Chương 1: Lại Thấy Xuyên Không

Người nào đó xuất thân là mọt sách, gần đây lại mê mẩn Khang Hi đại đế, vậy nên những truyện xuyên không liên quan cũng đọc qua không ít. Vào một buổi tối mát mẻ, lúc nàng đang hăng say đọc tiểu thuyết trên mạng thì một cảm giác mệt mỏi bất ngờ ập đến, nàng nằm úp sấp trước máy tính rồi ngủ thiếp đi.

Lúc ý thức của nàng thanh tỉnh trở lại thì chỉ cảm thấy đầu rất nặng, rất muốn ngủ tiếp, thế nhưng lại có một tiếng khóc phiền não nào đó nhất định không chịu ngừng. “Câm miệng! Người còn chưa chết đâu!” Quả nhiên, tiếng ồn lập tức biến mất, tốt quá, người nào đó lần thứ hai tiến vào mộng đẹp.

Sau khi thanh tỉnh mở mắt ra, nàng lập tức bị dọa sợ hết hồn. Trước mặt nàng là giường gỗ khắc hoa tinh xảo cổ điển, treo hai lớp rèm thanh lệ tuyệt trần, lớp bên trong còn là lụa mỏng. Tầm mắt nàng di chuyển xuống dưới, nhìn thấy trên người mình đang mặc áo ngủ hoa lệ bằng gấm, đắp chăn thêu tay tinh tế, ít nhất là đời này nàng vẫn chưa thấy qua.

Đúng lúc này có đôi tay nào đó vén rèm giường lên, một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng ngó vào: “Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Là một cô bé khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô. Cô bé có tóc mái ngang lông mày, buộc hai búi tóc kiểu nha hoàn, áo trong dài màu cam đỏ, tay áo rộng thùng thình, áo khoác bên ngoài cùng màu dài đến lưng, quần cũng cùng màu dài đến mắt cá chân, đây đúng là hình mẫu của một nha hoàn triều Thanh điển hình trong những bộ phim hay chiếu trên ti vi*.

Nhất định là ta đang nằm mơ, ngủ một giấc sẽ hết – người nào đó sau khi tiến hành tự thôi miên bản thân liền nhắm hai mắt lại. Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, nàng làm thế nào cũng không ngủ lại được nữa, đành phải mở mắt ra, cô bé kia vẫn còn ở đây!

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải lại đau đầu hay không, để Tiểu Thúy đi mời đại phu nhé?” Vẻ mặt lo lắng.

Đúng rồi, cô bé kia không nói thì thôi, nói xong mới thấy trán thật đau. Nằm mơ thì sao có thể thấy đau? Mộng có thể thật đến thế này ư? Như một trò đùa vậy! Nàng từ trong chăn vươn tay ra, bàn tay này không phải của nàng! Công việc của nàng là soạn thảo phần mềm máy tính, vậy nên nàng luôn cắt móng tay thật ngắn để đánh máy cho tiện, nhất định không thể chăm sóc xinh đẹp đến thế được. Vừa nhìn vào đôi tay này là biết ngay không phải tay của người lao động.

Móng tay kia được cắt sửa vô cùng tỉ mỉ, làn da kia được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Sau khi chịu một trận đả kích, nàng lấy tay sờ sờ lên trán: ở đó có một lớp băng thật dày.

“Ta là ai? Ngươi là ai, đầu của ta bị làm sao vậy?” Nàng hít một hơi thật sâu, chỗ quấn băng gạc lại đau nhói.

“Tiểu thư!” Khóe mắt cô bé kia đỏ lên, nước mắt lại có nguy cơ trào ra như vỡ đê.

“Dừng lại, sau khi nói xong thì đến nơi nào ta không nghe được mà khóc!” Lớn giọng một chút đầu lại hơi đau.

“Tiểu thư họ Đông, là Nhị tiểu thư đã xuất giá, tên là Đông Thục Lan, Đông gia thuộc Hán Kỳ”.

Đông? Hán Kỳ? Hình như ông ngoại của Khang Hi cũng họ Đông, chẳng lẽ có quan hệ gì với ông ta?

“Nô tỳ tên là Tiểu Thúy, hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, sau khi tiểu thư thành cách cách trong phủ Tứ bối lặc, Tiểu Thúy cũng theo cùng”.

Tứ bối lặc? Cách cách? Nàng giơ tay ra hiệu cho Tiểu Thúy ngừng một lát, đầu óc của nàng loạn thành một đống: “Tứ bối lặc này là Tứ bối lặc nhà ai? Tên là gì? Cách cách này là cách cách nào?” Lúc đầu nàng cho rằng cách cách là chỉ con gái của Thân vương, nhưng sau khi đọc tiểu thuyết xuyên không mới biết được thiếp thất cũng được gọi là cách cách. Có điều, nàng nhớ mang máng rằng Ung Chính rất thích các bé gái, luôn đem con gái của huynh đệ về nuôi*. Những người khác hình như không có sở thích như vậy. Tuy rằng niềm hy vọng nhỏ bé, nhưng tốt hơn hết hãy cứ xác nhận lại để bản thân có thể chết tâm.

  • Đọc đến gần cuối truyện mọi người sẽ hiểu tại sao lại có vụ này =)) “Tiểu thư, Tứ bối lặc là con thứ tư của Hoàng đế Khang Hi nước Đại Thanh chúng ta, tiểu thư mới được cưới vào cửa hồi đầu năm”.

“Ung Chính?” Lẽ nào nàng lại may mắn như vậy, xuyên không đúng vào nhà Ung Chính? Trước kia nàng mua rất nhiều vé số nhưng còn chưa trúng thưởng lần nào đấy.

“Ung Chính nào ạ?” Tiểu Thúy hơi khó hiểu.

“Chính là Ái Tân Giác La Dận Chân!”

“Tiểu thư, không thể gọi thẳng tục danh của bối lặc gia!” Tiểu Thúy cẩn thận nhìn ra ngoài phòng.

Thấy vậy, cơ mặt nữ nhân vừa mới xuyên không liền giật giật: “Thế đầu của ta là làm sao?” Không nói còn không cảm thấy, vừa nhắc đến thì đầu lại đau.

“Tiểu thư, người thật sự không nhớ rõ?” Tiểu thúy cẩn thận hỏi lại.

Người nào đó trợn mắt lên: “Nếu ta nhớ được thì vừa rồi hỏi ngươi nhiều như vậy làm gì?” Nàng thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Tiểu Thúy, lập tức bồi thêm một câu: “Đừng nói dối, đừng lừa gạt, nên nhớ rằng chúng ta đang là châu chấu trên cùng một sợi thừng, ta mà xảy ra chuyện gì thì người đứng mũi chịu sào là ngươi”.

Một tiếng bổ nhào về phía trước vang lên, Tiểu Thúy quỳ xuống: “Vâng, tiểu thư, Thiểu Thúy đã hiểu. Chuyện là trừ ngày đầu tiên tiểu thư vào cửa, hơn nửa năm nay bối lặc gia đều chưa ghé qua một lần nào. Trong phủ cũng không còn người để ý chúng ta, hai hôm trước, người đi thỉnh an phúc tấn thì gặp phải Lý trắc phúc tấn, nàng ấy đã nói mấy lời khó nghe, sau khi trở về tiểu thư liền tự giam mình trong phòng khóc mãi, rồi sau đó… rồi sau đó…” Nha đầu này nhiều nước mắt thật, lại bắt đầu tràn ra.

Nhìn Tiểu Thúy, người nào đó cũng muốn khóc. Nàng, bạn học Trình Mỹ Hảo, mặc dù có cái tên hơi quê nhưng cuộc sống trôi qua thật sự vô cùng hoàn mĩ. Một trạch nữ* thế kỉ hai mươi mốt, trải qua hai mươi năm gian khổ học tập và đi du học, cuối cùng trở thành một nhân viên kĩ thuật máy tính nho nhỏ ở một trường trung học, thực hiện mục tiêu từ nhỏ của mình: chỉ cần có phòng đủ ở, cơm đủ ăn và tiền đủ dùng. Bây giờ đã có phòng (tiền cha mẹ thanh toán một nửa**), công việc đơn giản (trường học ấy hả, không tính những ngày nghỉ nhà nước quy định còn có nghỉ đông và nghỉ hè), sau một năm thì tiền tiết kiệm còn đủ để đi du lịch một chuyến, bình thường trừ ngủ, ăn cơm, đi làm thì chính là ôm lấy máy vi tính. Bây giờ máy vi tính không có, thử hỏi nàng phải sống kiểu gì đây?