Mùa hè đang đến gần, khí trời cũng dần nóng bức, Đông Thục Lan đã chán ăn những thứ đồ ngọt mềm mềm kia, bắt đầu nhớ nhung trái cây ướp lạnh và kem.
Trái cây ướp lạnh thủ công cũng dễ làm, cứ đổ thêm nước ép hoa quả hoặc là thêm vài miếng trái cây là được. Nhưng còn kem, nàng nhớ trước kia có một khoảng thời gian thực phẩm dinh dưỡng rất thịnh hành, chính nàng còn nổi hứng chạy vào đại học đăng ký hai khóa thực phẩm học tự chọn, trong đó có nhắc đến trình tự để làm ra kem, chỉ có điều đây không phải là chuyên môn của nàng, mà lại là ngành hoạt động cơ khí, sản xuất hàng loạt. Cho nên từ đó hứng thú của bạn học Đông Thục Lan giảm đi, kết thúc học kỳ, phải gánh vác cả hai môn khóa, ý niệm muốn đổi nghề làm chuyên gia dinh dưỡng ngắn ngủi trong đầu cũng hóa thành bọt nước. Nghĩ lại nào, nghĩ lại nào, lịch sử của kem, nghe đồn là đến từ nước ngoài, nhưng mà, hình như còn nhớ được trong một cuốn là _ Marco Polo du ký _ có ghi lại, ông ta từng ăn qua kem trong cung đình triều Nguyên, chẳng qua khi đó không gọi là kem, tên là sữa đặc ướp đá hay sữa ướp đá gì đó. Nhìn qua hình dạng sản phẩm sữa đặc Ý thì thấy cái tên sữa đặc ướp đá có khả năng cao hơn một chút.
Có điều, cuốn _ Marco Polo du ký _ này hiện giờ đã có bản dịch chưa? Đông Thục Lan bắt đầu cân nhắc vấn đề nghiêm túc này. Marco Polo là người Ý, cuốn du ký ông viết nhất định cũng là tiếng Ý, tuy rằng khi nàng chuẩn bị để đi du lịch Nam Mỹ đã từng dốc lòng học tiếng Tây Ban Nha (nhiều người Ý dùng tiếng Tây Ban Nha) suốt một năm trời, song đã bao lâu chưa dùng đến rồi? Ngay cả nàng còn không nhớ rõ, đã trả lại bao nhiêu cho thầy giáo rồi cũng không biết nữa.
Nhưng đây là _ Marco Polo du ký _ đấy! Một cuốn du ký nổi tiếng thế giới, nàng không xem sao được! Nghĩ đến đây, con mọt sách bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không được, phải chạy ra ngoài hỏi thăm một chút, xem trên thị trường có bán bản dịch của quyển sách này hay không, nếu thật sự không có, vậy thì cũng chỉ còn cách đi tìm mấy người Ý, dùng cách nào đó để có được một quyển nguyên bản, dù có phải gặm từng chữ một thì cũng phải hiểu rõ quyển sách này mới thôi! Dù sao thì hiện tại ăn mặc không cần lo, có rất nhiều thời gian. Chỉ tiếc là không có từ điển hỗ trợ dịch tiếng Trung – Ý.
Tiểu Thúy cho người đến các thư cục nghe ngóng, quả nhiên không hề có quyển sách _ Marco Polo du ký _ này, rơi vào đường cùng, Đông Thục Lan chỉ biết phái người hỏi thăm chỗ ở của vài vị thầy tu người Ý trong kinh thành, chuẩn bị đích thân đi bái phỏng.
Sau khi nghiên cứu thảo luận kĩ càng về các yếu tố an toàn khi ra ngoài với Tiểu Thúy, hai người quyết định Đông Thục Lan sẽ giả trang thành một công tử ca dáng vẻ thư sinh, Tiểu Thúy làm thư đồng, cũng mang theo hai gia đinh hộ vệ để đề phòng trường hợp có chuyện xảy ra.
Đi tới một gian giáo đường kích thước vừa phải, một vị linh mục tầm trên dưới bốn mươi tuổi rất nhiệt tình đi ra tận ngoài đón.
“Hoan nghênh các vị đã đến”. Một câu tiếng Trung không tệ, xem ra người này đã ở Trung Quốc được một thời gian.
Tiểu Thúy đối với người nước ngoài tóc vàng mắt xanh vẫn còn chút sợ hãi cùng tò mò, cô bé nhẹ nhàng tiến đến gần tiểu thư nhà mình, len lén đưa tay lôi kéo góc áo của tiểu thư.
“Lần này ta tới là muốn nhờ cha giúp một việc”. Đông Thục Lan rất thẳng thắn, nàng cũng không định tiếp thụ tư tưởng giáo dục của Thiên Chúa giáo hay Cơ Đốc giáo.
“Công tử mời nói, nếu như ta có thể làm được, nhất định cố hết sức”.
“Chẳng hay cha đã từng nghe qua tên Marco Polo bao giờ chưa?”
“Công tử cũng biết Marco Polo? Không lừa công tử, ta cùng với Marco Polo đến từ cùng một quốc gia”.
“Vậy thì tốt quá, ta rất muốn có vinh dự được đọc qua tác phẩm mà Marco Polo viết sau khi đi du lịch năm đó, chỉ tiếc, hỏi khắp cả kinh thành lại phát hiện bản dịch còn chưa xuất hiện. Vì thế lần này phải mạo muội hỏi thăm, theo những gì cha biết thì bản dịch tiếng Anh có thể bán ở Châu Âu hay không?”
“Công tử hiểu ngôn ngữ của đại đế quốc Anh sao?” Vị linh mục ngoại quốc giật mình.
“So với tiếng Tây Ban Nha thì tốt hơn rất nhiều. Nếu có thể nhận được bản dịch tiếng Anh, bản công tử sẽ vô cùng cảm kích”.
“Vậy… có thể sẽ cần một chút thời gian”.
“Đại khái là cần bao lâu?”
“Ba tháng”.
“Được, vậy thì ba tháng. Đến lúc đó, ta sẽ cho người đến lấy sách. Tiểu Thúy”.
Tiểu Thúy vội vàng lấy túi tiền từ trong ngực ra. Thục Lan lấy mười lượng bạc, đưa cho vị linh mục trước mặt. Chỉ thấy ánh mắt ông ta biến đổi, giống như bị làm nhục, “Công tử, đây là ý gì?”
“Cha không nên hiểu lầm, cha nhờ người mua sách cũng cần trả tiền, chỉ là ta không biết từng ấy bạc có đủ hay không, nếu còn chưa đủ, lần sau khi đến lấy sách cha cũng không cần khách sáo, còn nếu hơn, coi như là quyên cho Thượng đế, làm việc thiện cũng tốt. Cha có thể giúp chuyện này, ta đã rất cảm kích rồi, ta đây sẽ không quấy rầy cha nữa”.
“Chờ một chút, công tử hiểu được ngôn ngữ của đại đế quốc Anh, đây nhất định là ý định của Thượng đế cho ta có cơ hội gặp được công tử, nếu được thỉnh công tử lưu lại danh tính”.
“Ta họ Đông, cha chứ gọi ta là Đông công tử, tục danh của cha là?”
“Antonio Kader, tên tiếng Trung của ta là Tạp Đức Áo”.
“Tạp Đức Áo linh mục, chúng ta sau này còn gặp lại”.
“Vậy một tháng sau công tử có thể cho người tới hỏi thăm, có thể sẽ có chút tin tức”.
“Vô cùng cảm kích”.
Tiểu Thúy còn chưa ra khỏi giáo đường đã ngoảnh đầu nhìn qua vai: “Tiểu thư, tóc của người đó màu vàng còn mắt thì xanh biếc!”
“Thì làm sao? Người ta cũng được cha mẹ sinh ra, được cha mẹ nuôi dưỡng, cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử giống chúng ta”.
“Tiểu thư không cảm thấy người đó rất đáng sợ sao?”
“Đáng sợ? Có cái gì mà đáng sợ, ta chỉ cảm thấy quá chậm, một quyển sách từ Châu Âu đưa đến Trung Quốc mà cần tận ba tháng! Trước kia, từ Nam Cực gửi đồ đến Bắc Cực chậm nhất cũng chỉ ba tuần mà thôi”.
“Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy? Cái gì mà Nam Cực Bắc Cực?”
“Không có gì, chỉ là để hình dung sách này tới quá chậm”.
“Ồ, nhưng mà tiểu thư, từ trước đến giờ nô tỳ cũng không biết tiểu thư hiểu tiếng nước ngoài đấy!”
“Chuyện ngươi không biết vẫn còn rất nhiều. Có điều chuyện này không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là tiểu thư rất thông minh, có vấn đề gì trước tiên cứ hỏi tiểu thư là được”.
“Nô tỳ đã sớm biết điều này”.
“Chỉ tiếc chúng ta không có lộc ăn, qua ba tháng thì đã vào thu, chỉ nghe qua ôm bếp lò ăn dưa hấu chứ chưa nghe nói ôm bếp lò ăn kem bao giờ”.
“Tiểu thư muốn làm đồ ăn sao?”
“Sao có thể, muốn làm cũng là ngươi làm”.
“Tiểu thư nói phải. Lần này tiểu thư muốn ăn cái gì, nô tỳ đi làm”. Trong giọng nói của Tiểu Thúy có ý cười.
“Không có sách, bản tiểu thư cũng không biết làm thứ đó như thế nào, càng không có biện pháp nói cho ngươi, chờ đi, chờ ba tháng là tốt rồi”.
“Hóa ra quyển sách lúc nãy tiểu thư muốn mua là sách dạy nấu ăn”. Tiểu Thúy chợt hiểu ra.
“Sách dạy nấu ăn? Đồng chí già Marco trên trời có linh nghe được câu này chắc cũng phải khóc”. Đông Thục Lan lẩm bẩm tự nói. “Đó không phải là sách dạy nấu ăn, là sách du ký, ghi lại những gì mắt thấy tai nghe của một người nước ngoài tên là Marco Polo ba trăm năm trước sau khi đến Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản. Trong đó có giới thiệu phong thổ, phong tục tập quán cùng văn hóa ẩm thực của các nơi. Nghe nói có một đồ ăn ngọt mùa hè, vị rất ngon, lúc đó Marco Polo ăn được trong hoàng cung Trung Hoa, trong sách có giới thiệu phương pháp làm, vì thế nên tiểu thư ta mới thèm, muốn Tiểu Thúy làm cho ta ăn”.
“Đồ ăn ngọt này tên là gì vậy? Biết đâu có người biết làm, nô tỳ có thể hỏi thăm thử xem, nếu được thì tiểu thư không cần chờ tận ba tháng”.
“Không rõ lắm, chỉ biết chữ đầu tiên là ướp lạnh, hình như gọi là kem, sữa đặc ướp lạnh hay gì gì đó”.
Bởi vậy Tiểu Thúy cũng không có cách nào, chỉ đành chờ sách tới, sau khi tiểu thư đọc qua sẽ hướng dẫn lại cho nàng làm.
Nói lại, Đông Thục Lan đối với kỳ ngộ của nữ chính khi đi dạo phố vẫn còn sợ hãi trong lòng, không dám dừng lại hay đi dạo ở những nơi khác nữa, trực tiếp trở về cảnh uyển, lần đầu tiên ra khỏi cửa này coi như về nhà an toàn.