Sứ đoàn Anh sau khi tham gia buổi lễ giỗ tổ vào năm mới ở Đại Thanh liền ngồi thuyền về nước trước đêm thanh minh. Sau, Ung Chính lấy lí do luận công ban thưởng, tấn thăng Thục Lan từ Thục phi lên làm Hoàng Thục phi, Hi phi lên làm Hoàng Hi phi, Dụ tần lên làm Dụ phi. Người quan tâm đến những động thái trên triêu đường đều nhận thấy được, do Hoàng hậu, Hoàng Thục phi dưới gối không có con, xét tình hình này, rất có thể Hoàng thượng sẽ lập Bảo Thân Vương lên làm Thái tử.
Đến tháng tư Giang Nam lại dâng lũ, đê điều vỡ nát, Di Thân Vương Dận Tường vốn đã vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh nay thân thể không chịu nổi nữa. Dận Chân thương tâm quá độ, ốm bệnh không dậy nổi. Không ngờ, chưa đầy nửa năm sau, Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị mà người ngoài vẫn nói làm thành một đôi vợ chồng tình thâm với Hoàng thượng cũng lâm bệnh qua đời. Ung Chính bệnh tình nặng thêm, triều đình, hậu cung, bè phái khắp nơi bắt đầu rục rịch không yên.
Tấu chương của triều đình do Bảo Thân Vương cùng các đại thần phụ trợ thay mặt xử lí, chỉ những chuyện đặc biệt quan trọng mới đem đi thỉnh tấu Hoàng thượng.
Hậu cung bởi không có Hoàng hậu nên tạm thời Hoàng Thục phi và Hoàng Hi phi cùng nhau tiếp quản công việc của lục cung. Nói là cùng nhau tiếp quản nhưng trên thực tế, ngay cả phượng ấn có hình dạng thế nào Thục Lan cũng không biết, khi thái giám tổng quản đem hộp đựng phượng ấn tới, Thục Lan liền giao luôn cho Hoàng Hi phi ngồi bên cạnh, Nữu Hỗ Lộc Thị bị dọa sợ vội vàng bật dậy, “Muội muội cái gì cũng không biết, phượng ấn này nên để tỷ tỷ quản lí mới phải”.
Đông Thục Lan liếc mắt qua: “Có người nào sinh ra đã biết tất cả mọi thứ đâu?
Trước kia có Hoàng hậu chống đỡ cho chúng ta, hiện tại không được như vậy nữa.
Ta thì không sao, nhưng muội còn phải nghĩ cho Bảo Thân Vương, nếu bây giờ muội không từ từ học, sau này muội sẽ rất đau đầu, những chuyện làm cho Vương gia phải khó xử còn nhiều lắm”.
“Tỷ tỷ nói rất phải, vậy sau này xin tỷ tỷ bảo ban thêm cho muội muội”. Nhi tử là vận mệnh, chỉ cần đem cái tên Hoằng Lịch ra là hiệu quả tức thì, Nữu Hỗ Lộc Thị không nói hai lời liền tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay là phượng ấn.
Đương nhiên, do tính tình đàng hoàng, Nữu Hỗ Lộc Thị không dám tự quyết định mọi chuyện, cứ phải hỏi qua Thục Lan mới an tâm. Vậy nên người ngoài nhìn vào liền thấy người nắm trong tay hậu cung thực ra là Hoàng Thục phi.
Xem tình hình này có vẻ Hoàng thượng đang sắp lập lưỡng cung Hoàng Thái hậu, chỉ sợ vị trí của Bảo Thân Vương không được yên ổn, dù sao nhà mẹ đẻ của Nữu Hỗ Lộc Thị thế lực không mạnh, vậy nên mới có một Đông Giai Thị làm hậu thuẫn.
Phải biết rằng Thập Tứ a ca Doãn Đề đang gặp thời, mặc dù bây giờ bị cấm tham chính, nhưng biết đâu sẽ có người nhân vậy mà làm loạn? Từ thời tiên hoàng, Đông Giai Thị đã mang thân phận Hoàng quý phi, trông coi lục cung khi hậu vị bỏ trống, lẽ nào bây giờ người nhà Đông Giai Thị lại tiếp tục nắm hậu cung trong tay? Thấy tình hình như vậy, không ít người cảm thấy lo lắng, ngoại thích nắm quyền, Đại Thanh lâm nguy!
Thục Lan muốn trốn không được muốn tránh không xong, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đúng lúc này thì Qua Nhĩ Giai Thị – người vợ góa của Đông Quốc Cương lại tới đổ thêm dầu vào lửa.
“Hoàng Thục phi nương nương cát tường”. Đi theo lão thái thái vào cung có cả ngạch nương Lý thị của Thục Lan, thế nhưng người được chú ý nhất lại là trắc phúc tấn Đông Giai Thị Mặc Lan của Lý Thân Vương cùng tiểu nhi tử của nàng.
Nhìn thấy “đoàn quân” ấy, Đông Thục Lan chỉ nhíu mày, cái gọi là “lòng tham không đáy” là đây ư? Lão thái thái lần này lại muốn gì? Cậy mình nhiều tuổi nên đến để thuyết giảng? Thục Lan không hề có hảo cảm với nhà Đông Giai, nàng chỉ khoát tay có lệ: “Miễn lễ, ban ngồi”.
“Tạ ơn nương nương”.
Lão thái thái ngồi xuống, trà chưa uống một ngụm đã bắt đầu trách móc Thục Lan, bảo rằng phượng ấn không nên để ở trong tay kẻ khác, phải giữ nó thật chặt trong tay mình mới phải, đương nhiên đây là nói vòng quanh không rõ ràng, rất may là người nào đó vẫn còn nhớ rõ thân phận của mình.
Nhưng điều đáng tiếc chính là: Đông Thục Lan không có khả năng hiểu được những ý tứ mờ mịt này. Vậy nên sau khi lão thái thái nói một hồi lâu, Đông Giai Thị Thục Lan cũng không rõ rốt cuộc trọng tâm vấn đề là cái gì. Thục Lan nhàm chán nghịch nghịch giáp bộ ở ngón tay, lòng cảm thấy ai oán, thêm một người nàng quen lại ra đi: tháng trước Đông Mai đến tuổi xuất cung, trong cung với nàng càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng tịch mịch nhàm chán.
Phát hiện ra Đông Thục Lan ngồi trên đang suy nghĩ lung tung, căn bản không để những gì mình nói vào tai, Qua Nhĩ Giai Thị liền nổi trận lôi đình. “Nương nương!” Đông Giai Thị Mặc Lan đằng sau vội vàng lấy tay kéo nhẹ chéo áo của thái thái, việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng đại sự.
“Bổn cung có chút mệt mỏi, thái thái có việc gì cứ nói thẳng đi”.
“Ngươi!” Qua Nhĩ Giai Thị nhẫn nhịn, kéo đứa bé trai nãy giờ vẫn luôn đứng sau Đông Giai Thị Mặc Lan lên phía trước. “Nô tỳ biết dưới gối nương nương không có ai, hơn nữa con nối dõi của Hoàng thượng lại chưa nhiều, gửi một đứa con thừa tự cho nương nương nuôi nấng cũng có phần khó khăn, vậy nên…”
“Vậy nên đưa một bé trai tiến cung giúp ta giải sầu?” Đông Thục Lan ngắt lời Qua Nhĩ Giai Thị, nàng xuống khỏi bục, lấy ngón tay đeo giáp bộ lướt qua mặt của đứa trẻ hai cái, “Đúng là da mịn thịt mềm”.
Đứa bé trai nhìn qua mới tám, chín tuổi nghe xong cả người cứng ngắc, không dám cử động một chút nào. Thục Lan bỗng dưng cảm thấy mình như ma ma ở kỹ viện đang chọn mua bé trai.
“Đây là Thập a ca của Lý Thân Vương”. Đông Mặc Lan ở một bên nói thêm vào.
Nàng nhìn hoàng cung tráng lệ, rồi lại nhìn bộ hoa phục đại diện cho thân phận hoàng gia của Đông Thục Lan, trong lòng cảm thấy không cam, bây giờ phải cúi đầu trước vị tỷ tỷ mà mình luôn coi thường, đây là số mệnh sao?
Đông Thục Lan nhíu mày: “Thập a ca?”
Qua Nhĩ Giai Thị đứng bên cạnh gật đầu, bà cho rằng Thục Lan đã hiểu ý, hài lòng với tướng mạo của đứa bé trai này, hơn nữa với thân phận của đứa bé, muốn Hoàng Thục phi nương nương thu làm nghĩa tử chắc không thành vấn đề. Không ngờ, câu nói tiếp sau của Đông Thục Lan lại khiến cho lão thái thái huyết áp tăng cao, có nguy cơ vỡ mạch máu.
“Lý Thân Vương dù đã không còn, nhưng bổn cung nhớ là Hoàng thượng rất chiếu cố gia quyến của ngài ấy, không hề cắt giảm số bổng lộc mà Thân Vương được nhận khi còn sống, hay là người kế nhiệm Lý Thân Vương bây giờ bạc đãi già trẻ trong gia tộc? Chuyện này không cần kinh động tới Hoàng thượng, ta sẽ có lời với tông chủ của Tông nhân phủ, Hoằng Tích đúng là quá vô lí, bất luận thế nào Hoằng Vi cũng là đệ đệ ruột của hắn, là hậu duệ quý tộc của hoàng thất, sao có thể để cho nghèo túng đến độ phải vào cung làm nô!”
“Vào-cung-làm-nô?!” Tượng thạch cao trong cung lập tức nứt vỡ đồng loạt, đám cung nữ thái giám đứng hầu bên cạnh cũng không nhịn được cười.
“Ngươi… ngươi”. Ngón tay Qua Nhĩ Giai Thị run rẩy như lá mùa thu.
Vì sợ lão thái thái trúng gió xuất huyết não thật, đoàn người vội vã đưa lão thái thái rời đi. Bọn họ chưa kịp ra khỏi cửa lớn của Viên Minh viên, trò cười này đã được truyền khắp từ trên xuống dưới, thậm chí bay thẳng hướng kinh thành.
Đêm đó, sau khi Thục Lan hầu hạ Dận Chân uống thuốc, hai người ngồi trên kháng chơi cờ, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu.
“Sao bọn họ lại muốn nàng nhận Hoằng Vi làm nghĩa tử?”
“Con người có lòng tham không đáy chứ sao”. Sau bao nhiêu năm, biết bao nhiêu bí mật, bây giờ Thục Lan nói chuyện với Dận Chân tùy tiện hơn trước nhiều.
“Hay là tại bọn họ đố kị, không muốn thiếp được an ổn? Bây giờ thiếp đúng là ‘nở mày nở mặt’, được bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, ngày nào cũng phải thận trọng dè dặt, vậy mà bọn họ còn tới làm phiền. Thiếp mà gục xuống thì bọn họ cũng chẳng hay ho gì, thật là”.
“Thấy nàng đối xử với Thập Lục, Thập Thất đệ như vậy, ta còn tưởng là nàng thích a ca”.
“Cách cách đưa vào cung còn cưới hỏi được. A ca thì để làm gì? Cứ cho là để cưới hỏi đi, Hoàng thượng đã nghe nói người nào là long dương chi phích chưa?
Dù là có, nếu tống một a ca đến thì sẽ làm tổn hại đến quốc thể Đại Thanh ta.
Trừ phi đây là bộ lạc nào đó chỉ có nữ nhân, đến một huynh đệ họ hàng gần cũng không có. Đến lúc ấy, Hoàng thượng chỉ cần phong một trong số những con cháu trong họ làm bối tử rồi gả đi là xong. Cần gì phải phiền phức như thế kia. Bọn họ hôm nay tới vì muốn thiếp nhận một đứa con nuôi, lại đúng vào lúc người người đang lo lắng về gia tộc của thiếp, đây là để tốt cho thiếp sao? Đến quỷ cũng chẳng tin được”. Nói xong, Đông Thục Lan chẳng còn tâm tư nào để chơi cờ: “Hoàng thượng, nô tỳ có thể xin ngài một ân điển không?”
“Nói xem nào”.
“Khi nào ngài đi thì đem thiếp theo với”.
“… Nàng bỏ được một phòng đầy sách trong hoàng cung à?”
“Có bỏ mới có nhận. Với lại, ngài cho là vắng ngài thì bọn họ sẽ để yên cho nô tỳ nhàn hạ đọc sách sao? Chẳng biết bọn họ sẽ làm những chuyện như ngày hôm nay bao nhiêu lần nữa. Bảo Thân Vương có thể che chở cho ngạch nương của ngài ấy, nhưng đâu có cớ gì để che chở cho nô tỳ. So với sống như thế, không bằng được đi cùng Hoàng thượng, mắt không thấy, tâm không phiền. Đây là ân điển đầu tiên nô tỳ chủ động thỉnh cầu Hoàng thượng thì phải?”
“Được”.
“Vậy khi nào thì chúng ta trở về hoàng cung?” Hai mắt Đông Thục Lan sáng lên: “Nô tỳ phải tận dụng thời gian này vào tàng thư các đọc được thêm chút nào hay chút nấy”.
“…” Xem ra, đối với nữ nhân trước mắt, sợ phiền toái xếp thứ nhất, đọc sách xếp thứ hai, hắn… Dận Chân có phần buồn bực nhận ra: đến tận bây giờ hắn cũng không biết mình xếp thứ mấy trong lòng tiểu nữ nhân này!