũng đủ để khuấy tung cả thế giới, trừ khi dùng bom hạt nhân, bằng không chẳng có vũ khí nào đủ sức tiêu diệt mấy cao thủ này cả. Đến ngay cả hắn hiện tại chỉ tương đương với Sĩ cấp cửu phẩm cũng đã mạnh hơn hắn kiếp trước đến mấy chục lần, Tử Phong của kiếp trước đã được coi là sát thủ hàng đầu, thử tưởng tượng có hơn 1 vạn người có thực lực tương đương hắn xuất hiện xem, đó là một tình cảnh hoành tráng cỡ nào a.
Tên chấp sự không muốn tốn thời gian, khẽ hất cằm, hắn là một Ngụy Thánh, hắn có tôn nghiêm của bản thân, không thể hạ mình động thủ với một tên Vương cấp được, số Một số Hai hiểu ý liền tiến tới áp giải Diệp Cuồng. Hai tên số Một số Hai mặc dù đã bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng là Tôn cấp, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, so với Diệp Cuồng chỉ là Vương cấp nhị phẩm vẫn mạnh hơn rất nhiều. Diệp Cuồng giãy ra khỏi hai cánh tay của số Một số Hai đang đặt trên vai mình, ra ý mình có thể tự đi, trung niên chấp sự thu tất cả điều đó vào mắt, không khỏi cười lạnh trong lòng, hô một tiếng “Đi”, sau đó nghênh ngang dẫn theo Diệp Cuồng cùng đám thủ hạ bỏ đi, để lại một Diệp phủ hoang tàn ngổn ngang xác chết.