Bởi vì trận đánh cược này ảnh hưởng sâu rộng, một vài công vụ trên triêu đường vốn phải cần Tứ Tứ đích thân ra khỏi thành xử lý, đều được Khang Hi đế phân cho lão Tam hoặc lão Bát đi làm, kể cả thay mặt duyệt tấu chương buổi tối cũng không để Dận Chân ở lại trong cung quá muộn, ít nhất trong năm tháng, Tứ bối lặc có thể mỗi ngày về nhà ăn cơm tối đúng giờ.
Đối với tình hình này, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị là người cao hứng nhất. Bởi vậy trong phủ Tứ bối lặc lại có thêm một trận bàn tán đầy vị chua mới: vị Đông thứ phúc tấn này rất biết nịnh nọt, kiểu nịnh nọt này không phải là tự thân làm cho Tứ bối lặc vui vẻ, mà là dùng chút chiêu trò với phúc tấn, hiện tại bất luận thế nào, trong năm tháng này phúc tấn chuyên sủng là chuyện tất nhiên, các phòng khác đều khuê phòng tịch mịch cả! Đức Phi nương nương trong cung cho người đưa tới một đống thuốc bổ, cũng biểu lộ thái độ của bà.
Ba tháng trôi qua, không có động tĩnh gì. Thời gian càng trôi, phần thắng càng nghiêng về phía Cửu a ca, không ít người đã bán tín bán nghi ngay từ đầu liền chuyển sang chế giễu. Thập Tam thỉnh thoảng nhìn sang Tứ ca nhà mình với ánh mắt lo lắng, mặc dù nhìn ngoài mặt cũng không được gì, hắn muốn an ủi Tứ ca, nhưng vừa mở miệng lại không biết nói gì cho phải. Tiễn Thập Tam a ca, Lỗ Thái nhìn gia mặt không chút thay đổi đang phê duyệt công văn trước bàn, do dự không thôi. Trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên, tuy đã nghe được cuộc đối thoại của chủ tớ các nàng, nhưng chuyện Đông thứ phúc tấn biết xem tướng cũng chỉ có sự việc của Cung Thân Vương làm bằng chứng, trước đó căn bản không có bất kì dấu vết nào. Hơn nữa gia cũng đã phái hắn đi Đông phủ, đến nơi ở của nhị tiểu thư trước khi xuất giá ngầm dò la, căn bản không có người nào biết.
Bằng không vị Đông nhị tiểu thư này kể cả là con vợ lẽ, cũng không thể bị coi như thế thân gả vào phủ Tứ bối lặc, bị gia phơi nắng một chỗ lâu như vậy. Còn nữa, hiện tại tiền đánh cược cũng đã đưa ra, nói cách khác thứ phúc tấn không sợ thua, người thua không ngẩng đầu lên được chính là gia, việc này giờ không chỉ là vấn đề về mặt mũi nữa, trong lòng gia chắc hẳn đang rất hi vọng có con nối dõi. Thánh thượng chắc cũng biết tâm tư gia, vì vậy giao hết các việc phải ra khỏi kinh thành cho các bối lặc khác đi làm.
“Gia”. Lỗ Thái cẩn thận quan sát phản ứng của Tứ gia.
“Nói đi”. Dận Chân cũng không ngẩng đầu nhìn thị vệ của mình một cái.
“Hôm nay gia có muốn đến chỗ Đông thứ phúc tấn dùng bữa hay không?”
Bút lông trong tay Dận Chân dừng một chút, “Đi truyền lời, ta hôm nay dùng bữa tại Hinh Thần viện”.
“Dạ”.
Đây hình như là lần đầu tiên Tứ bối lặc cùng Đông Thục Lan một mình dùng cơm.
Thấy Đông Thục Lan chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa xuống, Dận Chân nhàn nhạt mở miệng: “Nàng ăn không nhiều lắm”.
“Thiếp thân đã dùng qua bữa tối rồi”.
Hai hàng lông mày của Dận Chân hơi nâng lên, việc này không đúng với quy củ.
“Thiếp thân đi ngủ rất sớm, cho nên cũng truyền lệnh ăn sớm hơn. Ngủ sớm dậy sớm, đúng với đạo dưỡng sinh, thân thể là tiền vốn. Hiện tại thiếp thân bồi gia ăn một chút, là quy củ, Thục Lan cũng không định làm trái quy củ”. Đông Thục Lan biết rõ tính cách của Dận Chân, ở điểm này Tứ gia tuyệt đối là một người rất nghiêm túc tuân thủ quy tắc, ghét nhất là người không tuân theo quy củ.
“Nếu như hai tháng sau phúc tấn còn chưa mang thai, ta có một điền trang ở dưới chân núi Ly Sơn, nàng đi rồi cũng đừng nghĩ trở lại”. Dận Chân buông đũa, chậm rãi mở lời. Hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Đông Thục Lan, xem nàng có phản ứng gì.
“Chi phí ăn mặc như cũ?” Điểm ấy rất trọng yếu!
“Rắc” một tiếng, Tứ bối lặc bóp nát tách trà trong tay, khiến cho Đông Thục Lan giật mình hoảng sợ, vội vàng ngậm chặt miệng mình. Hiện trên người vị này phát ra âm khí quá nặng, đừng đụng vào là tốt nhất.
Sau khi Dận Chân bị làm cho tức giận rời đi, Tiểu Thúy vừa thu dọn vừa than thở: “Tiểu thư, người tội gì… khi không chọc giận bối lặc gia”.
“Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi. Nếu như chi phí ăn mặc như cũ, có thể đổi thành khi phúc tấn mang thai, chúng ta liền đến cái điền trang dưới chân núi Ly Sơn kia không bao giờ trở về được không”.
“Tiểu thư… Người biết rõ đây là chuyện không bao giờ xảy ra!”
“Cơ hội khó có được mà, cơ hội như vậy không biết bao giờ mới gặp được nữa”.
Đối với việc này, Tiểu Thúy đã rất quen thuộc rồi, mặc kệ tiểu thư đang ngồi ủ rũ bên cạnh bàn, nàng đi làm chuyện của mình.
Tới gần cuối năm, tuy rằng ván đánh cược này vẫn còn nóng hổi, nhưng bầu không khí năm mới cũng phần nào phân tán bớt lực chú ý của mọi người. Giao thừa, chiếu theo lệ cũ, Tứ bối lặc mang theo phúc tấn tiến cung ăn bữa cơm đoàn viên, không ngờ chưa tới nửa đêm đã có người hầu chạy về phủ, nói rằng phúc tấn đang nôn ọe trong cung, làm mọi người đều sợ tới mức sững sờ. Hóa ra nguyên nhân là vì phúc tấn năm tháng nay đều kiêng rượu, nhưng mà sắp hết năm, vội vàng nên cũng không chú ý đến thân thể mình. Đêm nay Hoàng Thượng ban thưởng rượu, đương nhiên phải uống, vừa uống một ngụm, thân thể liền khó chịu, làm cho tất cả mọi người nhớ lại thời gian đánh cược hình như cũng không bị như vậy, Khang Hi lập tức truyền thái y tiến cung chẩn trị, vừa xem mạch, đúng thật là hỉ mạch đã được gần hai mươi ngày! Thánh tâm mừng rỡ, cho Tứ phúc tấn nghỉ ngơi ngay tại trong phủ của Đức phi, lệnh cho ba thái y đi theo giúp an thai, chờ an toàn, bình minh mới trở lại phủ Tứ bối lặc, còn đặc cách cho Dận Chân có thể qua đêm ở trong cung.
Nghe được tin tức, tất cả mọi người trong phủ Tứ bối lặc đều sửa đổi thái độ với Đông Thục Lan, có nha hoàn ma ma đã bắt đầu ngầm khuyên bảo chủ nhân mình: phải lo lót quan hệ với vị Đông thứ phúc tấn này đi, người ta đúng là thiết khẩu trực đoạn*, trong phủ Tứ gia nhiều năm như vậy đều không có sở xuất, vị thứ phúc tấn này vừa nói phúc tấn sẽ sinh Đại a ca liền trở thành sự thật! Bất luận sinh ra là a ca hay cách cách, đối với Tứ bối lặc không có tiểu hài tử mà nói đều là báu vật cả.
- thành ngữ dùng để nói về những lời tiên tri chính xác. Bây giờ phần trăm đang là năm mươi năm mươi, vấn đề là nhìn xem sẽ sinh ra trai hay gái thôi. Ngày hôm sau, Tứ phúc tấn từ trong cung trở về phủ, từ kiệu nhỏ ban đầu đổi thành xe kéo rộng rãi thoải mái, còn mang về một đống lớn hạ lễ cùng thuốc bổ người trong cung tặng. Dận Chân cũng thay đổi vẻ mặt ngầu lúc bình thường, cưỡi ngựa bên cạnh xe, thỉnh thoảng chú ý tình huống bên trong.
“Vận may của Đông thứ phúc tấn này kinh khủng thật!” Dận Nga cảm thán.
“Vận may?” Dận Đường vốn không tin, ký ức của hắn về vẻ mặt như đã định liệu trước của Đông Thục Lan đêm đó vẫn còn mới mẻ.
“Không phải sao? Chẳng lẽ Cửu a ca còn cho rằng Tứ ca sẽ vì mặt mũi mà để mình bị cắm sừng?” Dận Nga vẻ mặt không tin, “Đừng đùa, đây là đích phúc tấn đấy!
Nếu nói Đông Giai Thị kia giả vờ mang thai thì còn tin được, chứ Tứ tẩu thì… ta kiên quyết không tin”. Thập Tứ a ca cũng nói xen vào.
Thập a ca gật đầu đồng ý, Tứ tẩu không gian trá giống Đông Giai Thị kia, đến Cửu ca còn bị thua một vố nhỏ, tuy rằng kết quả cuối cùng của trận đánh cược này còn chưa biết, nhưng phần thắng vẫn đang cân bằng. Nếu đến cuối cùng, thật sự như lời Đông Giai Thị kia, Tứ tẩu sinh a ca, vậy những nữ nhân hằng mong mẫu bằng tử quý (mẹ có địa vị nhờ con) chẳng phải sẽ phát điên?
Hiển nhiên Dận Tự nhìn ra Thập đệ đang nghĩ gì, lắc đầu cười: “Những nữ nhân kia chỉ sợ hiện tại đã rục rịch rồi. Tứ ca mấy năm nay đều không có con nối dõi, bất luận lần này Tứ tẩu sinh là a ca hay cách cách, đều đủ cho họ đỏ mắt ghen tị”.
Đối diện với những nữ nhân như sói như hổ này, không biết vị thứ phúc tấn kia sẽ ứng phó như thế nào? Dận Đường rất ác ý nghĩ.