Chương 57: Đi sòng bạc

"Vậy em thay đồ đi rồi tập trung ở nhà anh"

Drake nói xong rồi cúp máy.

Mỗi lần Ken ở nhà chán không biết làm gì thì Drake và Johny vô tình sẽ rủ Ken đi chơi, hôm nay cũng vậy.

Vốn dĩ tối nay Ken định ở nhà chơi game đến khuya nhưng vừa mở máy lên thì Drake gọi đến.

MGM Grand Casino là một trong ba sòng bạc lớn nhất thế giới có trụ sở chính tại Los Angles, diện tích của casino rộng tới 160.000 m2 với tổng 2.500 máy chơi bạc và 139 bàn chơi bạc, ở đây có mức tiền cược thấp nhất là 1000 đô và không có giới hạn, có nghĩa là bạn muốn chơi bao nhiêu thì sóng bạc ở đây đều nhận, vào năm 2012 đã có một vị tỷ phú người Ả Rập đánh một ván poker 60 triệu USD tại đây, từ đó giúp cho MGM Drand Casino nổi danh trên khắp thế giới, là điểm đến yêu thích cho giới siêu giàu, cũng là địa điểm mà hôm nay Drake rủ Ken đến.

Ngoài việc đặt cược vào sòng bạc, ở đây còn có thể cá cược thể thao như các môn bóng đá, boxing, võ thuật... hoàn toàn hợp pháp.

Ken lúc trước cũng đã một vài lần đến sòng bạc, tất nhiên không thể nào cùng một đẳng cấp với MGM Grand Casino được, hôm nay đang chán thì Drake rủ đi nên chả có lý do gì Ken từ chối cả.

Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần một chiếc thẻ ngân hàng đầy đủ tiền là được, thời buổi này chả có ai đi đánh bạc mà phải xách theo cả vali tiền cả, Ken thay một chiếc áo thun đơn giản cùng với một chiếc quần jean, kết hợp cùng một đôi giày mới nhất đến từ Nike.

Những nơi như casino thường tụ tập rất nhiều loại người, từ doanh nhân giàu có cho đến những tên xã hội đen máu mặt, rút kinh nghiệm từ lần trước, đội vệ sĩ của Ken hôm nay đi đủ cả bốn người, đảm bảo 100% an toàn tuyệt đối cho Ken.

Khi Ken đến nhà Drake thì Johny và Khalifa đã ở đó sẵn, Ken là người đến sau cùng.

"Mày đi bắn nhau hay sao mà mang nhiều vệ sĩ thế"

Johny thấy đội vệ sĩ 4 người phía sau Ken thì ngạc nhiên hỏi.

"Mày chưa biết cảm giác mạng mình phụ thuộc vào quyết định của người khác như nào đâu, cũng chả mất mác gì, cứ mang theo cho chắc"

Ken đáp lời, mặc dù vậy nhưng khi ở Mỹ thì Ken vẫn khá an tâm về mức độ an toàn của mình, một phần lý do dẫn để vụ việc ở Anh là vì lúc đó đội ngũ của Ken không có súng trong người, còn một khi có súng rồi thì sức mạnh của đội vệ sĩ sẽ tăng lên rất nhiều.

"Ken nó nói đúng đó, ở mấy sòng casino lắm thầy nhiều ma, cẩn thận một chút còn hơn"

Khalifa lên tiếng.

Sau khi trò chuyện một chút thì mọi người cùng nhau lên đường, từ nhà Drake qua tới sòng casino cũng không tính quá xa, chỉ gần 30 phút thì mọi người đã đến nơi, tất nhiên đó là dưới tình huống không bị kẹt xe.

Lần đầu đến MGM Grand Casino Ken có hơi chút lạ lẫm, dù sao đẳng cấp của casino số ba thế giới hơn xa những nơi Ken đã từng đến.

Chỉ đơn giản bãi đậu xe thôi cũng cho thấy được đẳng cấp của nơi này rồi, Ken nhìn một vòng thì không thấy có chiếc xe nào giá dưới 300 nghìn đô trong bãi đậu cả.

Sau khi vào bên trong, MGM Grand Casino được thế kế theo phong cách rất sang trọng, người chơi đứng ở khắp nơi, mặc dù sòng bạc rộng đến 160.000m2 nhưng hiện tại vì quá đông người nên có cảm giác hơi chật chội.

Drake có vẻ rất quen thuộc với nơi này, sau khi làm một chút thủ tục xác nhận thân phận thì cả nhóm được dẫn vào phòng sảnh riêng, đây là sảnh chơi dành cho nhóm khách hàng VIP.

Trong sảnh này có vẻ vắng hơn phía bên ngoài nhiều, cũng đỡ ồn ào hơn, dù sao thì không phải ai cũng vào trong sảnh này được, theo như nhân viên nói thì phải chứng minh được tài sản trên 50 triệu đô mới có thể vào đây, đương nhiên Ken và nhóm bạn của mình không cần làm việc đó, chả có ai nghi ngờ về tài chính của bọn họ cả, nhất là Ken và Johny.

"Ok, mấy đứa thích chơi cái gì thì đến bàn đó chơi, còn đổi chip thì đến quầy nhân viên, trong đây đặt không giới hạn, muốn chơi bao nhiêu tùy vào mấy đứa hết, chỉ cần số tiền đặt ít nhất trên 5000 đô là được"

Drake hướng dẫn mọi người một lượt rồi cùng Khalifa tới khu vực đua ngựa bắt đầu vui chơi, đua ngựa là bộ môn yêu thích của Drake và Khalifa.

"Mày định đổi bao nhiêu chip, ở đây 1 chip tương đương với 1000 đô"

Trong lúc Johny và Ken cùng nhau đến khu vực đổi chip thì Johny lên tiếng, xem ra đây cũng không phải lần đầu Johny đến đây.

"Tao cũng chưa biết những, mày định đổi bao nhiêu?"

Ken hỏi lại Johny.

"Bình thường tới đây chơi tao đổi 500 chip, là 500 nghìn đô, thắng thì tốt còn nếu thua thì hết 500 chip là tao nghỉ"

Johny đáp lại.

"Vậy tao cũng vậy, trước tiên cứ đổi 500 chip đi"

Chỉ sau ba phút thực hiện chuyển tiền cho nhân viên, Johny và Ken mỗi người trong tay cầm 500 chip, nhân viên cũng có vẻ chả ngạc nhiên lắm, khách ở sảnh VIP sài số tiền như thế này thì đều là bình thường.

Số tiền có thể giúp một gia đình mua được một căn nhà hai phòng ngủ vào đây chỉ đủ cho bọn họ chơi đùa một phen.

"Sự khác biệt giữa kẻ có tiền và những người dân bình thường là quá lớn"

Ken vừa đi vừa cảm thán.

"Mình kiếm được tiền thì mình tiêu được, toàn tiền mồ hôi xương máu của mình chứ có đi ăn trộm ăn cướp của ai đâu"

Johny chả quan tâm trả lời.

Sau một hồi suy nghĩ thì Ken và Johny quyết định ngồi vào một bàn chơi xì dách, xì dách ở Mỹ rất phổ biến, hầu như không ai không biết chơi môn này.

Bàn của Ken đã có 3 người ngồi trước, hai nam một nữ, thêm Ken và Johny ngồi vào nữa là vừa đủ 5 người.

"Con mẹ nó, bài đen thế"

Ken bực bội nói.

Cầm 500 chip trong tay tương đương với 500 nghìn USD, chỉ sau gần 30 phút trong tay Ken chỉ còn vỏn vẹn 60 chip.

Bài của Ken căn bản là quá xấu, chỉ cần bóc bài thì sẽ oát, cây nào hên lắm không oát thì cũng sẽ nhỏ hơn cái, căn bản là từ lúc bắt đầu chơi tới giờ số ván Ken thắng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã vậy những ván thắng đều là những ván Ken đặt nhỏ.

Nhìn sang bên Johny, Ken nghi ngờ nhiều khi nãy giờ tiền mình thua đều toàn vào tay Johny, trước mặt Johny chất đầy chip, Ken ước lượng ít nhất cũng phải hơn 1000 chip rồi.

Đối với Ken thua chút tiền này cũng chả nhầm nhò gì, chẳng qua sẽ không ai dễ chịu khi thua tiền cả, Ken cay cú gọi nhân viên đến lấy thêm 1000 chip tương đương 1 triệu USD.

"Tao không tin là bài tao cứ đen như vậy mãi"

Ken sau khi nhận chip thì quay sang nói với Johny rồi lại gia nhập cuộc chơi.

Ken không tin thì hình như ông trời ép Ken phải tin, không rõ là đã chơi bao lâu, Ken chỉ nhớ nãy giờ mình đã gọi nhân viên đến đổi chip thêm 4 lần nữa rồi, mỗi lần là 1000 chip, từ đầu buổi tới giờ Ken đã thua 5500 chip, tương đương 5,5 triệu USD.

Càng thua thì càng cay cú, càng cay cú thì Ken lại càng muốn gỡ.

"Nhân viên, đổi chip"

Lại một lần nữa Ken phải đổi thêm tiền.

"Đen quá thì thôi, bữa sau chơi tiếp"

Johny bên cạnh khuyên Ken, nãy giờ bài Johny cũng tạm ổn, từ đầu buổi tới giờ số chip vẫn ổn định ở mức 1000.

"Tao đánh cây cuối, thắng thua gì cũng nghĩ"

"Đổi cho anh 10.000 chip nữa, đánh một cây duy nhất"

Ken hạ quyết định, một là coi như hôm nay thua một đống tiền đổi lại một đống sự cay cú, hai là vui vẻ kiếm một món lời, dù sao thua 5,5 triệu USD với 15,5 triệu USD với Ken cũng chả khác biệt gì.

Khi nhân viên nghe Ken nói đổi 10000 chip thì cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù ở sảnh VIP thường chơi rất lớn nhưng đánh một cây bài 10.000 chip thì rất hiếm khi xảy ra, đó là còn chưa nói Ken đã thua trước đó 5500 chip.

Phải biết một cây bài 10.000chip tương đương với 10 triệu USD tiền mặt, không phải ai trong sảnh VIP cũng có thể bỏ ra được số tiền đó.

Từ lúc Ken quyết định đánh một cây bài 10000chip thì xung quanh tập trung rất nhiều người, đa số đều tới hóng thử cây bài kết quả sẽ ra sao, mặc dù là sảnh VIP nhưng không phải lúc nào cũng có người đánh một cây bài 10 triệu USD.

Ken đặt 10.000 chip vào ô cược, nhà cái bắt đầu chia bài, Ken thì hồi hộp chờ bài của mình, còn nhà cái thì thậm chí còn có một chút run rẩy, dù sao cây bài này quá lớn, nếu như tên nhân viên có thể thắng Ken thì tổng số tiền tối nay hắn kiếm về sẽ là 15.5 triệu USD, ông chủ cũng sẽ cho hắn ta ít nhất vài trăm nghìn coi như phần thưởng, số tiền đó với một người đi làm thuê là quá lớn, nhiều khi có thể thay đổi cả cuộc đời họ.

Khi chơi bài xì dách ở Mỹ, lúc phát bài xong nhà cái sẽ xem bài trước để xem họ có xì lát hay không, rồi sau đó sẽ lật một lá bài lên, nhà con sẽ dựa vào lá bài đó để quyết định có bóc tiếp hay không.

Sau khi nhà cái lật bài lên thì Ken như trút được áp lực, chỉ cần không xì lát là vẫn có cơ hội thắng.

"Con mẹ nó, đúng đen"

Ken sau khi nặn bài thì thầm chửi trong lòng, ván bài này hiện tại Ken đang 16 điểm, rất khó chịu, không bóc bài thì bài quá nhỏ, bóc bài thì theo như độ đen của mình hôm nay, khả năng cao sẽ oát.

Suy một lúc đắng đo suy nghĩ thì Ken quyết định để nguyên bài không bóc, hôm nay bài Ken đen quá khiến Ken cũng một phần nhụt chí.

Cả bốn người còn lại trong bàn đều bóc, sau khi nhà cái trình bài ra thì bài nhà cái nhà 17 nút.

Bốn nhà bóc bài đều bị nhà cái khui, chỉ có Johny là chạy với cái còn lại ba nhà kia đều mất tiền.

Tên nhân viên rất phân vân không biết nên bóc bài tiếp hay khui, Ken thì giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm rượu.

"Ya, con mẹ nó, phải vậy chứ"

Ken đứng bật dậy thét lên.

Sau khi đắn đo thì nhà cái quyết định bọt bài, chả biết bọt lên con gì, chỉ biết là tên nhân viên bọt xong thì mặt mày ủ rủ, ra hiệu một nhân viên khác đưa chip cho Ken.

Mọi người đứng xung quanh vỗ tay chúc mừng Ken, dù sao đã vào đây rồi thì tất cả người chơi sẽ thành một phe, cùng chung mục đích đánh bại nhà cái.

Đúng như Ken nói, Ken chỉ chơi đúng một cây nữa thắng thua gì cũng nghĩ, sau khi nhận đủ 10.000 chip từ nhà cái, Ken và Johny cùng đứng dậy đi ra chỗ khác.

"Má, mày cũng liều mạng thiệt, không phải tao chưa đánh trận bài nào ăn hơn 10 triệu, nhưng đánh một cây 10 triệu thì phải nói tao chưa dám đánh bao giờ"

Johny thì thầm với Ken.

"Liều thì ăn nhiều, không liều thì biết bao giờ mới gỡ được 5,5 triệu kia chứ đừng nói đến có lời"

Vậy là sau 4 tiếng đen đủi trên sòng bạc xì dách, Ken thành công lời được 4.500 chip, tương đương với 4,5 triệu USD, với Ken số tiền này cũng không tính là quá nhiều, thứ đáng giá nhất là cảm giác chiến thắng mà nó mang lại cho Ken.

Lời được 4,5 triệu USD giúp Ken cảm giác như vận may của mình bây giờ đã bắt đầu đến, thế là kế hoạch ra về được thay đổi, Ken tiếp tục đi vòng vòng kiếm môn khác tiếp tục vui chơi một phen.