Diệp Lê ở trong hình, tóc dài hơi xoăn, nụ cười tự tin, dáng người cũng không có nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước. Không biết tại sao, tôi thật muốn biết cậu ấy mấy nay năm sống ra sao, cậu ấy từng nói ở trong thư, đợi đến khi mâu thuẫn trong tôi không còn nữa, hãy đến tìm cậu ấy, tôi sớm đã không còn nghĩ ngợi gì nữa, vậy có nên đi tìm cậu ấy không? Cơ mà dù gì chúng tôi từng là bạn thuở nhỏ, ân cầm thăm hỏi cũng coi như được đi, chỉ là không biết nhiều năm rồi, cậu ấy có còn nhớ tôi không?
Tôi kêu Điền Ham cho tôi số điện thoại của Diệp Lê, khuya về tới nhà tôi nhìn dãy số đến ngẩn người, không ngừng nghĩ xem có nên gọi hay không gọi. Nếu gọi, nhỡ cậu ấy không nhớ ra tôi, là tôi tự chuốc xấu hổ, còn nếu không gọi, chính mình lại không cam tâm.
Trước giờ tôi làm việc rất ít khi do dự, bởi nếu do dự sẽ dễ mất đi cơ hội, tôi từ thực tập sinh leo lên chức tổng thanh tra thiết kế nhiều ít cũng liên quan mật thiết với việc quyết đoán, nhưng lần này...tôi lại do dự.
Hay là gọi đi, do dự không phải tính cánh của mình, tôi tự nhủ.
Cầm điện thoại, ấn dãy số xong tự nhiên lòng tôi lại thấy có chút hồi hộp, rất nhanh bên kia vang lên tiếng chuông, tôi nắm chặt điện thoại nghe nhạc chờ, bên kia hình như không có ai...
Thật sự không có ai, coi như xong, tôi thở phào, trong lòng giống như có mười tám sơn động, vòng quanh lắc lắc.
Tôi lắc đầu, không hiểu sao mình lại có thể khùng như vậy, coi như bị áp lực công việc đi.Tôi đi đến nhà tắm, chà rữa khắp người, lòng cũng dịu xuống.
Từ phòng tắm đi ra liền nghe được tiếng điện thoại vang lên,vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, nghĩ chắc là đồng nghiệp hoặc chủ nhà gọi nên thuận miệng nói: "A~ xin chào."
Bên kia điện thoại im lặng, tôi nhăn mặt nhíu mày lễ phép hỏi: "Xin chào, ai vậy?"
"Phương Ngưng, là tôi."
Nghe được thanh âm quen thuộc, đến lượt tôi im lặng, là Diệp Lê, giọng nói của cậu ấy không khác, vẫn nhẹ nhàng, êm tai.
"Aiz~ Phương Ngưng, cậu gọi lúc tôi đang tắm, không bắt máy được, cậu khỏe không?"
"À ~" tôi phục hồi tinh thần hỏi: "Làm sao cậu biết người vừa gọi là tôi?"
"Tôi luôn có số điện thoại của cậu mà, tổng thanh tra thiết kế công ty M, muốn biết số đâu có khó."
"Biết số của tôi sao lại không gọi cho tôi?" Tôi hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này giống như mẹ đang giáo huấn con gái, hình như có gì đó không ổn lắm.
"Aiz~ tôi nhớ trong thư có nói với cậu, tôi sẽ chờ cậu tìm tôi mà. Vậy là cậu hiện tại không còn mâu thuẫn gì trong lòng phải không?"
Diệp Lê trêu chọc nói, tôi mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ, ở đầu giường chết lặng, tay phải vô thức đặt lên tạp chí, cười nói: "Đã hết khúc mắc lâu rồi, cậu thế nào? Mấy năm nay có tốt không?"
"Tốt lắm, cậu không mời tôi lên nhà cậu ngồi một chút sao?"
"Cái gì??" Tôi ngừng lật tạp chí, nghĩ mình đang nghe lầm.
Diệp Lê cười khẽ nói: "Tôi hiện tại đang ở dưới nhà cậu, không muốn mời tôi vào nhà ngồi sao?"
"Không phải..." Tôi đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, dưới đèn đường quả nhiên có người, nhưng ở xa, tôi không thấy rõ, không xác định được liền hỏi: "Đừng nói người kia chính là cậu nha~?"
"Là tôi đó, mau xuống đây đón đi." Người dưới lầu ngẩng đầu, nhìn tôi vẫy vẫy tay.
Thật đúng là cậu ấy, tôi ngạc nhiên đến độ mém làm rớt điện thoại, này chắc là ý trời, vốn là từ Điền Hàm nhận ra Diệp Lê, rồi sau đó Diệp Lê xuất hiện trước mặt, thắt cổ cũng phải lấy hơi chứ, hai cái ngoài ý muốn đá thẳng vào mặt, có là thần tiên cũng phải bối rối...
Tháng năm ban đêm vẫn còn lạnh, sợ Diệp Lê chờ lâu, tôi tùy tiện chải tóc, mặc lại bộ đồ liền chạy xuống dưới lầu.
Tôi đứng trước mặt Diệp Lê, bình tĩnh nhìn cậu ấy, không biết nên nói gì. Cậu ấy so với trong hình còn đẹp hơn, dáng người thon thả, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sóng mũi cao thẳng lộ ra vài tia cao ngạo, hai mắt nhã nhặn lịch sự mỉm cười, mặc áo trắng ngà mỏng có chỉ thêu đơn giản cùng váy ngắn tới đầu gối, thoạt nhìn phi thường động lòng người.
Đèn đường xuyên qua bóng đêm hắt lên mặt Diệp lê, tạo thành hai đường sáng tối, khiến cậu ấy càng thêm ma mị, càng làm cho tôi có cảm giác vô cùng thân thiết, lại giống như giấc mơ xa xôi.
Trải qua tám năm, thời gian hình như không có để lại dấu vết gì trên người cậu ấy, Diệp Lê vẫn như cô gái mười bảy mười tám tuổi trước kia.
Ánh trăng đẹp mà cô độc, gió đêm thổi qua, mùi hương sượt ngang chớp mũi, là của cậu ấy hay của tôi?