Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày biển lặng, khi đi làm thì bận rội, khi tan việc thì cùng Diệp Lê tận hưởng thế giới hai người, có khi sẽ gặp Điền Hàm và Hồng San, có tình yêu làm dịu, cảm giác được càng lúc càng càng cao hứng, những lần bị công việc làm phiền não xem ra cũng không cần nhắc tới, tôi mỗi ngày giống như là ở trên thiên đường, không lo, không u buồn.
Có lần cùng Diệp Lê dạo phố, đang vui đùa ầm ĩ thì đụng trúng Diệp Hàng và Hải Bình, Diệp Hàng tay cầm theo những gói rất to, hẳn là bọn họ cũng đi dạo phố mua sắm a~ Hải Bình nhìn thấy chúng tôi lập tức ngừng bước, đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra ý người, giống như là tượng điêu khắc được đặt ở giữa phố.
Tôi và Diệp Lê đi về phía bọn họ chào hỏi, ngắn gọn thăm hỏi sau đó lại tiếp tục đi dạo phố, nhìn Diệp Hàng thi thoảng xoa cổ xoa éo, tôi trêu chọc Diệp Lê, đàn ông đúng là không thích hợp để đi dạo phố, nếu muốn trừng phạt đàn ông thì cứ bắt bọn họ cùng vợ đi dạo phố, phương pháp này không bao giờ sai. Diệp Lê cười nói cậu thật thật tốt khi tôi không phải là đàn ông, như vậy chúng tôi mới có thể hưởng thụ niềm vui dạo phố. Tôi cười đồng ý.
Chiều thứ ba, quản lì kêu dự một cuộc họp nhỏ, bàn về chuyện thủ tục thiết kế biệt thự vùng ngoại thành vào mùa xuân năm sau, buổi hợp kết thúc, tôi nhận được điện thoại của Diệp Hàng, hắn nói hiện tại đang ở nhà Diệp Lê, nhìn thấy nhà Diệp Lê được trang trí vô cùng đẹp, hắn cũng muốn sữa nhà của hắn một chút, nói trong điện thoại không tiện, kêu tôi tan việc qua tìm hắn.
Tôi đồng ý, sau khi tan việc trực tiếp đi tới nhà Diệp Lê.
Lên lầu, nhìn cửa đang đóng, tôi nâng tay gõ cửa những không có ai ra, chỉ có thể tự mình đẩy cửa đi vào. . Trong phòng khách cũng không có người, tiếng Diệp Hàng ấp úng trên ban công, tôi lặng lẽ đi tới, chỉ thấy Diệp Hàng chau mày, khuôn mặt túc giạn buồn bực đang nghe điện thoại, một tay cầm điện thoại, một tay đấm vào cửa sổ, hắn nói không nên lời nhưng tay thì vô cùng dùng sức, làm máu cũng mơ hồ chảy ra.
Hắn hình như nghe được tiếng động, xoay người nhìn thấy tôi, đáy mắt phút chốc mang theo hoảng hốt cùng xấu hổ, nghiêng nghiêng đầu rồi nói vào điện thoại "Chờ anh về nhà rồi nói tiếp, anh cúp máy đây" sau đó dẹp điện thoại, một lần nữa xoay người lại, gãi gãi đầu không tự nhiên nói: "Là điện thoại của Hải Bình, bọn anh đang cãi nhau, thiệt ngại, làm em chê cười rồi"
"Đánh là thân, mắng là yêu, vợ chồng nào không cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa mà, không có gì đâu"
"Chỉ mong vậy"
Tôi muốn đổi chủ đề liền hỏi Diệp Hàng: "Hôm nay thứ ba, sao anh lại không đi làm?"
"Anh cuối tuần có tăng ca, xế chiều hôm nay nghỉ ngơi một chút đó mà"
"Nha~ anh vừa kết hôn, nhà hẳn là đã trang trí rồi, sao lại muốn em trang trí lại?"
"Đúng vậy, Hải Bình không hài lòng, hôm nay tới đây để tìm mấy bộ sách về kiến trúc, lâu rồi không tới nhà em ấy, không ngờ nhà em ấy lại biến thành xinh đẹp như vậy, hỏi ra mới biết là em giúp con bé trang trí, cho nên anh muốn nhờ em giúp anh thiết kế nhà một chút đó mà, được không?"
Hải Bình không hài lòng chuyện trang trí nhà, hay là chuyện khác? Tôi không biết, cũng không muốn biết nhưng nếu cùng Hải Bình giao tiếp, lơ được cứ lơ đi, tôi nói với Diệp Hàng: "Không phải không thể, chỉ là anh nên mời nhà thiết kế Hải Bình thích mới đúng, làm theo phong cách thiết kế của cô ấy thì cô ấy chắc hắn sẽ không thể không hài lòng"
"Em nhận rất nhiều hạng mục lớn, ở công ty M lại là cấp trên, anh không nghĩ ra ai có thể thiết kế xuất sắc hơn em"
"nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, có nhiều nhà thiết kế tốt hơn em lắm, giống như là có người thích ăn đồ Hàn, có người sáng sớm thích ăn cháo loãng, ăn uống không giống nhau, yêu cầu đương nhiên cũng không giống, em nghĩ chuyện tìm nhà thiết kế, anh tốt nhất vẫn là làm theo tâm ý của Hải Bình đi."
"Vậy được rồi, anh về trực tiếp hỏi cô ấy rồi quyết định, đúng rồi, lúc nãy Diệp Lê cũng ở đây, con bé nhận điện thoại của đồng nghiệp liền đi ra ngoài" Diệp Hàng cười hỏi: "Hai đứa bây giờ ở chung sao?"
Diệp Hàng thản nhiên hỏi, tôi cũng thản nhiên gật đầu nói: "Dạo này hay ở cùng một chỗ"
"Aiz~ Diệp Lê bạn bè không nhiều, có thể cùng em làm bạn thực sự rất tốt" Diệp Hàng nâng ly nước trái cây lên muốn uống một ngụm nhưng cái ly đụng vào vết thương bên tay phải đã gây ra ở ban công, cánh tay hơi run, nước trái cây rơi ra hơn phân nữa, rơi xuống trúng quần áo trắng của hắn, nhìn rất bắt mắt.
Diệp Hàng vội vã đứng lên, lắc đầu cười khổ, thán một câu: "Người đã không thuận, có làm cái gì cũng không hài lòng"
"Đừng nói như vậy, chắc là ngẫu nhiên thôi" Tôi lấy khắn giấy giúp Diệp Hàng lau vết bẩn trên áo sơ mi: "Coi ra lau không sạch được rồi, anh như vậy làm sao lát nữa đi ra ngoài đươc, trước đi vào nhà vệ sinh tắm đi, em xuống giúp mua cho anh bộ quần áo mới."
"Được, làm phiền em rồi, Phương Ngưng."
"Đừng khách sao"
Dưới nhà Diệp Lê có một tiệm quần áo, tôi đi vào trong mua quần áo cho Diệp Hàng, nhớ tới vết thương trên tay Diệp Hàng liền đi tới tiệm thuốc gần đó mua một ít dụng cụ sơ cứu, đi mua đồ không tới năm phút lại đẩy cửa đi vào, đúng lúc Diệp Hàng cũng mới từ phòng tắm đi ra, Diệp Hàng cởi trần, cơ thể tràn ngập mị lực đàn ông, hắn chợt thấy tôi liền hoảng sợ, dưới chân lại trớn mém chút đã lắn ra té, có chút chậm chạp nói: "Không nghĩ em đi nhanh như vậy"
"Đúng đó, em cũng không nghĩ mình đi nhanh như vậy" Tôi nói giỡn: "May mắn là ăn còn mặc quần đó, quần áo mới nè, mặc vào đi, mua theo dáng người của anh, chắc sẽ vừa, quần áo mới mua tốt nhất vẫn là giặt qua một nước, cơ mà bây giờ chắc không kịp rồi"
"Không sao, anh không để ý nhiều như vậy đâu, cám ơn" Diệp Hàng đỏ mặt nhận lấy quần áo, mở ra rồi mặc lên người "Ách...Vừa nãy em đi mua quên đưa cho em tiền..."
"Không cần, một bộ đồ cũng không có bao nhiêu mà" Tôi từ trong túi thấy ra băng cá nhân đưa cho Diệp Hàng: "Dán lên tay đi"
Diệp Hàng giật mình, mắt nhìn chầm chầm miếng băng cá nhân, chậm chạp không nhận lấy, không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn như vậy, tôi liền tự mở ra băng cá nhân, cẩn thận dán lên tay hắn, Diệp Hàng nhìn tôi nói: "Phương Ngưng, em nhất định sẽ là một người vợ tốt"
"Chắc vậy..." tôi do dự hỏi: "Anh và Hải Bình sao rồi?"
"Nói thật, anh cũng không biết" Diệp Hàng trên mặt hiện lên chua sót: "Anh cảm giác được sau khi kết hôn Hải Bình hình như thay đổi rồi, nhưng thay đổi chỗ nào anh cũng không rõ"
"Hẳn là vừa kết hôn nên chưa thích ứng kịp, qua vài ngày sẽ tốt hơn"
"Ừm, anh cũng thường an ủi chính mình như vậy, tình hình đặc biệt này làm anh có cảm giác mệt muốn chết, công việc mệt, cuộc sống cũng mệt, đêm dài suy nghĩ, anh thậm chí còn không biết mình sống là vì cái gì, xã hội này, áp lực của đàn ông còn lớn hơn áp lực của phụ nữ nhiều, tình cảm mãnh liệt dành cho công việc anh tìm không ra, mỗi ngày ở chỗ làm đều giống nhau, có thể nói, nếu đang làm việc mà thấy không thuận, anh liền tránh đi nới khác, nói một lời trách lương tâm thì chính là để ứng phó, ở trong sinh hoạt bình thường, Hải Bình cô ấy...Anh thực không biết nên làm như thế nào mới là một người chồng tốt, tương lại nếu có con, anh cũng không biết chính mình có đủ tư cách để làm cha hay không, anh bây giờ đối với chính mình ở hiện tại không có hài lòng điều gì, không biết nên nghe theo ai..." Diệp Hàng nói xong, nở nụ cười châm chọc
Mọi nhà mỗi cảnh, tôi an ủi nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thả lỏng đi"
"Phương Ngưng, có nhiều chuyện giữa anh và Hải Bình cả em và Diệp Lê cũng không biết đâu, trước khi kết hôn Hải Bình nói lo lắng anh chọn cô ấy là không tốt, cô ấy nói cô ấy xem xét chọn anh không biết có tốt hay không, lúc đó anh nghĩ chắc chứng sợ hãi trước hôn nhân của phụ nữ, sau khi kết hôn, những ngày đầu, bọn anh trôi qua rất khoái nhạc, ít nhất là anh cảm thấy rất khoái nhạc, nhưng hiện tại...cuộc sống khoái nhạc trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, là bởi vì anh chưa từng thực hiểu Hải Bình, hay là vì anh đến cuối cùng cũng không biết mình muốn cái gì, anh cũng không biết..." Diệp Hàng cúi đầu nhìn miếng băng cá nhân trên tay miệng liên cong lên cười yếu ớt, trầm mặc thật lâu, lầm bầm nói: "Phương Ngưng, nếu chúng ta từ nhỏ đến lớn đều giữ liên lạc thì thật tốt"
Tôi ý thức được, tôi và Diệp Hàng bây giờ là người trưởng thành, mặc kể lúc trẻ có bao nhiêu thân mật, nhưng đã trưởng thành thì nên duy trì khoảng cách tương đối, tôi cười cười, gần giỏ đứng lên nói: "Hiện tại không còn sớm, em nên về nhà rồi, anh cũng mau về nhà đi, Hải Bình nhất định là đang chờ anh đó, hai vợ chồng khó trách có mâu thuẫn, tịnh tâm lại cùng hòa giải mới tootst"
"A", Diệp Hàng lắc đầu, phức tạp thở dài: "Đi thôi, dù có thể nào thì cũng cần phải về nhà."
Ở dưới lầu, tôi và Diệp Hàng cùng nhau vẫy tay tạm biết, không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, nhìn bóng lưng của Diệp Hàng, tôi lại cảm thấy cước bộ của hắn có chút trầm trọng, thiếu niên hăng hái năm đó không biết đã biến mất khi nào, bây giờ chỉ giống như một người đàn ông bị cuộc sống đục khoét.
Cuộc sống là luôn luân chuyển, có thể nghỉ ngơi một lúc, làm kế toán thì mỗi ngày đều nhìn những con số, giáo viên mỗi ngày đều lên khóa dạy, làm nghiệp vụ thì mỗi ngày nói không ngừng, còn làm thiết kế thì vẽ mỗi ngày, lúc ngủ đều mơ mỗi ngày có thể ngợp trong vàng son, hoặc mỗi ngày đều phong phú, nhưng mà cuộc sống của chúng ta giống như quỹ tiết kiệm vậy, ngày qua ngày, năm qua năm công việc cứ lập đi lập lại, sinh mạng thì ngắn, mà cuộc đời thì quá dài.
Nhiều khi tôi nghĩ, con người ta sống là vì cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án, chúng ta vẫn sống, là vì chính mình.
Chính trị gia lúc nào cũng nói mỗi người đều như nhau, đều là vì thực hiện khát vọng trong lòng, văn nghệ sĩ vẽ ra sắc thái rực rỡ là dựa vào tâm tình, văn học gia viết ra một đoạn văn chương là vì muốn chứng tỏ quan điểm, người dân bình thường nuôi con dưỡng cái, là vì muốn tiếp nối gia tộc, hoặc nuôi con dưỡng già...Chúng ta ở trong thế tục, không có ngoại lệ, chúng ta có động cơ để làm một việc gì đó, cũng là vì chính mình, giống như trên đời này không tồn tại cái gọi là lương thiện tuyệt đối, trên đời này cũng không tồn tại cại gọi là tuyệt đối vô tư.
Có lẽ chúng ta sẽ bị nhiều loại áp lực bức bách lựa chọn, lựa chọn đó có lẽ mình không muốn, chỉ có người khác muốn, những lúc như vậy chúng ta sẽ oán hận, bức tức, hậm hực, tinh thần sa sút, sẽ nói chính mình vì người khác mà sống, nhưng chúng ta lại quên, những sự lựa chọn là do chính mình chọn, cho nên, tốt cũng được, không tốt cũng được, có thể sự ảnh hưởng, phạm vị và trình độ không giống, nhưng đến cùng thì chúng ta làm cũng là vì chính mình, chính mình lập ra kế hoạch lớn, nâng giá trị của bản thân lên, đạt tâm nguyện của chính mình, tự tạo áp lực cho chính mình, chính mình chọn đường đi, cũng là chính mình đi trên con đường đó dù có bằng phẳng hay không, lựa chọn nào cũng là vì chính mình mà chọn lựa.
Ánh trăng trong đêm lạnh, lộ ra vẻ mê người.
Tôi nhặt một mảnh lá vàng rụng bên chân, đặt ở lòng bàn tay, gió thu thổi qua, lá cây theo gió mà bay, tạo ra đoạn đường cong xinh đẹp.
Đúng cũng được, sai cũng được, vĩ nhân hay tục nhân cũng vậy, con người không thể trường tồn.
-----
.....T^T ~ thật muốn đi vãn sinh ~