Chương 33: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Edit và beta : Phong Linh

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không, tôi nghĩ còn quá sớm. Cuối cùng, Argen đã nói đỡ và tôi thả bàn tay đang nắm lấy ông ấy.

'...... Ừm, một nhà kính không phải là một ý kiến ​​tồi, phải không?'

'Đúng'

Nhờ sự nỗ lực hợp tác của tôi và Argen, sau khi bữa ăn kết thúc, một nhà kính và không gian vui chơi cho chúng tôi được xây dựng. Các pháp sư đã làm việc chăm chỉ để phá bỏ những bức tường và gắn những cánh cửa để tạo ra những căn phòng mới. Tiếng nổ nhỏ đến mức giống như đang xây một ngôi nhà búp bê. Một số người hầu đến gặp chúng tôi và hỏi chúng tôi có thích đồ chơi này hay đồ chơi kia không.

"Tôi sẽ đo kích thước để xích đu phù hợp với các Ngài."

"Công chúa, Ngài thích cái này hay Ngài thích cái này? "

" Bên này màu trông đẹp hơn, phải không?"

Argen thoát khỏi cuộc trò chuyện ồn ào bằng cách thả rèm giường ra. Khi tấm rèm mờ kéo qua phủ lên giường, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh. Argen nằm xuống gần đầu gối của tôi một lúc. Không giống như tôi, người vẫn đang ngồi, Argen nằm dài ra như thể anh ấy hòa làm một với chiếc giường và phàn nàn.

'Cái này sẽ kéo dài bao lâu?'

"Vườn nhà kính hôm nay là xong, và phòng chơi của chúng ta là ngày mai."

Phép thuật thật tuyệt vời. Chỉ mất một ngày để phá vỡ căn phòng và thay thế tất cả các bức tường bằng kính và nhiều đồ trang trí khác nhau. Argen cũng nhìn công trình. Anh rạng rỡ ngẩng đầu.

"Anh không thể tin rằng nó hoàn thành xong trong một ngày....."

'Đó là mệnh lệnh của Hoàng đế, họ phải tuân theo mệnh lệnh.'

Argen lầm bầm trong vì những người hầu ở bên ngoài và ngay sau khi anh ấy ngậm miệng lại và trả lời, tôi gật đầu khẳng định. Tôi nghĩ tôi phải ở trong phòng của Hoàng đế cho đến khi việc xây dựng hoàn thành, có lẽ Hoàng đế sẽ nói như vậy. Khi tôi im lặng với trái tim kiên nhẫn chờ đợi thêm một ngày nữa, bức màn mở ra không báo trước và ai đó xông vào.

"Argen! Arien! "

Hơi ấm phả lên cơ thể khiến tôi mở to mắt.

"Tại sao các em lại ở nơi ồn ào này? Chúng ta ra ngoài chơi nhé? "

Mái tóc vàng xõa trước mặt tôi là Eiji. Tôi cố gắng trốn thoát Hoàng đế khó chịu bằng cách chạy vào phòng, nhưng Tam hoàng tử lại xông vào.

'Nếu chúng ta ở cùng Tam hoàng tử, chúng ta sẽ phải tiếp tục gọi anh ấy là anh trai.'

Có sự sự u ám trong những lời Argen thì thầm. Tôi nghĩ về điều đó một lúc, nhưng tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác, vì vậy tôi lặng lẽ gật đầu.

"Có thật không? Vậy chúng ta sẽ đi đâu chơi? "

Eiji ôm nhẹ tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi có thể cảm thấy Argen đang trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi giả vờ không nhận ra và vẫn nằm yên trong khi được ôm. Đột nhiên, Argen cũng bay lên không trung.

"Hôm qua các em đã có một ngày khó khăn, vì vậy cha đã bảo anh đi chơi với các em thật nhiều! Chúng ta nên làm gì?"

"......."

"......."

Một ngày khó khăn ...... Vâng, đó là một ngày khó khăn. Khó khăn đến mức tôi suýt chết. Nghĩ kĩ thì....... Chúng tôi thực sự đã được nhận được một lời xin lỗi. Nó có thể không phải là một vấn đề lớn. Tôi đã rất vất vả trong năm năm và vài từ đó không là gì với tôi. Nhưng những lời đó thật quý giá. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ nghe thấy một điều như vậy và tôi sẽ phải đi trên một con đường gập ghềnh, cằn cỗi trong suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng ông ấy đã nói với tôi rằng tôi không cần phải làm như vậy nữa... .. vậy .......

Trong khi tôi đang ngậm chặt miệng như ngao ngán, đầy xúc động và không trả lời bất cứ điều gì, thì có người lại bước vào phòng của Hoàng đế. Theo như tôi nhớ, đây là nơi mà các Hoàng tử không được phép ra vào, nhưng khi tôi nhìn lên người đàn ông đi vào, tôi tự hỏi liệu nó có ổn không.

"Eiji, điều gì sẽ xảy ra nếu em giữ Argen như vậy và sau đó thả em ấy xuống?"

"Oh. Anh ở đây à?"

Đôi mắt của Eiji đang sáng lên, Thái tử, Lloyd, giữ Argen vẫn đang lơ lửng trên không. Argen hếch chóp mũi với khuôn mặt nói rằng thà bay lơ lửng trên không. Lloyd giữ nhẹ Argen bằng một tay trong khi đỡ mông và ngay sau đó hướng ánh mắt về phía tôi.

"...... Em không muốn ở đó, phải không?"

'Hã mở rộng vòng tay và để Thái tử ôm em đi.'

"Eiji vẫn còn rất nhỏ ......... Anh e rằng sẽ rất bất tiện."

Lloyd nói cùng lúc với Argen. Nhờ đó, các từ trùng lặp và tôi chỉ có thể hiểu những gì Argen nói ....... Eiji mở to mắt nhìn Lloyd. Cùng lúc đó, Argen tiếp tục nói chuyện với tôi nên tôi không thể nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.

'Vâng.'

Mặc dù nghi ngờ vì tôi không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người nên khi tôi mở rộng vòng tay trước như Argen bảo tôi làm, khuôn mặt của Lloyd rạng rỡ. Cùng lúc đó, Eiji rên rỉ và lùi lại một bước, nhưng vô ích. Lloyd, người hơi cúi đầu và ôm tôi, mỉm cười với vẻ đắc thắng. Tôi có thể nói rằng tôi đã bị đánh lừa bởi vẻ mặt của Argen. Tôi thật ngu ngốc khi làm theo những gì anh ta bảo tôi làm. Rõ ràng là Argen đã trả thù cho việc trước đó tôi để các Hoàng tử khác giữ anh ấy.

"Chúng ta sẽ chơi cái gì?"

Khi anh ấy thì thầm vào tai tôi, một trong những người hầu mang cái này cái kia tiến lại gần và nói.

"Công chúa, nhà kính đã hoàn thành."

'Đã hoàn thành?'

"Có phải chỉ mới bốn hay năm giờ kể từ khi họ bắt đầu làm việc không?"

Trong khi tôi ngạc nhiên khi thấy một khu vườn trong nhà kính với cánh cửa trong suốt sau lưng Lloyd, Argen nhìn đồng hồ và đo thời gian. Tôi lấy hai tay che miệng, khóe miệng run lên. Tuy nhiên, các Hoàng tử gật đầu như một lẽ tự nhiên và đáp lại người hầu gái.

"Anh nghe nói rằng nhà kính cuối cùng đã hoàn thành.... Em muốn đi không?"

Vẻ mặt hờn dỗi của Eiji hiện rõ trong tâm trí tôi, nhưng vì Argen đồng ý nên tôi cũng vậy. Lloyd bước về phía nhà kính được hoàn thành trong 4 giờ.


Trong khi tôi được ôm trong vòng tay của anh ấy, tôi từ từ nhìn lên trần nhà trong suốt và không gian được làm hoàn toàn bằng kính. Nó được trang trí rất đẹp với những hàng hoa sặc sỡ và nhiều mùi hương xen lẫn vào đó, nhưng không phải là độc, tôi cảm thấy mùi thơm có một đặc điểm khác.

"Làm ơn ...... Làm ơn đặt em xuống."

Sau khi yêu cầu Lloyd đặt tôi xuống, tôi nhìn chằm chằm vào nhà kính rộng như phòng của Hoàng đế. Khi tôi nhìn lên trần nhà, bầu trời xanh với những đám mây lơ lửng xung quanh lấp đầy tầm mắt của tôi và cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu.

Sự cố xảy ra sau đó.

"Echoo!"

"... ..?"

"Echoo!"

Tôi bị ngứa mũi và tôi hắt hơi và khi tôi cố gắng hít thở sâu, cơn hắt hơi ngày càng lớn hơn. Kiếp trước tôi bị dị ứng với phấn hoa nên lần này tôi lại có cảm giác như vậy. Lúc ở trong cung, không biết có phải chưa từng nhìn thấy hoa thường nở trong rừng rộng hay không, nhưng ở đây hoa rất nồng và nhiều, nên không có gì lạ nếu tôi hắt hơi. Không giống như Argen và tôi, những người bình tĩnh, Lloyd và Eiji phản ứng rất lớn khi quan sát chúng tôi.

"......!"

"Arien!"

"Gọi bác sĩ!"

Lloyd mở to mắt với vẻ mặt ngạc nhiên và Eiji chạy về hướng này thật nhanh như thể có chuyện gì đó xảy ra.

"Mở miệng của em."

Trước khi tôi kịp nhận ra, Lloyd đã tiến lại gần và ôm nhẹ má tôi, sau đó buộc tôi phải mở miệng. Mở miệng, tôi nhìn Lloyd, người đang di chuyển cổ tôi hết chỗ này đến chỗ khác. Argen, người dừng lại trong trạng thái bất ngờ vì phản ứng thái quá của Lloyd, đang bận rộn tìm hiểu tình hình với vẻ mặt sững sờ vào lúc này. Tôi cũng vậy. Khi tôi nhìn Lloyd với đôi mắt đỏ hoe vì quá đau khi há miệng ra, anh ấy đã bỏ tay ra khỏi tôi.

"Em ấy thế nào?"

"...... Tốt hơn là nên đến gặp bác sĩ trước."

Đó là những gì Lloyd nói trong khi nhìn xuống tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Chà, có lẽ là phấn hoa ......."

"Sẽ không có gì nghiêm trọng đâu. Đừng lo lắng. "

"Đó là dị ứng phấn hoa ......"

"Anh đã bảo gọi bác sĩ, nhưng sao đến muộn thế! Chậc chậc chậc. Arien, anh có thể giữ em được không? "

Sau đó Lloyd ôm tôi vào lòng và đi khám. Tôi chỉ muốn vùi đầu trong chăn sau khi được chẩn đoán là bị dị ứng phấn hoa.


"Hoàng tộc bị dị ứng với phấn hoa, sao ta tin được?"

"Ha, thưa Điện hạ."

"Chậc chậc. Đây là lý do tại sao.... Tìm bác sĩ khác! "

Đó là Argen nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ. Mặt khác, Lloyd và Eiji đang trò chuyện nghiêm túc với vẻ mặt nghiêm túc. Lloyd đang thúc giục bác sĩ với vẻ mặt bình tĩnh hơi nhăn nhó.

"Đó là ... đó là dị ứng phấn hoa."

'Ta biết.'

Kiếp trước và kiếp này tôi bị dị ứng với phấn hoa. Tôi lấy tay xoa mũi khi nghĩ đã bao lâu rồi toi mới bị lại, kể từ khi nhà kính được xây dựng, nhưng vấn đề tồi tệ hơn, cánh cửa mở toang và có người khác bước vào.

"Cha."

"Cha!"

Lloyd quay đầu lại và gọi ông một cách bình tĩnh khi anh dãn nếp nhăn ở giữa trán và Eiji tiến lại gần anh với những bước đi nhanh chóng. Thật là khó xử khi bị Lloyd ôm đến trong sự sững sờ. Giả vờ như không nhận thấy Hoàng đế, tôi cúi đầu và vùi mặt vào vai anh ấy.

'Anh có nên chào ông ta không?'

Argen hỏi tôi rằng liệu anh ấy có phải chào một mình trong khi nghiến răng không, nhưng tôi giả vờ như không biết và dời mắt.

"Arien."

"Con ở đây."

Tất nhiên, giả vờ như không biết chẳng có tác dụng gì. Argen nhanh chóng nấp dưới chân Thái tử khi anh ấy nhìn thấy tôi bị chuyển từ tay Lloyd sang tay Hoàng đế. Anh siết chặt lấy chân Lloyd như thể anh ta đã đánh giá rằng Lloyd còn tốt hơn nhiều so với việc ôm hôn Hoàng đế. Hoàng đế nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Vòng tay nâng đỡ mông tôi vững chắc đến nỗi tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ gục ngã.

"Con bé bị gì?"

"Bác sĩ bảo là dị ứng với phấn hoa."

Argen đặt tay lên chân Lloyd và kéo quần áo của anh ta vài lần. Sau đó, Lloyd nhìn xuống, thay vì nói chuyện với Hoàng đế. Anh đột nhiên cứng người khi thấy Argen dính chặt vào chân anh,

"......Em có muốn một cái ôm không?"