Tần Tiểu Vũ hừ hừ một tiếng, mặt đỏ hồng nói: "Ừ, nhà trọ Tử Kinh, đường Đạo Nam."
Nói xong, vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Viễn Trình.
Ninh Viễn Trình đột nhiên cũng cảm giác phía sau có sát khí.
"..." Ninh Viễn Trình cũng không biết là là ảo giác của mình hay không.
Nhưng mag, nếu Tần Tiểu Vũ phải về nhà, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nửa giờ sau đã đến nơi.
Tần Tiểu Vũ đề phòng trừng mắt nhìn Ninh Viễn Trình, giọng nói sắc mùi ghen nói: "Cậu thật muốn đưa Hàn Địch về nhà? Xác định không cho cô ta qua đêm ở đây?"
"Ừm!"
Ninh Viễn Trình vô cùng kiên định gật đầu, ánh mắt đoan chính, "Tần tỷ yên tâm, too không uống bao nhiêu rượu, nhất định sẽ đưa nàng về nhà an toàn."
"Dù gì tỷ cũng mệt mỏi một ngày, về nhà đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt, để cô ta ở đây tỷ cũng không dám ngủ đúng không?"
"Lỡ may mà có ói ra thì phiền toái lớn."
Ninh Viễn Trình đoan chính nói vậy.
Tin cậu thì bán nhà!
Tần Tiểu Vũ biết vậy, nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp.
Dù sao lời nói của Ninh Viễn Trình là vì nghĩ cho nàng, nghe cũng có một chút đạo lý.
Hai người say chăm sóc cho nhau xác thực là rất vất vả!
Nhìn Tần Tiểu Vũ xoay người đi vào lầu trọ, Ninh Viễn Trình nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Địch đang nằm ở ghế sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.
Gì chứ?
Tần tỷ vừa ý mình sao?
Hồi tưởng lại đêm nay, ánh mắt ghen tuông của Tần Tiểu Vũ, cùng bộ mặt đỏ bừng kia...
Tám phần là thật !
Phải tìm cơ hội bắt con cá lớn này lại mới được.
Tần Tiểu Vũ nếu có năng lực, muốn dáng người có dáng người, không chỉ có có thể giúp mình kiếm tiền, còn có thể cho mình hưởng thụ, tốt biết bao!
Có việc thì làm thư ký, không có chuyện gì thì làm thư ký trên giường.
Cuộc sống như thế là nhất định phải có.
Rời đi nhà trọ, Ninh Viễn Trình lái xe chậm rì rì.
Bỗng nhiên.
Hàn Địch ngồi ở sau, đột nhiên ngồi thẳng lên.
Ánh mắt sâu kín theo dõi hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Ninh Viễn Trình hoảng sợ, nhưng msf lập tức liền cười nói: "Đã tỉnh?"
"Muội..." Hàn Địch trừng mắt, muốn nói chính mình căn bản không ngủ, chỉ đang giả bộ mà thôi.
Nhưng suy nghĩ một chút lại không nói nữa.
"Ninh ca, huynh thất vọng à?" Hàn Địch ghé vào trên ghế dựa, cười hỏi.
"Thất vọng cái gì?"
"Thất vọng chưa ăn được Tần tỷ!" Hàn Địch che miệng cười trộm.
Nàng đã sớm nhìn ra, Tần Tiểu Vũ nói phải về nhà hoàn toàn chính là lời trái lương tâm.
Chỉ tại Ninh Viễn Trình giống như khúc gỗ không biết mà thôi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Đi xe sang trọng giá trị hơn mấy triệu, làm việc hai năm, đột nhiên lại từ chức, như thế cũng phải nắm lấy!
Bằng không về sau muốn gặp lại người chất lượng tốt như vậy rất khó khăn.
Ninh Viễn Trình lúng túng khó xử.
Hắn không nghĩ tới ý tưởng nội tâm của mình, lại bị Hàn Địch biết được.
Nhưng mà điều này cũng không có gì, rất nhanh liền khôi phục tự nhiên.
"Hiện tại tôi đưa cô về nhà, vẫn là..." Ninh Viễn Trình hỏi.
"Không có Tần tỷ, Ninh ca không có ý định ăn cho no sao?" Hàn Địch nháy con mắt, bất mãn hừ hừ, khuôn mặt đỏ bừng.
Nói ra những lời này, nàng đã lấy ra hết dũng khí!
Tuy rằng hám làm giàu, nhưng nàng vẫn rất tự trọng.
Tính tình nhìn thì tùy tiện, nói chuyện cũng không dùng não.
Nhưng thực tế, vì tìm được người lý tưởng mà chất lượng tốt, nàng cũng rất nghiêm khắc với bản thân.
Mà trước mắt, Ninh Viễn Trình chính một người chất lượng tốt như trong lý tưởng.
Nói năng ôn nhã, không nóng không vội, vẻ ngoài cũng đẹp trai.
Càng quan trọng hơn là, nàng đã sớm có ý tứ với Ninh Viễn Trình, chỉ là lúc trước không biết tình trạng kinh tế, cho nên vẫn còn đang do dự.
Hiện tại Ninh Viễn Trình bộc lộ ra năng lực kinh tế giàu có, sao có thể đắn đo nữa, vẻ rụt rè trước kia vứt vào xó hết.
Ninh Viễn Trình ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hàn Địch từ kín chiếu hậu, thật sự là ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lí.
"Người như tôi có khuyết điểm, dùng bữa chỉ thích ăn sạch sẽ, vô hại, không bị vấy bẩn." Ninh Viễn Trình nhếch miệng lên, bình tĩnh nói.
Hấp dẫn!
Mắt Hàn Địch sáng ngời.
Rồi sau đó, trợn mắt phồng má nhìn Ninh Viễn Trình, hờn dỗi.
"Ninh ca có ý vậy!"
"Nhân gia tuy rằng hám làm giàu, nhưng vẫn rất rụt rè, ai bị vấy bẩn cơ chứ!"
Giả trang tức giận.
Nhưng thật ra là một loại tư tưởng nhỏ.
Hàn Địch tuy rằng chưa từng tự mình thể nghiệm qua, nhưng am hiểu sâu những thứ này.
"Hả?" Trong mắt Ninh Viễn Trình hiện lên một chút ngoài ý muốn, chợt khẽ cười nói: "Vậy tối nay... Muốn bị vấy bẩn một chút hay không?"
Nói là dùng bữa.
Nhưng hai người đều hiểu là có ý gì.
Mặt Hàn Địch đỏ bừng, cúi đầu.
Một lát sau, liền llấy hết dũng khí, hừ nhẹ nói: "Cái gì mà vấy bẩn cơ chứ, nói khó nghe như vậy..."
"Ninh ca nếu thích ăn, A Địch có thể cả đời chỉ làm thức ăn trên bàn cho Ninh ca."
"Nếu như... Nếu như chỉ là một món ăn trên bàn, cũng không sao!"
Nói xong, Hàn Địch liền quẫn bách cúi đầu.
Nàng rất thông minh, biết bỏ qua đêm nay, sẽ rất khó lại có cơ hội.
Cùng với ra vẻ rụt rè, sau cùng là gà bay trứng vỡ.
Còn không bằng nắm chặt cơ hội, ngay đêm nay Ninh Viễn Trình có hứng, bám chặt lấy nhanh chóng.
Nàng cũng rõ ràng, với địa vị giữa Ninh Viễn Trình và nàng, hai người là rất khó đi đến hôn nhân.
Nhưng rất khó cũng không có nghĩa là bất khả thi.
Nhiều năm cũng chờ như vậy rồi, còn sợ tiếp tục chờ tiếp?
Huống hồ, trước kia Ninh Viễn Trình không lộ diện là con nhà giàu, chính mình đôi lúc cũng có nhiều bất kính.
Hiện tại Ninh Viễn Trình không để ý, trong lòng nàng cũng hiểu.
Lời đã nói rất rõ ràng.
Ninh Viễn Trình cười yếu ớt, đánh tay lái, phi thẳng đến khách sạn.
Sắp đến nơi, tiếng Hàn Địch lại sợ hãi truyền đến.
"Ninh ca... Đi nhà muội, muội ở một mình."