Chương 3: Xem nhà

Bên này, Ninh Viễn Trình tìm trên mạng phương thức liên lạc của nhân viên của khu hoa viên, liền gọi điện thoại tới.

Tuy rằng quyền tài sản đã ở trên tay, nhưng dù sao đây cũng là lần thứ nhất, khẳng định phải để cho người của bộ tiêu thụ biết.

"Cái gì? Ngài nói ngài là chủ nhân của khu biệt thự số 1, bây giờ muốn xem một chút?"

Tại nơi làm việc, giám đốc Tô Thanh Nhã kinh ngạc, âm thanh ngoài ý muốn.

Khu biệt thự số 1 - khu A - Chí Tôn Hoa Viên, có thể nói là một bộ biệt thự tôn quý nhất tại thành phố Thiên Hà.

Giá trị 500 triệu.

Tại thành phố Thiên Hà hạng ba này, cấp bậc của biệt thự giá 500 triệu có ý nghĩa như nào, cô biết hết.

Vốn là thủ phủ Trần Sinh, tài sản cùng lắm hơn 3 tỉ mà thôi, tài chính có thể lấy ra lưu thông phỏng chừng không đến một phần mười.

Mà biệt thự số 1, cho dù là với năng lực của thủ phủ, đều rất khó bắt.

Chí Tôn Hoa Viên khánh thành đến nay đã hơn 2 năm, biệt thự khác đều bán gần hết, nhưng mà chỉ bộ này, vẫn không người hỏi thăm.

Quá mắc!

Vốn dĩ không có người mua nổi.

Thường xuyên qua lại, tòa biệt thự số 1 này là vật biểu tượng của Chí Tôn Hoa Viên, thậm chí là toàn bộ thành phố, phí duy trì hàng tháng đều là một số tiền không nhỏ đối với công ty bất động sản.

Lúc này, khi nghe được ngôi biệt thự này đã bán đi rồi, Tô Thanh Nhã sao không sợ hãi cho được!

Nhưng mà lập tức, cô liền ý thức được thái độ không đúng, lập tức cười cười, âm thanh mềm mại nói: "Xin lỗi tiên sinh, tôi lập tức chuẩn bị, ngài xem có muốn làm một hoạt động chúc mừng hay không?"

Thái độ tốt lắm, hơn nữa rõ ràng, không đến mức làm người ta phản cảm.

"Không cần."

Ninh Viễn Trình lái xe, trực tiếp cự tuyệt.

Hắn không có để Tô Thanh Nhã chuẩn bị hoạt động gì.

Quá mức trang bức, mà thời gian cũng không kịp.

Nhìn xong biệt thự, buổi chiều còn phải đến công ty đi làm.

Dù sao công việc vẫn còn, cứ từ chức như vậy, có chút không chịu trách nhiệm.

Đương nhiên, hắn hiện tại tự nhiên cũng không cần làm việc, điểm danh một lần năm triệu, làm gì cần phải cực khổ đi làm.

Công sức một tháng còn không bằng 1 phần nhỏ của 1 lần điểm danh.

Khoảng mười một giờ, xe dừng ở trước cửa nơi làm việc của nơi bán biệt thự, Tô Thanh Nhã đã chờ ở đây.

Nhìn thấy Benz, Tô Thanh Nhã cũng biết chính chủ đã đến, mặt mày hớn hở nghênh đón, mở cửa xe thay Ninh Viễn Trình.

Quả nhiên là một khách hàng lớn thần bí.

"Ninh tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Tô Thanh Nhã, vừa mới liên lạc với ngài." Tô Thanh Nhã cung kính, mỉm cười nói.

Trời hôm nay rất lạnh, cô ta vẫn phải mặc đồng phục, trên đôi chân thon dài là tấm tất chân đen giữ ấm.

Cho dù là trời lạnh thấu xương, mặt vẫn mỉm cười.

Văn phòng không lạnh, hơn nữa mặc đồng phục càng có thái độ phục vụ.

Ngoài ý muốn là Ninh Viễn Trình thật không ngờ tuổi vẫn rất trẻ.

Khi cô nhìn đến, người có thể mua biệt thự số 1, dù nói thế nào chắc cũng phải là một nhân sĩ thành công ngoài 40 tuổi.

Nhưng Ninh Viễn Trình khác xa một trời một vực so với tưởng tượng.

Ninh Viễn Trình cũng không có phát giác Tô Thanh Nhã có gì không đúng, ngược lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt không chỉ rất xinh đẹp, còn vô cùng chuyên nghiệp, thái độ rất tốt.

Lập tức, hắn liền cười, đi tới bắt tay, nói: "Tô tiểu thư cực khổ, trời lạnh như thế này còn phải đợi tôi."

"Ninh tiên sinh khách khí, đây là công tác của tôi, nói gì đến vất vả." Tô Thanh Nhã mỉm cười, như trăm hoa đua nở.

Thái độ khiêm tốn củaNinh Viễn Trình làm cho cô hưởng thụ, giống như lập tức xua tan hết rét lạnh vậy.

Phú hào còn trẻ như vậy, 99% là siêu cấp phú nhị đại.

Tô Thanh Nhã cũng từng tiếp xúc qua không ít phú nhị đại, nói chung, thái độ ít nhiều đều có một chút không coi ai ra gì, nhưng ở trên người Ninh Viễn Trình lại không có cảm giác như vậy.

Ngược lại, có một loại cảm giác gió xuân phả nhẹ vào mặt.

"Ninh tiên sinh không cho tổ chức hoạt động, vậy chúng ta hiện tại đi xem biệt thự chứ?" Tô Thanh Nhã cung kính mà hỏi.

"Tốt, lên xe đi." Ninh Viễn Trình gật gật đầu, tự mình mở ra cửa xe tay lái phụ.

"Cám ơn Ninh tiên sinh, ngài là một vị thân sĩ!"

Ninh Viễn Trình săn sóc, làm Tô Thanh Nhã ấm áp, trong mắt tràn đầy vui vẻ, không chút nào gọi là làm bộ.

Nói xong, cô liền cúi đầu lên xe, trên mặt hơi phiếm hồng, đuôi lông mày, khóe mặt hiện lên sự vui vẻ.

Cử chỉ đơn giản của Ninh Viễn Trình cùng với thái độ hiền hòa, hoàn toàn làm cho cô nàng siêu lòng.

Có tiền, còn lễ phép, mà khiêm tốn, thật sự là không thấy điều này ở nhiều phú hào.

"Ninh tiên sinh, ngài làm công việc gì vậy?"

Trên xe, Tô Thanh Nhã chủ động bắt chuyện, không muốn để cho bầu không khí trở nên quá mức nặng nề.

"Tôi?" Ninh Viễn Trình cầm tay lái, tự giễu cười cười, nói: "Tôi lập trình trò chơi mà thôi, không phải là công việc tốt gì."

"Ninh tiên sinh thật biết nói đùa." Tô Thanh Nhã hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không có tiếp tục truy vấn.

Lập trình trò chơi?

Lời như vậy cô đương nhiên là không có khả năng tin tưởng.

Có thể mua được biệt thự 500 triệu, còn đi Benz, làm sao lại lập trình viên được chứ!

Tô Thanh Nhã cảm thấy, nhất định là Ninh Viễn Trình không tiện nói ra, hoặc là cũng không muốn nói ra, cho nên mới dùng lập trình viên để ứng phó chính mình.

Nhưng thái độ của Ninh Viễn Trình làm cho nàng sinh ra hảo cảm, tâm lý khó tránh khỏi tò mò.

Con mắt hơi hơi chuyển động một chút, con ngươi như toát ra sự tươi cười, tiếp tục nói: "Ninh tiên sinh, vật dụng ở nơi này đều là chúng tôi giám thị, nếu như ngài không hài lòng về phương diện này, bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nói với tôi, nếu như còn nghi vấn, ngài cũng có thể nói một chút."

"Ừ... Thật sự là tôi có việc cần cô hỗ trợ." Ninh Viễn Trình suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Tô Thanh Nhã rồi nói.