Chương 13: Thuần quỷ

Theo như quẻ bói thì gần đây Sở lão đại sẽ có huyết quang tai ương, tai nạn lần này vô cùng hung mãnh, người thường gặp phải cơ bản chỉ có thể chịu chết.

Sở Từ tính được tai nạn lần này là do người chế rạo ra, bây giờ lão đại đang ở huyện thành, đối phương nếu muốn làm phép đảm bảo tai nạn lần này có tác dụng cũng phải bày trận vài lần để gia tăng sát khí mãi cho đến lần cuối cùng, sát khí đạt tới đỉnh núi làm lão đại mất mạng.

Người này làm hại đến người nhà cô ở ngay dưới mắt cô khiến cô rất khó chịu.

Ăn cơm xong Sở Từ đi dạo xung quanh một vòng, vừa tu luyện vừa xem xét tình huống. Sở gia xây nhà gần nguồn nước, gần cửa còn có rừng rậm, Sở Từ vừa mới đi đến bên bờ nước liền nhìn thấy mấy con quỷ bay qua, kì quái là mấy con quỷ này thấy cô lại bỏ chạy ngay lập tức.

Sở Từ móc một lá bùa ra, chau mày nói “Chạy cái gì? Lại chạy đánh gãy chân chó của các ngươi!”

Mấy con quỷ cứng người quay đầu lại, một con quỷ chết đuối cả người ướt sũng, mắt sưng vù khóc ròng nói “Huhu…người phụ nữ đáng sợ!”

“…”

“Hơn nữa chúng tôi không có chân chó…”

Sở Từ hừ lạnh lấy cây trâm ra xoay một vòng, mấy con quỷ nhỏ kia thấy liền lui cổ như những học sinh tiểu học thấy thầy chủ nhiệm chỉ biết cúi đầu chờ nghe chửi. Sở Từ nhướn mày lên nói “Buổi tối các ngươi không về nhà mà lắc lư ở đây làm gì?”

Qủy thắt cổ nói “Ban ngày chúng tôi cũng muốn ra ngoài, nhưng mà không ra được nha, vất vả lắm đến buổi tối mới có thể ra ngoài vận động, cái này cô cũng muốn quản sao?”

Sở Từ híp mắt lại, quỷ thắt cổ liền xì hơi “Được rồi, tôi sai rồi được chưa? Cô kia, tôi nói cô biết, tuy rằng ở ngọn núi này cô rất nổi tiếng, ai cũng sợ cô, nhưng chúng tôi đều là những con quỷ có cốt khí, cô đừng nghĩ rằng mình quản được chúng tôi.”

Sở Từ nghe vậy liền cười, cô lấy bùa ra nói “Ôi chao, chú Vãng sinh niệm như thế nào ấy nhỉ?”

Đám quỷ lập tức liền khóc, quỷ thắt cổ quỳ trên đất ôm Sở Từ khóc ròng nói “Đại sư! Đừng giết chúng tôi! Chúng tôi chỉ là một đám quỷ nhỏ yếu, trừ buổi tối thích ra ngoài đi dạo thì chưa làm chuyện xấu nào, ngài tha cho chúng tôi đi!”

“Đứng lên!” Sở Từ hừ một cái “Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói vậy là sao? Tại sao nói ta rất nổi tiếng ở đây? Ta làm sao lại nổi tiếng?”

Quỷ thắt cổ kéo đầu lưỡi dài trên mặt đất, khóc nói “Còn không phải là do ngài làm mấy chuyện đó sao? Trận pháp ngài bố trí ở Sở gia có uy lực rất lớn, hại chúng tôi không dám tới gần, mấy ngày hôm trước giết mấy cái anh linh, còn đào ra một cái quan tài siêu độ nữ quỷ ở thôn cách vách…Mấy chuyện này đã truyền khắp đỉnh núi, đám quỷ đều rất sợ ngài, nhưng mà tối nay sao ngài không ngủ mà lại đi ra dạo? Đây không phải phong cách của ngài nha!”

Mắt Sở Từ hơi co lại, cô hỏi “Sao? Ngay cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ta mấy người cũng biết sao?”

“Tất nhiên rồi! Thời gian ngài hay lui tới chúng tôi cũng không dám ra ngoài.”

Sở Từ trợn mắt, đây là một đám quỷ nhỏ không có pháp lực, cũng không có lòng hại người, giống như trẻ em ở dương gian không có nhập hộ khẩu thì đám quỷ này cũng không có được đăng ký ở âm phủ nên không lấy được thẻ đầu thai, không có cách nào đầu thai được, hoặc là bản thân chúng có điều nhớ nhung ở trần gian không muốn đi nên mới ở lại thế gian lắc lư, cho dù thiên sư có phát hiện nhưng bọn nó không làm việc ác thì cũng được để lại một cái mạng.

Sở Từ cũng không thèm khó xử bọn họ, đối với cấp bậc quỷ như vậy thì chó kêu vài tiếng cũng có thể hù chết luôn rồi, không có tí uy hiếp nào. Cô nói “Được rồi, không cần nói như thể ta là ma nữ như thế, bây giờ ta ra quy định, các ngươi nghe cho rõ đây.”

Đám quỷ vãnh tai nghe.

“Các ngươi có thể tùy thời ra ngoài lắc lư nhưng không được làm hại đến con người, nếu không ta cho các ngươi kiếp sau đầu thai thành súc sinh!”

“Cám ơn nữ hiệp!” Đám quỷ quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy với Sở Từ.

Sở Từ không kiên nhẫn nói “Các ngươi có biết dưới chân quỷ quái có vàng bạc không?

“Không biết!”

“…” Sở Từ lười nói nhiều với chúng nó liền hỏi “Ta hỏi các ngươi, gần đây các ngươi có biết nhà ai trong thôn làm gì kì quái không? Có người làm phép, bày trận này nọ?”

Quỷ thắt cổ bay qua phun đầu lưỡi nói “Lão đại! Trong thôn chúng tôi không biết nhưng trong một cái động sau núi có người bày trận.”

………

Đám quỷ dẫn cô đi qua một cái hang núi, cái hang này rất ngắn, chỉ có thể chứa 4-5 người, trong đó bày một cái bàn thấp, trên bàn có chu sa và máu gà đã khô, bên cạnh còn có nến đỏ, giấy vàng, càng kì quái là còn có một cái búp bê bị thiêu cháy một nửa.

Con búp bê này rất giống cái mà Sở Từ dùng để trừng phạt Ngô hiệu trưởng, có điều hơi nhỏ hơn một chút, chỉ cỡ bàn tay, không có mặt. Sở Từ kéo bụng búp bê, lấy ra một tờ giấy có ghi sinh nhật và bát tự còn chưa cháy hết, bát tự này chính là của Sở lão đại! Càng kì quái là trên người con búp bê mặc một bộ đồ màu đen bằng vải mỏng, Sở Từ không rõ chất liệu quần áo của thời đại này liền hỏi “Đây là chất liệu gì?”

Quỷ chết đuối ghé sát vào, vén đám tóc ướt sũng của mình nói “Hình như là vải áo thun.”

Sở Từ cầm con búp bê về, Sở gia bị Sở Từ bày trận pháp nên đám quỷ không thể vào, chỉ có thể xếp hàng chờ ngoài cửa, duỗi đầu vào xem.

Sở Từ chạy đến phòng của Điền Tam Thải “Mẹ ơi, con nhặt được một con búp bê ở ngoài, quần áo trên người nó rất giống anh con, mẹ nhìn thấy giống không?”

Điền Tam Thải sửng sốt sờ vải dệt “Thật đúng là rất giống quần áo của anh con, ai làm chuyện thiếu đạo đức như vậy? Đây không phải là nguyền rủa sao?”

“Mẹ có nhớ đồ này là ai cầm đi không?”

“Làm sao mà nhớ được?” Điền Tam Thải nhìn kĩ một hổi rồi chợt nói “Ôi chao mẹ nhớ ra rồi! Hồi nghỉ hè anh con có nói bị mất một cái áo thun phơi ở ngoài, không phải là lúc đó bị người ta trộm đi chứ?”

Sở Từ nghe vậy chỉ cau mày. Người kia khẳng định là ở trong thôn, chỉ không biết là ai, là anh chị em của Sở Minh Giang chăng? Từ khi Sở Từ xuyên qua còn chưa có gặp qua người một nhà nên chưa thể kết luận, chỉ có thể nói “Mẹ, con nghe Ngưu đại sư nói chuyện như thế này rất không may mắn, rất dễ khiến người ta gặp tai họa, mẹ nói coi anh con có thể bị ảnh hưởng gì không?”

Điền Tam Thải nghe vậy liền lo lắng lên.

Sở Từ ra cửa triệu tập quỷ quái, đếm sơ sơ qua có cỡ 20 con.

“Nếu quỷ đến đủ rồi vậy chúng ta làm một cuộc họp ngắn, từ hôm nay trở đi, đám quỷ các ngươi chia từng nhóm ra tuần tra trong thôn, mười người ca sáng, mười người ca đêm, phải tìm cho ra người làm phép muốn đối phó nhà ta. Qủy nào phát hiện ra trước ta thưởng mạnh!”

Quỷ thắt cổ giơ tay lên “Thưởng gì ạ?”

Sở Từ nghĩ nghĩ nói “Ta vẽ lá bùa cho các ngươi hiện thân, cho các ngươi ăn một món ăn mình thích nhất!”

“Vậy tôi muốn trà sữa trân châu!” quỷ thắt cổ lập tức giơ tay.

“Tôi muốn bánh bao thịt nấm hương!”

“Tôi muốn ăn con cua!”

“…” Sở Từ không kiên nhẫn xua tay “Được rồi, mau đi đi! Tìm được rồi nói sau!”

Theo lý thuyết thì với pháp lực của mình cô có thể cảm nhận được có người làm phép bày trận, nhưng trở lại nhân thế lâu như vậy cô vẫn không hề cảm nhận được pháp lực của đối phương, điều này có nghĩa là pháp lực của đối phương cao hơn cô nên có thể che dấu hành tung, hoặc là người kia không phải là người…

Nếu thật là loại thứ hai thì sẽ khó giải quyết hơn nhiều.

……….

Sáng sớm hôm sau, Điền Tam Thải tuyên bố muốn đi huyện thành thăm lão đại. Sở Từ lì lợm la liếm, Điền Tam Thải cuối cùng cũng đồng ý dẫn cô theo. Sở Từ cầm tay Điền Tam Thải, đứng ở cửa tạm biệt Sở Trạch Vũ đang hận ngứa răng.

“Anh hai, coi nhà cẩn thận nha!”

Sở Trạch Vũ suýt nữa tức khóc, rầm rì nói “Lần nào cũng là em cùng mẹ đi huyện thành, không thể chịu được ngày như vậy nữa rồi! Qúa trọng nữ khinh nam! Con kháng nghị!”

Điền Tam Thải ném cây chổi qua, bên kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

…….

Ngôi trường Sở Châu đang học là trường trung học số 5, trường trung học tốt nhất của huyện, dọc đường đi Điền Tam Thải lải nhải kể hết những chuyện từ nhỏ đến lớn của Sở Châu, cái gì mà hồi nhà trẻ Sở Châu được giấy khen, đó giờ đều đứng đầu lớp, lên sơ trung năm nào cũng lấy học bổng, thi vào trung học lại xếp hạng thứ 8 toàn thành phố, chủ nhiệm khối của trường trung học số 5 đến tận nhà hứa miễn giảm tất cả học phí và chi phí phụ, mỗi tháng còn phát 500 đồng sinh hoạt phí.

“Cho nên thành tích của con không tốt mẹ cũng không trách con, đại khái là hồi sinh anh cả đã xài hết gen ưu tú, không còn gì di truyền cho con nữa rồi, đây cũng là bình thường. Con coi bây giờ anh con ở lớp chọn, là đối tượng quan trọng được bồi dưỡng, áp lực học tập rất lớn, lần này chúng ta đến thăm anh con thôi, đừng nói chuyện con búp bê kia.”

“Con biết rồi mẹ.” Sở Từ cười, nhân cơ hội đánh giá thế giới xa lạ này. Đây là lần đầu cô ra thôn, một cái huyện thành nhỏ như vậy mà lại có nhà lầu, đường cái rộng rãi thông suốt, xe cộ tới lui. Đây là phong cảnh thái bình thịnh thế mà Sở Từ chưa bao giờ gặp, cô nhìn một đường, thầm cảm khái. Tuy rằng quốc sư không thể ngăn cản sự thay đổi triều đại, nhưng thời đại vẫn luôn tiến bộ, nhân dân sinh hoạt cũng càng ngày càng tốt, như vậy là đủ rồi.

Tới trường trung học số 5, chủ nhiệm lớp của Sở Châu dẫn hai người vào.

“Mẹ của Sở Châu, tôi đã cho người đi kêu trò ấy rồi, ngài chờ một chút.”

Vương lão sư khoảng 40 tuổi, nhìn ôn hòa có lễ, Sở Từ lễ phép chào hỏi, Vương lão sư khách sáo vài câu nói Sở Từ xinh đẹp ưu tú, không hổ là em gái của Sở Châu linh tinh.

Một lát sau Sở Châu tới. Người anh trai này của Sở Từ quả thật rất xuất sắc, mày kiếm mắt sáng, diện mạo xuất chúng, vóc dáng cũng cao vượt qua 180cm, hơn nữa còn di truyền cặp chân dài của Điền Tam Thải, chỉ số thông minh cao, thành tích ưu tú, nam nhân như vậy đi đâu cũng là tiêu điểm.

Sự thật cũng là như thế, nếu không phải là bị người khác mạnh mẽ sửa lại vận thế thì thành tựu đời này của Sở Châu cũng không tồi, hơn nữa tương lai cũng cưới một người có tiền có vận thế, hai vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau, mệnh cách quý không thể nói.

Một người có mệnh cách tốt như vậy thế nhưng bị sửa thành có tai ương phải vào ngục giam. Rốt cục là người nào không có lương tâm muốn Sở gia đoạn tử tuyệt tôn?

“Sở Từ?” Sở Châu sờ sờ đầu cô cười nói “Làm sao vậy? Ngơ ngác gì thế?”

Sở Từ nghĩ đến kết cục của Sở Châu nên hơi thất thần, lúc này hoàn hồn lại cười nói “Em nghĩ mới mấy ngày không gặp mà anh lại đẹp trai hơn rồi.”

“Con bé này!” Mọi người đều nở nụ cười.

Vương lão sư đối với Sở Châu rất tốt, lúc nói chuyện cũng có uy nghiêm nhưng không cho Sở Châu áp lực, như thầy như cha, Sở Từ có thể nhận ra là ông thật sự thích Sở Châu, có lẽ là tự hào khi có một học sinh xuất sắc.

Vương lão sư nói “Sở Châu, hôm nay là thứ 7, giữa trưa thầy định cho các con nghỉ để tắm rửa thu dọn, vừa lúc có mẹ con ở đây thầy mời mọi người đi ăn một bữa.”

Trường nội trú muốn tắm rửa thì phải đi nhà tắm công cộng, vì việc học bận rộn, thường là dùng tiết thể dục hoặc là tranh thủ giữa trưa.

Thấy Sở Châu muốn từ chối, Vương lão sư lại nói “Đừng khách khí với thầy! Con quên lần trước con đoạt giải Olympic Toán thầy nói sẽ khao con ăn cơm sao?”

Sở Châu lập tức cười, không từ chối nữa.

………

Giữa trưa, năm người đi đến một quán ăn gần trường. Trường trung học số 5 là một trường công lập lâu đời, bên cạnh là các khu dân cư rất tiện lợi, ở cổng trường cũng có đầy đủ các loại cửa hàng: cá nướng, gà trống nướng kiểu Trùng Khánh, lẩu,… Sở Từ rất hiếu kì, cái nào cũng muốn ăn.

Cuối cùng Sở Châu quyết định ăn lẩu. Vì là giữa trưa nên tiệm cũng không đông, 5 người ngồi một lúc thì lẩu đã được đem lên.

Ngay lúc này trán Sở Từ lại nóng lên, sau đó cô nhìn thấy một màn khiến người ta khiếp sợ.

----------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com