Chương 1: Gia đình khá giả

Edit: Cơ Hoàng

Trong lúc hỗn loạn, Lạc Ngọc nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, nàng mở mắt ra thì thấy bốn phía hỗn độn có rất nhiều luồn khí màu tím đang lơ lửng. Nàng bị ma xui quỷ khiến mà nắm lấy những sợi khí màu tím kia đưa lên mũi ngửi, chúng được hít vào cơ thể khiến cơ thể nàng cực kỳ sảng khoái.

Thấy sự ưu việt, nàng điên cuồng hít lấy hít để khí thể màu tím kia. Đến khi đã hút vào hơn phân nửa thì tiếng gọi ầm ĩ ở bên ngoài cũng càng ngày càng to, đồng thời dưới thân có một lực hút, nàng lướt qua một đường hầm, lúc này trước mắt sáng chói, còn có bóng người đi lại lờ mờ.

Lạc Ngọc không khỏi sửng sốt: “Chuyện này là thế nào?”

Đột nhiên có người vỗ ba phát lên mông, Lạc Ngọc không khỏi kêu rên.

“Ai da, người ta đã gần ba mươi tuổi rồi, ai dám đánh đít ta thế!” Ai ngờ mở miệng ra lại là tiếng trẻ con khóc, Lạc Ngọc ngất đi.

Trong ngõ hẻm bình tĩnh, một ngôi nhà có năm phòng, hoa đào xán lạn khẽ lay động trong gió xuân, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào một đứa trẻ quấn tã lót màu đỏ.

Một bé trai bốn tuổi cầm trống bỏi đùa với bé gái: “Tiểu muội, ta là ca ca của muội. Mau gọi ca ca một tiếng đi, về sau ta sẽ bảo vệ muội.”

Bé gái cũng chính là Lạc Ngọc trợn trắng mắt với bé trai, trong lòng hừ một tiếng “Đừng khinh ta nghe không hiểu người nói gì, nhưng ta biết trống bỏi, bà đây không thèm món đồ chơi trẻ con này.”

Lạc Ngọc nhắm mắt lại chậm rãi suy tư những gì xảy ra mấy ngày nay, rõ ràng nàng đã sống lại ở một thế giới tương tự với thế giới cổ đại của Hoa Hạ, nói theo thuật ngữ chuyên nghiệp là thai xuyên.

Nhìn kết cấu gia đình cha mẹ song toàn, con cái thành đôi, một nhà bốn người cùng với ngôi nhà tuy đơn giản nhưng vẫn tinh xảo này, Lạc Ngọc vui lắm: Mẹ ơi, đây cũng là một gia đình khá giả, không cần đi làm ruộng làm giàu, cũng không phải trạch đấu cung đấu, ông trời tốt với mình quá, biết mình là sinh vật đơn bào không làm được những việc có yêu cầu kỹ thuật cao.

Thật ra Lạc Ngọc cô nương vui mừng quá sớm rồi, chờ đến khi nàng hiểu ngôn ngữ nơi này thì mới phát hiện đây là một thế giới tàn khốc, đương nhiên chuyện này nói sau.

Hôm nay Lạc Ngọc đang suy nghĩ về khí thể màu tím mà nàng hấp thu ở trong cơ thể mẹ, chẳng lẽ là tiên thiên chi khí? Vậy chẳng phải nàng sẽ luyện được một thân tuyệt thế võ công sao, ha ha ha...

Lạc Ngọc cảm thụ chỗ đan điền một chút, không ngờ nàng có thể "thấy" vùng đan điền có một khối khí màu tím lớn bằng hạt đậu tương, ồ đây là nội thị hả? Vội vàng cảm thụ chỗ khác trong thân thể, nàng "thấy" các bộ phận trong cơ thể và mạng lưới kinh mạch rất rõ ràng.

(Bạn hỏi vì sao nàng biết vị trí của đan điền hả, à thì hồi còn đi học Lạc Ngọc cô nương rất mê tiểu thuyết võ hiệp mê, sau khi tốt nghiệp thì xem rất nhiều trang web tiểu thuyết lớn nhỏ)

Nhớ lại cảm giác sảng khoái lúc hít khí thể màu tím vào người, Lạc Ngọc không khỏi dùng "ánh mắt" đẩy quả cầu khí, không ngờ nó lại giật giật, ai da, cái này chơi vui thật. Lúc này Lạc Ngọc cô nương bị bao ở trong tã lót không thể nhúc nhích đã bắt đầu chơi trò dùng "ánh mắt" đẩy quả cầu từ dưới đan điền đi qua gan, mạch máu đến giữa đan điền sau đó đến đỉnh đan điền, cuối cùng trở lại đáy đan điền. Sau sự lăn lộn của quả cầu tím, thân thể cực kỳ sảng khoái, bởi vì cơ thể đời trước của Lạc Ngọc không tốt, nay phát hiện chỗ tốt của quả cầu tím này lại chơi vui quên lối về. Nhưng sau khi đẩy xong vòng thứ hai thì huyệt Thái Dương của Lạc Ngọc đau như bị kim đâm, xem ra là hao tâm tốn sức quá độ, nàng dừng trò chơi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Kẽo kẹt" một tiếng, có một đôi nam nữ thanh niên đi vào. Nữ tử hơn hai mươi tuổi, dung mạo nhu mì xinh đẹp, mặc váy màu hồng cánh sen. Nam tử khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính.

Nữ tử nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Ngọc, ôn nhu nói: “Hôm nay cha mẹ sẽ báo chuyện sinh con ra cho gia tộc, gia tộc chúng ta là Hoàng thị ở Thanh Châu, bé trai đồng lứa với con có tên lót là Tử, bé gái là Lạc, chúng ta đặt tên cho con là Lạc Ngọc, Hoàng Lạc Ngọc, con vui không?” Lạc Ngọc đang tỉnh tỉnh mê mê nên nghe vẫn chưa hiểu, nhưng tên này giống với đời trước, chắc là có duyên phận.

Nam tử dùng ngón trỏ chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngọc, cảm giác rất tốt: “Phải đợi đến năm tuổi thì đứa bé này mới được kiểm tra tư chất, không cần biết Tử Dập và Lạc Ngọc có linh căn hay không, ta cũng sẽ đối xử tốt với chúng nó. Có nàng và hai con là đời này của ta đã mãn nguyện rồi.” Nam tử và nữ tử nhìn nhau cười, ấp áp như ánh nắng ngày xuân kia.

Tiểu Lạc Ngọc lại khó chịu phất tay, ai thế, ai đang quấy rầy mộng đẹp của bà thế.

Xuân đi thu đến, một năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, Tiểu Lạc Ngọc cũng dần dần học được ngôn ngữ ở đây, nghe cha mẹ trò chuyện đôi câu thì nàng biết nơi này là Thanh châu, Hoàng gia là gia tộc đứng đầu ở đây, quan trọng nhất là đây là thế giới tu tiên.

Ai nha, tuy rằng nàng thích xem tiểu thuyết tu tiên nhưng nàng tuyệt không thích sinh hoạt ở thế giới này! Thượng Đế, không, Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ cứu mạng...

Trong lòng càng căng thẳng Lạc Ngọc càng chăm chỉ đẩy quả cầu tím hơn, hiện tại nàng có thể đẩy lên mười vòng liên tục, hơn nữa không chỉ kinh mạch chủ mà ngay cả một ít kinh lạc rất nhỏ cũng được chăm sóc. Không liều mạng không được, trong thế giới nguy hiểm này không có một thân thể cường tráng là toi mạng.

Quên không nói, phụ thân Hoàng Đại Thọ của Lạc Ngọc là một tu sĩ một, năm trước Trúc Cơ, hiện là Trúc Cơ sơ kỳ. Mẫu thân tên Lâm Mạt, tu vi Luyện Khí đại viên mãn. Ca ca Hoàng Tử Dập là đứa bé năm tuổi, đang chờ kiểm tra tư chất.

Bọn họ là dòng chi, trước mắt ở phía Tây của thành thị, tất cả kiến trúc đều quay chung quanh nhà chính của Hoàng thị, nhà chính là nơi ở của dòng chính. Hàng năm thì ngoài việc đến nhà chính lấy chút tài nguyên ra thì phụ thân còn có thể nhận nhiệm vụ để thu hoạch tài nguyên. Còn những tin tức khác thì Tiểu Lạc Ngọc vẫn còn ở trong một mẫu đất nên không biết được.

Hôm nay là một ngày quan trọng trong tộc, tất cả trẻ con tròn năm tuổi đều phải đến nhà chính kiểm tra tư chất, nếu có chút tư chất sẽ ở lại tộc học tập và bồi dưỡng tới năm hai mươi tuổi; nếu không có tư chất thì đành về nhà với mẹ, sau khi thành niên nếu muốn thì có thể trở về thế tục, không muốn thì ở lại phường thị làm chút việc phục vụ tu sĩ. Đương nhiên nếu cha mẹ lợi hại thì có thể ăn bám đến già . Haiz, thế giới nào cũng cần phải có một người cha lợi hại.

Từ sáng sớm thì Hoàng phụ Lâm mẫu đã đưa Tử Dập đến nhà chính, để lại Tiểu Lạc Ngọc chán đến chết, chỉ có thể tập đi ở trên giường. Lâm mẫu vốn định nhờ thím Lý nhà bên chăm sóc, nhưng bị Tiểu Lạc Ngọc làm nũng ngăn cản.

Hừ, nếu thím Lý mà đến đây thì chắc chắn sẽ dẫn con khỉ nghịch ngợm Lý Cường của nhà bà ấy đến, lần nào cũng thích véo mặt nàng. Chờ ta lớn lên nhất định sẽ đánh nó thành cái đầu heo, không biết mặt là thứ quan trọng nhất của các cô gái sao!

Haiz, bạn nói xem sao một người gần ba mươi (tuổi thật hai mươi lăm tuổi) phải tranh cãi với một đứa trẻ con cơ chứ. Nhưng lời nói và sinh lý quyết định tâm lý, nếu không ảnh hưởng tới toàn cục thì Tiểu Lạc Ngọc biểu hiện giống hệt một đứa trẻ.

“Muội muội, ta là tam linh căn, ta có thể tu tiên rồi!” Hoàng Tử Dập vọt vào phòng, vui sướng ôm lấy Tiểu Lạc Ngọc.

Lạc Ngọc vỗ tay cười khanh khách, cười ngây ngô với ca ca.