Bên trong vũ trụ vô tận, toàn hắc ám, một người ngồi trong hư không, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, chung quanh hắn có vô số tinh thể nhỏ li ti, đột nhiên hắn đưa tay lên hất một cái:
"Nhàm chán ah! Thật sự là nhàm chán ah!"
Những tinh thể nhỏ li ti nhanh chóng bay tán loạn, nhìn kỹ bên trong những tinh thể này, đều là một cái vũ trụ, tay hắn chống đỡ lấy cằm của mình:
"Ai, sớm biết vậy thì đã tiếp tục ngủ rồi, tỉnh lại thật sự là nhàm chán! Ừ ha..."
........
Trên Địa Cầu, một nơi nào đó.
Trần Thanh Tuấn cảm thấy là lạ, hắn thấy những cô gái đang tắm nô đùa bên dòng suối, là thật hay là mơ, nhìn những thân ảnh trắng trẻo đang tát nước vào nhau.
"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ tới làm quen, không được chỉ có truyện hentai mới tồn tại, chẳng lẽ đứng đây quay tay, không được làm người ai làm thế."
Trần thanh tuấn say mê nghĩ.
Bổng một cô gái chỉ chỉ nơi hắn đứng, một cô gái duyên dáng xấu hổ bước tới gần hắn, tay phải trắng nõn kéo tay hắn, ý bảo theo nàng ra bờ suối, cái cảm giác hoang đường như trong truyện hentai, nam nhân vật chính đang nhìn trộm mấy cô gái tắm, chợt bị phát hiện...Sau đó thì....
Đệt mợ sau đó hắn mới phát hiện thật ra mình là con gái, hắn ôm đầu nhìn hai cái bánh bao hét lớn:
"Aaaaaaaaaa."
Hắn bật người thức dậy thì thấy một tên thầy chùa mặt mày đê tiện đang định kéo quần mình.
"Nằm yên, thí chủ đã bị trúng độc của một loài lạ, may là chất độc chưa đi đến huyệt bách hội, nếu chất độc đó đến, thì thí chủ đã chết rồi, bần tăng đã hút chất độc của thí chủ sắp hết, bây giờ chỉ còn lại chỗ này thôi, vậy hãy để bần tăng hút nó ra đi ha."
"Cút."
Hắn đạp thẳng vào mặt tên thầy chùa làm lão bật ra xa, đùa gì thế, bộ đóng phim Châu Tinh Trì sao, khoang đã đây là đâu.
"Adi đà phật, thí chủ rốt cuộc đã tỉnh rồi."
Lão thầy chùa nghiêm trang nói.
"Ông là ......."
Trần Tganh Tuấn nghi ngờ, không biết bản thân đang mơ hay đang thức, hắn thật không nhớ được mình tại sao lại ở đây, cố gắng nhớ mọi thứ lại không tài nào nhớ được.
Bổng hắn nhớ đến từng xem mấy vụ bắt cóc giết người chợt rùng mình, cha già gay lọ này bắt cóc định thông ass hắn không chừng.
"Adi đà phật, bần tăng là người cai quản nơi này, là địa tạng bồ tát đời thứ 28."
Lão thầy chùa cất phật hiệu rồi nói.
"Chẵn lẽ đây là trong truyền thuyết ........"
Trần Thanh Tuấn lắp bắp kinh hãi.
"Đúng thế!"
Lão thầy chùa hài lòng gật đầu, nhưng Trần Thanh Tuấn nghe xong xém bật ngửa ra sau xỉu thêm lần nữa.
Chẵng lẽ đây trong truyền thuyết nhà thương điên.
Trần thanh tuấn sợ hãi ôm đầu nói, vì sự thật hắn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, có lẽ hắn cũng là đồng chí nơi này không chừng.
"Hừm......Thí chủ đừng lo, bản thân thí chủ thật ra đã chết rồi."
Lão thầy chùa buồn bực đáp.
"Hiểu .....hiểu, tôi chết rồi nên ông là địa tạng bồ tát phải không, sao không nói mình Diêm Vương luôn đi."
Trần Thanh Tuấn khó hiểu hỏi, bị khùng còn chọn lựa vai diễn thật hiếm có.
"Hả...địa tạng bồ tát đâu phải Diêm Vương, sao lại hỏi thế."
Lão ngờ ngợ hỏi.
"Hả .....vậy cũng biết."
Trần Thanh Tuấn cũng ngạc nhiên, vậy lão này điên một cách có logic a.
"Cho nên bần tăng nói thí chủ đã chết, kì lạ là thí chủ sao không vào Minh Vương Điện mà xuất hiện ở đây."
Lão thầy chùa ngạc nhiên hỏi, vì hắn ở đây chưa có ai chết mà có thể tới được, cũng không ai có trình độ đó trừ khi lão cho hắn vào.
"Đúng thế, tại sao cứ khăng khăng mình địa tạng bồ tát chứ, sao không đổi vai diễn thử, làm Diêm Vương hay đầu trâu mặt ngựa thử, hay là thằng điên chẳn hạn."
Trần Thanh Tuấn như đang gợi ý nói.
"Là cái quỷ gì?"
Lão thầy chùa buồn bực hỏi, chẳng lẽ nãy giờ nói chuyện với thằng điên.
"Hả.....Vậy cũng chưa hiểu được.......Thôi được ta đổi chủ đề đi, vô đây lâu chưa."
Trần thanh Tuấn cũng choáng váng nãy giờ nói chuyện với người điên hại não vãi.
"À bần tăng làm địa tạng bồ tát cũng được mấy trăm năm rồi."
Lão thầy chùa thật thà đáp.
"Không được, suy nghĩ thật chật hẹp, địa tạng bồ tát phải sống mấy ngàn năm mấy vạn năm mới phải, sao sống mới mấy trăm năm."
Trần thanh tuấn cảm thấy lão này điên mà có logic thấy trái ngược nhau làm sao ấy, không thể lấy người bình thường tuổi thọ so sánh với thần tiên được.
"Bần tăng thật ra mới làm mấy trăm năm thôi.......Còn mấy ngàn năm trước là tổ sư, cùng sư phụ của bần tăng tại nhiệm."
Lão thầy chùa ngạc nhiên giải thích.
"Cái gì, địa tạng bồ tát phải chỉ có một thôi sao.Tại sao không giống như môn phái võ lâm, tu tiên truyền thuyết chứ?."
Trần Thanh Tuấn ngạc nhiên vô cùng điên mà có sáng ý vãi, điều này lại logic với điều trên mới chết, cha này lúc chưa điên phải là thành phần trí thức đây, thật hại não.
"Ồ, thí chủ so sánh rất đúng, thật ra địa tạng bồ tát là chức vị được truyền thừa, khi người tại nghiệm hết nghiệm kì sẽ thành phật, mà không cần phải lưu lại địa ngục..."
Lão thầy chùa nghiêm túc giải đáp.
"O shit........Thật ....Là....Thông ...Minh quá đê....."
Trần Thanh Tuấn lảo đảo lùi mấy bước phía sau đứng mới vững. Mẹ tôi ơi, vậy cũng thể nghĩ ra được, giống tiểu thuyết thăng cấp vậy tu luyện đến cảnh giới cao phi thiên lên nơi khác tu luyện, phải đọc bao nhiêu truyện huyền ảo mới tung chảo được thế này.
"Thông minh sao.....Haha..Thí chủ quá khen, bần tăng chỉ có tuệ căn hơn Đạt Ma chút xíu thôi, thông minh hơn Edison chút xíu thôi!"
Lão Thầy chùa mặc không đỏ khiêm tốn nói.
......
Truyện VN mà, mọi người ủng hộ đê