Chương 10: Mở Rộng Nguồn Sách

Tết được hai ba ngày thì có điều bất ngờ xảy ra, Khoa Đại mang theo phu nhân cùng như phu nhân (vợ lẽ) tới phủ Tứ bối lặc chúc tết, nhân tiện thăm con gái Đông Giai Thị Thục Lan.

Khi đi tới tiền viện, Dận Chân và phúc tấn đều đã ở ghế trên tiếp khách. Đông Thục Lan cùng Tiểu Thuý lần lượt thi lễ với từng người một. Nàng nhìn sang Khoa Đại, thân thể rất tráng kiện, mặc dù hơi mập nhưng nhìn qua có vẻ là xuất thân võ tướng. Nghe Tiểu Thúy kể rằng ngạch nương của nguyên chủ thân thể này vốn không phải là như phu nhân mà là một thiếp thất nho nhỏ, chỉ vì sợ khi nàng thay thế gả vào phủ Tứ gia thì xuất thân ngạch nương không đủ cao quý nên bà mới được thăng lên. Nghe nói cái tên Khoa Đại này có chút sợ vợ, ban đầu ông ta không đồng ý việc thoái hôn, nhưng sau khi chính thất động tay động chân, ông ta liền đổi ý, còn việc phu nhân kia làm gì thì Tiểu Thúy cũng không rõ ràng.

“Bái kiến a mã”.

“Được rồi, được rồi”. Đông đại nhân cười.

“Bái kiến phu nhân”.

“Ừ…” Trầm Giai thị rất ý tứ.

“Ngạch nương”.

“Ngoan, mau tới đây để ngạch nương nhìn xem con ở trong phủ Tứ gia có tốt không?”

“Vô lễ, Lý thị ngươi thật không có quy củ, ở trước mặt Tứ bối lặc gia và phúc tấn sao có thể hỏi chuyện này? Người khác mà nghe được còn tưởng rằng Thục Lan ở nơi này chịu ngược đãi”. Trầm Giai thị trừng mắt.

“Không việc gì”. Ô Lạt Nạ Lạp Thị vội vàng cười cười.

Dận Chân thì làm như không nghe thấy, nâng chung trà lên từ từ thổi rồi nhấp một ngụm.

Đông Thục Lan kéo người ngạch nương đang có ý định quỳ xuống tạ tội: “Ngạch nương nhìn xem, con không phải rất tốt sao? Bối lặc gia cùng phúc tấn đều đối xử với con tốt lắm, người hãy yên tâm, nên thả lỏng tinh thần”.

Lúc này Dận Chân mới đặt chén trà xuống, nói: “Khoa Đại đại nhân lần này sẽ ở kinh thành bao lâu?”

Khoa Đại vội vàng đứng dậy ôm quyền: “Thưa Tứ bối lặc, là ba ngày. Hoàng ân to lớn cho thần ba ngày nghỉ để có thể vào kinh thăm tiểu a ca mới sinh”.

“Vậy không biết bây giờ đại nhân có nhàn rỗi hay không, chúng ta vào thư phòng hàn huyên một lát, ta muốn hỏi đại nhân vài câu về tình hình của sông Tiền Đường”.

“Bối lặc gia khách khí rồi, mời bối lặc gia”.

Một lát sau Ô Lạt Nạ Lạp Thị cũng rất phối hợp đem Trầm Giai thị kéo đi để hai mẹ con Thục Lan có thể nói chuyện thân mật một chút. Thật ra thì Đông Thục Lan chẳng có gì để nói với vị ngạch nương này, vừa nhìn đã thấy vị phu nhân này không còn thuốc chữa nữa rồi, bà ấy coi chồng là trời, bị chính thất chèn ép mà nhu nhược đến mức một chút phản kháng cũng không có, đến cả nguyện vọng muốn Đông Thục Lan nhúng tay giúp đỡ cũng không, nhìn vào chỉ khiến cho người ta cảm thấy nhụt chí. Bà ấy lặp đi lặp lại mấy câu khuyên bảo Thục Lan không nên chọc giận gia cùng phúc tấn, khiến cho mỗ Lan có xúc động muốn tìm Trầm Giai thị kia phát hoả. Nhưng mà hậu quả gây lộn thì chỉ có vị phu nhân trước mắt này bị xui xẻo, thôi quên đi, vẫn nhịn một chút thì hơn. Thật hi vọng bọn họ nhanh lên một chút, nàng phải lập tức cho người chuẩn bị bưởi rồi dùng lá bưởi tắm giải xui mới được, thật là, năm cũ còn chưa qua mà đã xuất hiện mấy ngôi sao chổi này! Nàng còn mong đợi năm mới thái bình yên ổn mà.

Vào lúc người nào đó đã gần như tan nát, chuẩn bị thất lễ chạy trối chết thì Dận Chân cùng Khoa Đại rốt cuộc xuất hiện, được cứu rồi! Dận Chân có chút ngoài ý muốn khi có người nhìn mình với bộ dạng giống như nhìn chúa tể, hắn cho người báo với phúc tấn là một nhà Khoa Đại chuẩn bị rời đi. Chờ tiễn xong người cuối cùng, Đông Thục Lan tạ ơn bối lặc gia cùng phúc tấn rồi vội vã trở về viện của mình, Dận Chân thoáng nhìn qua Lỗ Thái bên cạnh. Lỗ Thái hồi báo: “Đông cách cách trở về liền sai người chuẩn bị lá bưởi… để tắm”. Trong lời nói của Lỗ Thái hàm chứa ý cười.

“Tắm lá bưởi?” Giọng nói Tứ a ca có chút ngập ngừng.

“Nhiều nơi có phong tục tắm lá bưởi để giải xui”.

Bút trong tay Dận Chân hơi chững lại, “Đã biết”. Hắn tiếp tục xem tấu chương.

Gội đầu tắm rửa xong, Đông Thục Lan liền làm tổ trên giường đất phía trước cửa sổ, vừa phơi nắng vừa chơi ngũ tử liên châu (cờ ca rô, dùng quân cờ đen trắng) một mình, đây cũng vì kỳ nghệ của Tiểu Thúy quá thối, nàng lại không dám đụng vào sách vì sợ làm giấy bị ướt, hiện tại sách rất quý giá. Còn Tiểu Thúy thì vẫn ở gian ngoài phấn đấu vì công cuộc bỏ trốn của Tào Tháo (chơi hoa dung đạo).

“Ngươi đang chơi cái gì ở đây vậy?” Giọng nói của một cậu bé đột nhiên vọng vào từ gian ngoài.

Sau đó là tiếng kinh hô của Tiểu Thúy: “Thập Lục a ca cát tường. Nô tỳ đáng chết, không có…”

“Được rồi, ta hỏi ngươi đang chơi cái gì?”

Mấy người trông sân chạy đi đâu? Để cho người ta cứ bất thình lình chạy vào như thế này, thật nguy hiểm! Dận Lộc thấy Đông cách cách từ trong phòng đi ra thì cung kính thi lễ.

“Cách cách cát tường”.

“Thập Lục a ca cát tường”.

“Ngươi tên là gì?” Hắn lại quay đầu hỏi Tiểu Thúy đang quỳ ở một bên.

“Nô tỳ là Tiểu Thúy”.

“Ngươi chính là Tiểu Thúy mà Đông cách cách liều chết để cứu lần trước!”

Liều chết? Tin đồn này khoa trương đến vậy sao? Đông Thục Lan hơi đen mặt, cũng không biết bây giờ đã lưu truyền mấy phiên bản rồi? Thật muốn nghe xem thế nào.

“Ngươi nói cho ta biết cái này chơi như thế nào trước đã”. Lực chú ý của Dận Lộc vẫn đặt ở trên tay Tiểu Thúy, với tiểu hài tử thì chơi vẫn quan trọng hơn.

“Thập Lục a ca đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa chưa?” Đông Thục Lan tiếp lời, cầm lấy hoa dung đạo từ tay Tiểu Thúy, rất dễ dàng có được sự chú ý của Dận Lộc.

“Đương nhiên”.

“Trong đó có một chương về Tào Tháo thoát khỏi Hoa Dung Đạo”. Thấy Dận Lộc gật đầu, Thục Lan nói tiếp: “Tên đồ chơi này cũng là hoa dung đạo, ngươi chuyển động các miếng trong khối vuông này, đưa Tào Tháo từ trong ra ngoài là thắng.

Đương nhiên đây không phải chỗ mấu chốt của trò chơi, quan trọng là làm thế nào để đưa Tào Tháo thoát ra trong ít bước nhất. Nghe nói đương thời có người chỉ dùng sáu mươi ba bước, Thục Lan ngu dốt, đi một trăm mười hai bước, Thập Lục a ca có muốn thử một chút không?”

“Được!” Dận Lộc ngay lập tức giật lấy, khó dằn nổi sốt ruột bắt đầu chơi.

Tiểu Thúy vội vàng đi pha trà cho tiểu a ca rồi ở bên cạnh hầu hạ, Thục Lan thì thoáng cái đã trở vào buồng trong.

Sau một lúc thì ma ma tìm đến, khiến cho Dận Lộc muốn ngừng mà không được kia phải bỏ hoa dung đạo trong tay ra, đôi mắt tha thiết nhìn về phía Đông Thục Lan.

“Đông cách cách, có thể cho ta mượn hoa dung đạo mang về chơi không?”

“Đưa cho ngươi cũng được, nhưng mà phải có đồ vật để đổi”.

“Thứ gì?”

“Một bộ Bản thảo cương mục*. Không khó đâu, bên trong thư cục đều có bán, một tay giao sách, một tay giao vật. Hoa dung đạo này chỉ có duy nhất một bộ thôi”.

  • Một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y. “Được, ngươi chờ ta”. Dận Lộc vội vã chạy ra ngoài viện, sau đó trực tiếp đem bộ Bản thảo cương mục trong phòng Dận Chân mang đến! Phải nói hắn thông minh hay không sợ chết đây? Để đảm bảo bản thân có thể sở hữu cuốn sách này lâu dài và không có bất kì phiền toái nào, nguồn gốc của sách phải được xác định.

“Tứ bối lặc gia đồng ý để ngươi đem sách đưa cho người khác?”

“Ta nói với Tứ ca ta không cần lì xì năm nay, đổi lại là quyển sách này, huynh ấy đồng ý rồi”. Đôi mắt Dận Lộc tha thiết nhìn chằm chằm vào hoa dung đạo trong tay Thục Lan.

“Vậy gia biết ngươi cần cuốn sách này làm gì không?”

“Tứ ca không hỏi”.

Được, chỉ cần Tứ gia đồng ý là tốt rồi, Đông Thục Lan tuân thủ giao kèo đưa hoa dung đạo cho Dận Lộc. Vật tới tay nhưng Dận Lộc không vội chơi mà hết nhìn đông đến nhìn tây, xem xem còn đồ chơi nào hay ho nữa không. Sau đó, sách trong thư phòng Tứ gia mất đi một quyển, mà Dận Lộc lại có thêm một chậu thủy tiên càng cua để đem về cung.

(*) Xem ra đây cũng là một con đường tiêu thụ sách, những người khác thích nghĩ gì thì nghĩ, thích đoán gì thì đoán, nghĩ không ra đoán không đúng thì sẽ không manh động. Có điều tặng đồ không phải là kế hoạch lâu dài, lừa gạt tiểu hài tử để bọn chúng tiếp tục tiến cống mới là thực tế. Vì sách, tâm tư mỗ Lan bắt đầu chuyển lên bài poker.