Chương 11: Anh linh

Mấy ngày nay Tưởng Phượng Anh cứ cảm thấy bực bội, chuyện của Ngô hiệu trưởng vừa xảy ra, mỗi người đều cảm thấy bất an. Mọi thầy cô đều đang lén lút bàn tán về những học sinh đã bị hại, cũng đã có danh sách truyền ra, có một cái học sinh là cô đã dạy qua. Tưởng Phượng Anh rất tự trách, cô vẫn còn nhớ rõ cô bé Giai Giai kia đã từng nhờ cô giúp đỡ, khi đó Giai Giai nói hiệu trưởng luôn làm những chuyện kì quái với mình, nhưng lúc đó mẹ của Tưởng Phượng Anh nằm viện, cô phải chăm sóc ngày đêm rất mệt mỏi. Khi nghe cô bé nói vậy, Tưởng Phượng Anh chỉ nghĩ rằng con nít nói bậy, Ngô hiệu trưởng là người có tiếng tốt bụng, đối xử với nhân viên cũng tốt, thường xuyên mua đồ ăn đồ chơi cho lũ trẻ, một người hiền lành như vậy thì có thể làm chuyện gì kì quái? Cho nên cô liền đuổi đứa bé kia đi, ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này.

Tưởng Phượng Anh thừa nhận tính tình của mình không tốt, mẹ cô bị liệt nằm trên giường khiến gánh nặng chi tiêu trong nhà rất lớn, chồng lại không thèm quan tâm, mọi chuyện đều phải do cô làm nên đến trường học cô rất dễ phát giận với lũ trẻ. Cô bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình, nếu lúc trước cô càng chú ý Giai Giai hơn thì có lẽ cô bé đã không xảy ra chuyện này. Bây giờ cô bé cũng đã lên cấp 2, không biết ra sao rồi?

Tưởng Phượng Anh nghĩ, hai mắt vô thần nhìn cửa văn phòng.

“Ôi chao, Tưởng lão sư, lớp của cô giấu thật là sâu nha.”

“Cô cũng thật biết nói đùa, lúc trước còn nói lớp mình chắc chắn là hạng chót, kết quả…”

“Đúng vậy, Tưởng lão sư, cô nói xem làm sao cô giúp một đứa ngốc biết chữ phồn thể? Thật là thần!”

Các đồng nghiệp tranh nhau nói. Tưởng Phượng Anh sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý bọn họ.

“Mấy người đang nói gì vậy? Thi thư pháp cái gì? Chữ phồn thể? Lớp chúng tôi là Sở Từ thi, mấy người lại không phải không biết! Tuy rằng bây giờ đầu óc đỡ hơn nhưng còn không biết chữ nào, tôi còn đang dạy đây này.”

“Tưởng lão sư, cô nói thật hay đùa vậy? Đã có kết quả xếp hạng rồi, lớp cô đứng đầu khối.”

Tưởng Phượng Anh giật mình giật phiếu điểm ra xem, thấy tên Sở Từ đứng thình lình ngay chỗ hạng nhất! Cuộc thi lần này Sở Từ được hạng nhất! Sao có thể? Nhóc con kia còn không biết viết tên mình thì sao lại có thể viết nhiều chữ phồn thể như vậy? Tưởng Phượng Anh mãi không hoàn hồn được.

Thầy Lưu dạy thư pháp của trường đi tới, cầm tác phẩm của Sở Từ kích động nói “Tưởng lão sư, tôi đang muốn tìm cô đây! Cô nói, lớp cô có một học sinh viết thư pháp lợi hại như vậy mà không chịu đề cử cho tôi, bình thường tôi sầu muốn chết vì không tìm ra ai để đi thi huyện. Với trình độ của Sở Từ mà nói, lấy hạng nhất ở huyện là chuyện đơn giản! Tôi cảm thấy bản lĩnh của Sở Từ còn hơn rất nhiều nhà thư pháp ấy! Hôm qua bạn của tôi thấy còn nói chữ của đứa bé kia có phong cách của Nhị vương cơ.”

Tưởng Phượng Anh lấy tác phẩm của Sở Từ qua xem, sau đó mắt liền thẳng. Bản lĩnh dạy thư pháp ở trường không tồi, trong trường có rất nhiều lão sư có tác phẩm có thể cầm đi làm bảng chữ mẫu, Tưởng Phượng Anh là giáo viên ngữ văn, yêu cầu đối với bản thân cao, chữ viết cũng tốt, hễ có thời gian rảnh là lại tập viết. Chữ viết của Sở Từ rất đẹp, nét chữ liền mạch, không dịu dàng giống chữ của phụ nữ mà có loại tiêu sái cua nam nhi.

“Đây là Sở Từ viết?” Tưởng Phượng Anh trừng lớn mắt, không tin nói “Lưu lão sư, thầy có lấy lộn không? Sở Từ của lớp chúng tôi còn không biết viết nữa.”

“Sao có thể sai được? Tôi tận mắt thấy cô bé viết ra rồi nộp cho tôi. Còn tên…cô xem, viết cũng không tồi nha.”

Tưởng Phượng Anh như nào đều cảm thấy không chân thực, cô đi vào lớp học đưa tác phẩm cho Sở Từ với biểu tình quái dị “Sở Từ, chữ thư pháp của trò…” Tưởng Phượng Anh không nhịn được muốn hỏi.

Sở Từ lấy tác phẩm qua nhìn, viết như cứt chó vậy!

Cô ghét bỏ nói “Tưởng lão sư cũng thấy xấu đúng không? Con từ đầu đã thấy giấy này rất tệ, bút lông cũng không tốt, loại bút mấy đồng tiền một cây này hoàn toàn không có tí cảm giác nào, còn có mực nước cũng rất rác rưởi! Lúc ấy con đã muốn ném tác phẩm luôn cho rồi.”

“…” Cho nên một tác phẩm mà Sở Từ chỉ muốn ném lại tùy tiện đoạt giải, còn đánh bại các học sinh lớp 5?

Tưởng Phượng Anh bỗng nhiên bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, trước kia ấn tượng của cô với Sở Từ rất kém cho nên chưa bao giờ phát hiện bản chất của Sở Từ, nhìn xem, tuy rằng đầu óc ngốc nhưng chữ viết lại đẹp như vậy, trước kia sao cô lại không phát hiện chứ?

Nghĩ vậy Tưởng Phượng Anh liền ôn hòa biểu dương Sở Từ, tan học còn tìm Điền Tam Thải nói chuyện, nói bà dạy con rất tốt, còn nói Sở Từ rất có thiên phú, phải nghiêm túc bồi dưỡng, nói không chừng sẽ có thành tựu cao.

Lần đầu tiên được lão sư của Sở Từ khen, Điền Tam Thải ngơ ngác nhìn giấy khen trong tay. Hạng nhất cuộc thi thư pháp? Các lão sư có bị cận thị hay không? Con gái của bà có trình độ gì bà còn không biết hay sao? Có thể viết tên của bản thân bà còn phải cám ơn trời đất.

“Sở Từ, con giải thích cho mẹ xem chuyện này là sao?” Điền Tam Thải chỉ vào giấy khen như là Sở Từ làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Sở Từ cong môi, nhanh chóng nói “Mẹ, chuyện hiển nhiên nha. Con di truyền sự thông minh tài trí của mẹ mà.”

Điền Tam Thải bật cười, chờ cô đến cửa chùa miếu mới dặn dò “Nhớ về sớm ăn cơm.”

…….

Sở Từ vừa đi đến cửa liền thấy trước cửa đứng hơn 20 người đang xếp hàng chờ cái gì, vẻ mặt nóng vội, còn có một người trẻ tuổi đẩy một cụ già ngồi xe lăn, mọi người yên lặng xếp hàng một cách thành kính.

Trong lòng Sở Từ rất nghi ngờ, mấy người kia thấy cô đi vào miếu liền sáng mắt lên. Một người trẻ tuổi kêu cô lại “Cô bé, nhà em ở gần đây đúng không? Em thường đến chỗ này chơi không?”

Sở Từ gật đầu.

“Tốt quá.” Mọi người vui vẻ vây lại “Cô bé, con biết Ngưu đại sư không? Là người Đại sư đoán mệnh xem tướng rất chuẩn kia ấy! Nghe nói đạo hạnh của ông ấy rất sâu, là cấp bậc thiên sư! Đó thật sự là cao nhân, nghe nói ông ấy ở chỗ này là vì tránh né hỗn loạn, cao nhân đắc đạo như ông ấy chắc là rất khó mời đúng không?”

“…” Bọn họ đang nói về lão hòa thượng thích gặm chân gà uống rượu kia sao?

“Đúng rồi, cô bé có thể nói cho mọi người biết làm sao mới có thể gặp mặt Đại sư không? Chúng tôi muốn mời ông ấy đoán mệnh xem tướng, con nói nếu đứng ở đây chờ ông ấy mấy ngày ông ấy có thể gặp chúng tôi sao?”

Sở Từ nghe vậy liền nhướn mày hỏi “Mấy người muốn tìm Ngưu đại sư để đoán mệnh?”

“Đúng vậy.”

Cô lại thử nói “Gía của Ngưu đại sư rất cao.”

“Bao nhiêu tiền cũng được!” Mọi người cảm thấy Sở Từ quá thô tục liền nói “Cao nhân thật sự đều thu phí rất cao, cô bé không biết đấy, người như Ngưu đại sư nếu muốn 10 vạn 8 vạn là bình thường, chỉ cần ông ấy có thể giải quyết được chuyện là được.”

“…”

Tiểu hòa thượng kéo Sở Từ vào miếu, kích động nói “Sở Từ thấy không? Phương trượng của chúng tôi nổi tiếng rồi! Nhiều người đến tìm ông ấy xem tướng như vậy, cứ như là minh tinh ấy nhỉ, trước kia sao tôi không phát hiện ông ấy lợi hại như vậy chứ?”

Đang nói thì Ngưu đại sư cầm chân gà chạy ra, mấy ngày không gặp, người hắn mập cả 1 size, khuôn mặt thì như nổi váng dầu, vừa nhìn liền biết dinh dưỡng rất tốt. Nhưng mà hắn béo lên cộng thêm cái đầu trọc và nụ cười tủm tỉm nhìn còn rất giống Phật Di Lặc.

“Sở Từ, con tới rồi?” Ngưu đại sư kích động kéo cô vào phòng “Con thấy không? Ngoài cửa nhiều người tìm ta đoán mệnh như vậy, suýt nữa hù chết ta, bình thường con đi học không ở đây ta có dám cho họ vào đâu, bọn họ liền xếp hàng mấy ngày, ngày cũng xếp đêm cũng xếp, ta còn không dám đi WC vì sợ bọn họ thấy. Mấy người này cũng kì quái, càng là không thấy lại càng nghĩ ta có đạo hạnh cao thâm.”

Sở Từ cạn lời. Ngưu đại sư lấy lòng gọt quả táo cho cô “Lại đây ăn đi nha đầu. Vừa mới mua đấy, ăn thử xem ngon không?”

Sở Từ hừ một tiếng, cầm quả táo cắn mấy miếng, Ngưu đại sư thử hỏi “Sở Từ, hay là chúng ta liên hợp lại làm một cú lớn đi. Đoán mệnh cho bọn họ rồi nâng giá cao lên! Đến lúc đó con kiếm tiền cho nhà con sống tốt hơn, miếu của ta cũng có nhiều hương khói hơn.”

Mấy ngày nay, mọi người vì bày tỏ tâm ý nên đã cúng vài ngàn tiền nhang đèn cho miếu, hương khói nhều xưa nay chưa từng có. Sở Từ nghe vậy liền trầm mặc, tuy rằng cô sống nhờ trong thân thể trẻ con nhưng bản thân cô là người trưởng thành, nếu sống giống như một đứa trẻ vậy thì quá lãng phí thời gian, bây giờ kế bên nhà có sẵn một tòa miếu, dựa vào đoán mệnh kiếm tiền làm giàu cũng không có việc gì khó, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, không quấy rầy đến sinh hoạt thì cô cũng chả có tổn thất gì.

Nghĩ vậy, Sở Từ gật đầu nói “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng từ 6h đến 7h, con sẽ đoán mệnh cho họ.”

Ngưu đại sư khó hiểu “Tại sao lại từ 6h đến 7h?”

“Vô nghĩa, con còn phải đi học nữa!”

Ngưu đại sư lập tức hiểu, hắn cười mỉa “Ngày mai là cuối tuần, hôm nay con thử thử xem?”

Sở Từ trợn mắt “Chờ con ăn táo xong đã!”

……..

10 phút sau, những người bên ngoài nghe nói Ngưu đại sư cuối cùng cũng chịu ra đoán mệnh đều kích động muốn khóc, Ngưu đại sư đức cao vọng trọng cuối cùng cũng chịu gặp bọn họ.

Một cặp vợ chồng nhanh chóng đi đến, Sở Từ nhìn thoáng qua họ liền cau mày. Hai người này tuổi không lớn, nữ mềm mại, nam cường tráng, lúc vào cửa người chồng vẫn luôn đỡ vợ mình che chở cẩn thận, có vẻ rất ân ái.

“Đại sư!” Lưu Bân mở miệng nói.

Ngưu đại sư ngồi thẳng dậy, cười nói “Mời ngồi.”

Hai vợ chồng ngồi xuống, Lưu Bân gấp gáp nắm lấy áo của Ngưu đại sư nói “Đại sư! Cầu ngài giúp hai chúng con một lần, nửa đời sau của hai vợ chồng hoàn toàn dựa vào ngài.”

Ngưu đại sư ho một tiếng, nghiêm trang nói “Đừng kích động, có vấn đề gì hai người nói thử xem.”

Lưu Bân nhìn vợ, thở dài nói “Không nói dối ngài, hai vợ chồng con kết hôn 5 năm rồi vẫn chưa có con, chúng con đã thử mọi cách rồi đều không có kết quả, hai vợ chồng con đều thích trẻ con, cha mẹ cũng hối thúc, năm nay nếu vẫn không có, con chỉ sợ người trong nhà sẽ khó xử tiểu Nhu…”

Nghe vậy, mắt vợ hắn tối sầm lại.

Ngưu đại sư liếc mắt nhìn Sở Từ, Sở Từ đưa câu trả lời đã viết sẵn cho hắn. Ngưu đại sư nhìn qua mới làm ra vẻ cao thâm hỏi “Xin hỏi, hai vợ chồng có biết quá khứ lẫn nhau trước khi kết hôn hay không?”

Hắn vừa nói xong, Lưu Bân và Vương Tiểu Nhu liền biến sắc, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Lưu Bân nắm tay Vương Tiểu Nhu, nói “Đại sư, ngài nói vậy là có ý gì?”

Ngưu đại sư cười “Chỉ là đã biết mà thôi, sao thế? Sợ Ngưu đại sư tôi gài các người sao? Nếu hai người đã biết, vậy thì tôi cứ nói thẳng đi. Vấn đề là do người vợ, nếu tôi không nhìn lầm thì nghề nghiệp trước kia của cô ấy cũng không đứng đắn, đương nhiên, tôi cũng không kì thị gì, chỉ là phụ nữ nếu làm việc kia thì rất dễ mang thai, từ tướng mạo của vợ cậu có thể thấy, đời này cô ấy có rất nhiều con nhưng lại không giữ lại được đứa nào, trước kia đã bỏ 6 rồi đúng không?”

Hắn vừa nói xong, Vương Tiểu Nhu liền tái mặt cúi đầu xuống, còn Lưu Bân nắm lấy tay cô, kích động nói “Đại sư, tha lỗi cho con vừa rồi thử ngài. Do người đoán mệnh lúc nào cũng hay nói ba phải, ngài lại chỉ dựa vào tướng mạo là có thể biết vợ con trước kia làm gì, ngài thật lợi hại! Đúng là nghề nghiệp trước kia của cô ấy không tốt, nhưng cô ấy là người tốt, chỉ là bị cha ghẻ bắt buộc mà thôi. Mẹ ruột và cha ghẻ của cô ấy cũng thật không phải người, thấy cô xinh đẹp liền bắt cô làm nghề đó để kiếm tiền. Cô ấy cũng từng phá thai, chuyện này con đều biết cả. Nhưng con không quan tâm, con yêu cô ấy, con chỉ quan tâm đến nhân phẩm! Linh hồn của cô ấy là sạch sẽ! Không lẽ chỉ vì sai lầm trong quá khứ mà cô ấy không thể lại làm người, làm mẹ sao? Đại sư, ngài nhất định phải giúp con! Lúc trước mẹ con biết thân thế của tiểu Nhu liền phản đối, bây giờ nếu không có con, bà ấy nhất định sẽ không bỏ qua.”

Ngưu đại sư nghe vậy liền ngây người, hai người này thật là xuất sắc, cứ như phim truyền hình vậy!

Hắn liếc nhìn Sở Từ, thầm nghĩ cô nhóc này cũng quá thần, chỉ xem một cái là có thể biết nghề nghiệp của người ta.

Sở Từ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Nhu, tướng mạo cô ta có chứa sắc, cả đời sẽ có rất nhiều người đàn ông, dựa vào sự cưng chiều của đàn ông để ăn cơm nên cô mới đoán ra trước kia làm nghề gì. Sở Từ lại nhìn về phía nhãn lộ, cũng chính là vị trí của tử cung. Muốn biết có con cái hay không, có nhiều hay ít, thành tựu của con cái sau này đều là dựa vào đó. Bất hạnh là, bộ phận này của Vương Tiểu Nhu hãm sâu, còn có mấy vết rạn, vừa thấy là biết không có duyên với con cái.

Điều kì quái là, tuy Vương Tiểu Nhu không có duyên với con cái còn Lưu Bân lại là người chính trực, cả cuộc đời chỉ có một lần kết hôn, nói cách khác, hắn ta sẽ cùng Vương Tiểu Nhu cầm tay nhau đến già. Thế nhưng cằm hắn ta rất dày, tam dương tròn trịa, cuộc đời có ít nhất hai đứa nhỏ, đời sau cũng rất có phúc khí, mệnh cách cũng là vinh quang cả đời.

Còn Vương Tiểu Nhu tuy rằng nhiều đàn ông nhưng cả đời cũng chỉ kết hôn một lần. Một cặp vợ chồng chỉ kết hôn một lần, người vợ không có con cái, người chồng lại có, có thể là Lưu Bân có bồ nhí ở bên ngoài, nhưng từ tướng mạo mà nói thì hắn ta là người một lòng một dạ, ngoài khả năng này ra thì chỉ có thể là tướng mạo của Vương Tiểu Nhu bị thay đổi, hoặc là có nguyên nhân nào đó khiến mệnh cách của cô ta bị thay đổi.

Như vậy, đó là vì lí do gì?

Ánh mắt của Sở Từ đột nhiên nhìn về phía sau của Vương Tiểu Nhu, nơi đó có một anh linh đang ôm lấy thân thể của cô, như là muốn đạt được sự sủng ái từ mẹ mình vậy.

-------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com