Dận Chân vội vã đi vào thư phòng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dận Tường đón ở phía trước, nói: “Tứ ca, hôm nay Hoàng a mã khiển trách Đại a ca, hơn nữa còn giao cho Minh Châu xử lý vụ án của sứ đoàn Triều Tiên”.
“Vậy công chúa thì sao?”
“Vẫn chưa biết, Hoàng a mã không nói rõ”.
“Phía Triều Tiên có động tĩnh gì chưa?”
“Vẫn chưa có, bọn họ vẫn đang cố gắng, hi vọng Hoàng a mã sẽ chỉ hôn Kim Hoa công chúa cho một vị hoàng tử”.
Dận Chân liếc nhìn Thập Tam: “Đệ không cần lo lắng, đệ mới đại hôn chưa được mấy tháng, Hoàng a mã sẽ không cho đệ thêm một trắc phúc tấn vào lúc này đâu”.
Dận Tường thản nhiên cười một tiếng: “Có điều bây giờ họ lại náo loạn muốn chỉ hôn cho hoàng tử, xem ra có gì đó bí hiểm”.
“Triều Tiên thì vẫn phải trấn an, dù sao chúng ta còn cần kho lúa của bọn họ.
Nếu khai chiến chẳng phải là đúng ý bên thứ ba, coi như quỷ kế lần này của chúng thành công rồi sao?”
“Nhưng mà…chỉ cho ai? Hiện tại Đại a ca cũng đã tỏ thái độ, Hoàng a mã lại đem công chúa chỉ hôn cho một vị a ca khác, có vẻ như không thỏa đáng”.
“Trừ phi đó là Thái tử”.
“Thái tử?”
“Bây giờ còn ai thích hợp hơn Thái tử chứ?”
“Ý của Tứ ca là…” Thập Tam cùng Tứ a ca nhìn nhau, không cần nói ra lời, “Tiểu đệ hiểu, chỉ không biết Hoàng a mã sẽ nghĩ thế nào thôi”.
Không đầy hai ngày sau, tình hình lại biến động, Khang Hi gọi Tứ a ca vào thư phòng của mình.
“Lão Tứ biết vì sao mình được gọi đến không?”
“Nhi thần ngu dại”. Dận Chân cúi đầu đã thấp nay còn thấp hơn.
“Hôm qua Kim Hoa công chúa nói hi vọng trẫm có thể chỉ hôn nàng ấy cho con”.
“Nhi thần không dám”.
“Nghe lão Bát nói vụ sứ đoàn có thích khách là do con thông báo”.
“Nhi thần chỉ do trùng hợp mới biết được. Lúc ấy tình thế cấp bách, không có cách nào để phân biệt thật giả, mà an toàn của Hoàng a mã giao cho Bát đệ, nhi thần tự nhiên cũng tin tưởng năng lực làm việc của đệ ấy. Tất cả chỉ là biết thì nói mà thôi, thật ra nhi thần cũng không có công trạng gì, mọi chuyện có thể được giải quyết ổn thỏa đều hoàn toàn nhờ vào Bát đệ”.
Ngay lúc này, Lý Đức Toàn nhẹ nhàng bước vào, yên lặng đứng bên cửa thư phòng.
Khang Hi nhìn thấy liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Đức Toàn khẽ cúi mình: “Kim Hoa công chúa cầu kiến”.
“Ồ?” Khang Hi bỗng thấy hứng thú, ông liếc qua Tứ a ca một cái: “Con cũng lưu lại nghe một chút”.
“Dạ”. Dận Chân lùi sang một bên.
“Truyền”.
“Truyền Kim Hoa công chúa Triều Tiên vào bái kiến”. Tiểu thái giám ngoài cửa lớn tiếng hô.
Chỉ lát sau, Kim Hoa công chúa trong y phục truyền thống của Triều Tiên đã bước vào thư phòng, hạ bái ân cần với Khang Hi: “Bái kiến Ngô hoàng vạn tuế”.
“Miễn”. Khang Hi vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa đối đãi với vị công chúa này.
“Bái kiến Tứ bối lặc”. Kim Hoa công chúa nhìn thấy Dận Chân đang đứng bên cạnh, vội vàng thêm một lễ.
Dận Chân vươn tay phải, vờ như đỡ.
“Hoàng thượng, nghe nói Tứ bối lặc là người có mắt nhìn người, phu nhân trong quý phủ đều là tài nữ đầy bụng kinh luân. Kim Hoa bất tài, cả gan xin lãnh giáo một hai”. Triều Tiên công chúa tức giận không phải vừa, hạ bái một lần nữa.
“Công chúa quá khen”. Dận Chân thầm phán đoán, có lẽ lão Bát muốn đẩy vị công chúa này cho hắn để tạo dựng hiềm khích giữa hắn và Đại a ca, hiện tại còn không biết ai ở sau lưng kích động vị công chúa Triều Tiên này thành như vậy.
Bây giờ nếu thua, không chỉ sợ mất mặt mà vạn nhất Hoàng a mã đem vị công chúa này nhét vào phủ hắn, sẽ còn gây ra nhiều thị phi; nhưng nếu thắng, Hoàng a mã sẽ không thể chỉ hôn nữ nhân trước mắt cho Thái tử, nếu chỉ hôn cho một huynh đệ khác, chỉ sợ bên ngoài còn đồn đại nhiều hơn, lúc ấy giữa các huynh đệ sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Dận Chân liền ôm quyền tiến lên: “Công chúa tài cao nức tiếng Triều Tiên, nội phủ tại hạ chỉ toàn người tài sơ học thiển, không dám bêu xấu”.
“Ngươi xem thường ta?” Kim Hoa công chúa trừng lớn mắt.
“Không dám”. Loại nữ nhân tranh cường háo thắng này Dận Chân không mảy may có hứng thú, hắn càng không muốn chỉ vì loại chuyện này mà ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
“Trẫm có thể đồng ý, nhưng mà trẫm cũng có một điều kiện, nếu như ngươi thắng, trẫm chỉ hôn ngươi cho lão Tứ, nhưng nếu ngươi thua, nhất định phải gả cho con trai cả của trẫm”.
“Hoàng a mã!” Dận Chân cả kinh.
“Tạ Hoàng thượng!” Kim Hoa công chúa hết sức vui mừng.
“Lui ra đi”. Chờ sau khi công chúa Triều Tiên cáo từ, Khang Hi nhìn Tứ a ca một cái: “Nếu trẫm không nói như vậy, chỉ sợ con sẽ trực tiếp để tất cả phúc tấn của mình nhận thua”.
“Chẳng qua nhi thần cảm thấy việc tỷ thí này không có chút ý nghĩa nào…”
“Không cần bàn nữa, con về chuẩn bị đi, thương lượng một chút xem ai nghênh chiến thì tốt nhất”.
“Dạ. Nhi thần cáo lui”. Dận Chân mặt sa sầm lui khỏi thư phòng.
Anh khí cùng quật cường trong mắt Kim Hoa công chúa kia khiến cho Khang Hi không khỏi nhớ đến Tứ công chúa xuất giá đến Mông Cổ xa xôi. Khang Hi đế buông bút lông sói trong tay, từng đường nét trên mặt đều dịu dàng hơn rất nhiều, có lẽ đây chính là lý do vì sao ông lại dung túng cho công chúa Triều Tiên kia đến vậy.
Tứ bối lặc đen mặt quay về phủ. Không đầy nửa ngày, toàn bộ kinh thành lại lần nữa sôi sùng sục. Ổ cá cược ở khắp các nơi lại rối rít chuẩn bị mở ván đánh cược mới. Quan trọng nhất bây giờ là phải nghe ngóng rõ ràng bên phủ Tứ bối lặc sẽ cử vị phúc tấn nào ra nghênh chiến. Nếu như là tỷ thí trong cung, có ba vị là thượng sách: đích phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị cùng hai trắc phúc tấn Lý thị và Niên thị. Lý trắc phúc tấn chỉ còn hai tháng nữa sẽ sinh, đương nhiên bị loại, còn lại Niên trắc phúc tấn hoặc đích phúc tấn tự thân xuất mã. Nhưng mà ngẫm lại, lỡ như Ô Lạt Na Lạp Thị thua, công chúa kia gả vào phủ Tứ bối lặc, phúc tấn sẽ lấy gì để quản lý mọi người? Lấy cái gì để dọa vị công chúa kia? Xem ra khả năng Niên trắc phúc tấn ra mặt là tương đối cao.
Nhưng không biết giữa Niên trắc phúc tấn và công chúa Triều Tiên thì người nào có phần thắng lớn hơn? Nếu như đây là Đông Giai Thị phủ Tứ bối lặc thì tốt quá rồi, mọi người sẽ chẳng cần nghĩ nữa, nhất định đặt cược hết vào nàng. Nữ nhân này ngay cả chuyện Tứ bối lặc bao giờ có Đại a ca còn đánh cược thắng, còn chuyện gì mà nàng không thẳng nổi? Tiếc rằng nàng chỉ là một thứ phúc tấn, không đủ tư cách. Nhưng mà tại sao nàng cũng không chịu xuất phủ đi dạo một lát?! Nếu nàng xuất phủ, họ đã có thể hỏi thăm xem người nào có phần thắng lớn hơn rồi!
Nghe người ta nghị luận trong tửu quán, Dận Đường liền quơ chén rượu: “Không ngờ Đông Giai Thị kia lại nổi tiếng như vậy, chuyện đã qua một năm rồi mà vẫn còn người nhắc đến”.
“Vì nữ nhân đó quá tà môn mà”. Dận Nga liếc Cửu ca một cái: “Nếu nữ nhân đó đấu với công chúa Triều Tiên thật thì đệ cũng cược nàng ta thắng”.
“Chỉ tiếc lần này nàng không có đất diễn”. Dận Đường xoay xoay chén rượu rồi lại buông xuống.
“Chưa chắc, nghe nói thân thể Niên thị vẫn không được khỏe, tuy Tứ ca cưng chiều nàng thật, nhưng hai lần nàng mang thai đều không giữ được. Nếu nàng không chịu nổi áp lực lần này thì Tứ tẩu không thể không ra mặt, quyết chiến một trận. Đông Giai Thị kia có quan hệ tốt với đích phúc tấn, mọi người đều biết nếu phúc tấn mất mặt thì nàng ta cũng không được nửa phần lợi lộc”. Dận Tự suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Chỉ e nàng ta muốn giúp cũng không được. Dù muốn trợ trận thì đến lúc tranh tài cũng không có chỗ cho nàng ta đứng”. Dận Đường đáp.
“Trừ phi lần này nàng cải trang thành thị nữ bên người của Tứ tẩu”. Dận Tự cùng Dận Đường nhìn nhau ngầm hiểu.
“Vậy Bát Ca, Cửu ca, hai người xem lần này phần thắng nghiêng về ai?” Dận Nga hỏi.
Dận Đường suy nghĩ một chút rồi cúi xuống lắc đầu, “Khó nói. Tuy vị công chúa Triều Tiên này là tài nữ nổi danh ở nước nàng nhưng Tứ tẩu đã từng là một nữ quan, tài học cũng chẳng kém cạnh, chẳng qua là bình thường Tứ tẩu đối nhân xử thế khiêm nhường, không thích phô bày ra thôi”.
“Tứ tẩu thắng, Kim Hoa công chúa gả cho Đại a ca – đây là kết quả mà Tứ a ca mong chờ nhất bây giờ, hắn chắc hẳn cũng không muốn đắc tội với Đại ca vì một nữ nhân có hay không không quan trọng”.
“Trừ người trong phủ Đại bối lặc thì hình như bây giờ tất cả nữ quyến đều đang đứng về phía Tứ a ca, vừa khéo trái ngược với lần đánh cược trước, cũng không biết lần này sẽ có kết quả nào ngoài ý muốn không?”
Chén rượu đụng nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.