Chương 4: Tống Anh Liên và tứ thúc

Converter: tieuvuvivi

Editor: chauuyvu

“Bất quá tỷ cũng không nên ôm hy vọng quá lớn, ngự khẩu của đương kim Thánh thượng đã mở, đại tỷ nhất định sẽ trở thành Thái tử phi, thê thiếp hồi môn sau này cũng chỉ có thể là một thứ nữ.” Lâm Lang sợ Lâm Hỉ ôm lấy kỳ vọng quá cao, cuối cùng sẽ thất vọng.

Nhớ tới tình tiết của quyển sách trong mộng, nàng ta tuy là thứ nữ, nhưng là thứ trưởng nữ của nhị phòng, nếu nàng ta làm thiếp, hôn sự của bọn muội muội sau này sẽ khó mà thành, cho nên Nhị phu nhân thế nào cũng không đồng ý cho nàng làm thê thiếp hồi môn.

Ngay khi đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng ồn ào truyền từ chính sảnh, dẫn tới sự tò mò của bọn tỷ muội đang ở sảnh phụ.

Lâm Đan là người thiếu kiên nhẫn, cho nên đã sai tiểu nha hoàn bên cạnh đi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ mới đi một lát, tiểu nha hoàn kia đã quay trở lại, nhưng sắc mặt không được tốt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thần sắc của Lâm Tĩnh Tùng vội vàng, mặt lộ vẻ khẩn trương.

“Nô tỳ, nô tỳ khó mà nói ra, chỉ sợ làm bẩn lỗ tai của các vị tiểu thư.” Nha hoàn kia căng thẳng đến đầu cũng không dám ngẩng lên, hai tay đang nắm chặt lại bên người.

“Đại tỷ tỷ bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói, đừng dông dài.”

Lâm Đan thấy bộ dáng hèn nhát của tiểu nha hoàn, khiến nàng cảm thấy xấu hổ, không khỏi mở miệng mắng mỏ nàng ta.

“Nô tỳ vừa mới ra ngoài hỏi thăm, nhìn thấy Linh Lung tỷ tỷ bên cạnh lão phu nhân vội vàng đi về phía đường bên kia. Nô tỳ tiến lên hỏi thăm thì mới biết được, thì ra, thì ra Tống cô nương nữ nhi của thứ muội bên nhà thân mẫu của lão phu nhân cùng tứ lão gia lén lút ở bên nhau.”

“Cái gì?” Lâm Đan đột nhiên đứng lên, vừa thẹn vừa giận. “Tiện nhân kia cư nhiên cùng tứ thúc lén lút bên nhau?”

Nói xong thì quay người nhìn đại tỷ Lâm Tĩnh Tùng: “Đại tỷ, muội đã biết tiểu tiện nhân kia không biết xấu hổ, ngày thường luôn bày ra bộ đáng đáng thương, giống như chúng ta khi dễ nàng ta vậy, nhưng không nghĩ tới nàng ta thế nhưng cùng tứ thúc lén lút cẩu thả, làm ra chuyện như vậy.”

“Đan nhi, đừng nói nữa, muội là một cô nương gia như thế nào lại có thể nói ra những lời thô tục như thế.” Ngay sau đó, Lâm Tĩnh Tùng đứng lên nhìn về phía mọi người: “Các vị tỷ muội đều trở về đi, hôm nay trong nhà có việc, phỏng chừng ma ma là sẽ không tới dạy học.”

Các cô nương tuy rằng rất muốn đi xem, nhưng nghe thấy đại tỷ nói vậy thì cũng biết đối với loại chuyện này thì một cô nương gia chưa thành hôn không thể xen vào. Vì thế, tất cả đều quay trở về viện của mình.

Lâm Lang bỗng nhiên nhớ tới, nữ chủ Lâm Tĩnh Tùng sau khi trọng sinh, người đầu tiên nàng ta đối phó chính là Tống Anh Liên này, nghe nữ chủ nói kiếp trước đại phu nhân cảm thấy Tống Anh Liên dễ dàng nắm bắt. Nàng ta không có gia thế, tính cách lại yếu đuối nên đã đề nghị với lão phu nhân để nàng ta làm thê thiếp hồi môn.

Lão phu nhân vốn không đồng ý, định chọn ra một người thật tốt để giúp đỡ đại tôn nữ sau khi trở thành Thái tử phi, không nghĩ tới bản thân Tống Anh Liên kia lại nguyện ý làm thê thiếp hồi môn, lão phu nhân niệm tình nàng ta là tôn nữ nhà thân mẫu, lại nghĩ trên đời này nơi nào còn có so hoàng gia càng vinh hoa phú quý hơn, nên cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng không ngờ, Tống Anh Liên không biết vì sao lại ra tay hãm hại Lâm Tĩnh Tùng, dẫn tới Lâm Tĩnh Tùng một xác hai mệnh. Vì thế sau khi nữ chủ trọng sinh, người đầu tiên nàng ấy xuống tay chính là Tống Anh Liên.

Phân cách tuyến ~~

Từ đường được xây dựng ở phía sau chính sảnh Thế An viện, bên ngoài trồng đầy cây cối xanh tốt.

Hạ nhân đang đứng đầy trên ba bậc thang đá ở lối vào chính sảnh của từ đường, trong chính sảnh, một vị nữ tử mặc váy màu hồng nhạt thêu hoa sen, xiêm y xốc xếch đang quỳ trên mặt đất, người quỳ bên cạnh chính là Lâm Thâm, tứ thúc của Lâm Lang.

Xung quanh yên lặng như thể thời gian đang ngừng lại, chỉ còn tiếng của nữ tử kia đang khóc nức nở.

Lão phu nhân đứng ở phía trước đã chứng kiến hết thảy, sắc mặt dần trở nên khó coi, tay nắm chặt quyền trượng trong tay để không mất bình tĩnh mà thất thố. Ánh mắt sắc bén nhìn tứ lão gia: “Thâm nhi, nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng là thông đồng với nhau khi nào?”

Tứ lão gia Lâm Thâm quỳ trên mặt đất, mồ hôi từ thái dương chậm rãi chảy xuống, trên khuôn mặt hàng ngày luôn ôn tồn lễ độ toát ra một tia phẫn hận. Gắt gao nhìn chằm chằm Tống Anh Liên đang quỳ gối bên cạnh mà giải thích: “Mẫu thân, không phải hài nhi thông đồng với biểu muội, là biểu muội thông đồng với hài nhi.”

Nói xong thì hắn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lòng ngực mà dâng lên.

Lão phu nhân duỗi tay lấy chiếc khăn tay qua, trên đó có viết vài câu thơ tình.

“Hoa minh nguyệt ám lung sương, đêm hảo hướng lang biên. Hoa vớ bước hương giai, tay đề kim lũ giày. Hẹn đường nam bạn thấy, một buổi dựa người run. Nô vì ra tới khó, giáo quân tư ý liên.”

“Thật là, thật là hay cho một cái giáo quân tư ý liên.” Bàn tay cầm khăn của lão phu nhân không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn Tống Anh Liên dần trở nên thất vọng.

Người khác không biết, nhưng bà lại biết, bút tích trên khăn tay này đúng là của Tống Anh Liên, bà nuôi dưỡng nàng ta đã mười năm, mỗi năm nàng ta đều đích thân chép cho bà Pháp Hoa Kinh cầu phúc, rất giống với bút tích này. Chỉ là bà không nghĩ tới, bà luôn cho rằng Tống Anh Liên nhu nhược nhưng lại dám làm ra loại chuyện này.

“Không phải đâu a di, cái đó không phải là do Liên nhi viết, thật sự không phải Liên Nhi viết.” Tống Anh Liên không biết làm gì nên khóc lóc, nàng cũng không biết vì sao, hôm nay nàng vốn là đi tới tới từ đường thiêu kinh Phật.

Trong năm năm này, cứ đến ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, nàng đều sẽ thiêu kinh Phật cầu phúc cho a di, cảm tạ a di đã dưỡng dục nàng.

Hôm nay, khi nàng đang quỳ gối trên đệm hương bồ và thiêu kinh Phật, tứ lão gia Lâm Thâm đã đến ôm chầm lấy nàng từ phía sau.

Nàng dùng hết toàn lực màu giãy giụa nhưng không được, đã bị tứ lão gia chiếm đoạt thân thể.

“A di, thật sự không phải Liên nhi, Liên nhi cũng không biết vì sao vừa rồi biểu ca tại sao như vậy, Liên nhi hiện giờ đã bị biểu ca chiếm thân mình, nào dám nói nửa lời nói dối.” Tống Anh Liên khổ sở không thôi, chỉ cảm thấy đau khổ.

Lâm Thâm nghe thấy Tống Anh Liên nói vậy thì sắc mặt khó coi, mở miệng phản bác: “Mẫu thân, không phải hài nhi cưỡng đoạt biểu muội, sáng nay hài nhi đã nhận được chiếc khăn tay này nên đã nghĩ biểu muội đối với nhi tử có tình ý, nến muốn đến từ đường nói rõ với biểu muội, ai ngờ khi tới từ đường thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, không cẩn thận đã làm sai chuyện. Nhưng tuyệt đối không phải là ý định ban đầu của nhi tử.”

Lâm Thâm cũng cảm thấy oan uổng, hắn không phải không nhìn không ra, đích mẫu coi trọng biểu muội, muốn tìm cho biểu muội một mối nhân duyên tốt nên mới giữ lại cho tới hiện tại, thêm đại chất nữ sắp tiến vào Đông Cung, nhân duyên của những nữ nhi khác trong nhà mới có thể nâng cao thêm một bước.

Ai ngờ khi vào từ đường, hắn cảm thấy ý loạn tình mê, thấy Tống Anh Liên nhìn thành phu nhân của mình.

Tống Anh Liên vốn tưởng rằng tứ biểu ca đối với nàng có tình ý, mới nghĩ tới đến từ đường hẹn hò với nàng, nhưng không nghĩ tới lại có loại lý do này, trong lòng cảm thấy uất ức.

Nghĩ đến bản thân mình đã hai mươi tuổi, lại bị tứ lão gia chiếm đoạt “Nếu như a di sớm hứa hôn cho Liên nhi, thì đã không có chuyện này.”

Lão phu nhân nghe thấy lời này như là đang trách bà, trong lòng không khỏi tức giận, bà đã lo lắng nuôi dưỡng nha đầu này mười năm, lại dưỡng ra một bạch nhãn lang tới, trong nhất thời tức giận mà hôn mê bất tỉnh.

Phân cách tuyến ~~

Lúc chạng vạng, Lâm đại lão gia Lâm Tố làm xong nhiệm vụ thì trở về, khi nhận được tin mẫu thân té xỉu, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Chỉ là chuyện quốc sự quan trong hơn gia sự, cũng không thể tùy tiện đem vụ án tử trong đầu ném đi, vẫn luôn chờ đến khi làm xong hết nhiệm vụ mới vội vàng trở về nhà.

Đại phu nhân đã đợi sẵn ở cửa nội viện, thấy phu quân trở về, vội vàng đem chuyện hôm nay ở từ đường kể hết cho ông ta nghe.

“Ngươi, cái tên súc sinh này.” Lâm Tố tiến vào trong phòng ngủ của lão phu nhân, thấy tứ lão gia quỳ gối cạnh mép giường liền giơ chân đá hắn một cước.

Nghĩ đến những gì phu nhân nhà mình đã kể về chuyện tứ đệ và Tống Anh Liên kia, hắn cảm thấy phẫn nộ không thôi.

Tống Anh Liên kia thân thích bên nhà thân mẫu của mẫu thân, đệ đệ mình và nàng ta lại tằng tịu với nhau, người khác sẽ nói như thế nào. Tống Anh Liên kia lại không cha không mẹ, lớn lên ở Lâm phủ, mặc kệ chuyện này có xử lý như thế nào cũng sẽ mang tiếng xấu cho Lâm gia.

Nghĩ tới đệ đệ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta chỉ muốn đánh hắn một trận nữa.

“Chẳng lẽ ngươi không biết mẫu thân đối biểu muội sớm có tính toán sao? Ngươi còn khinh nhục nàng.” Đại lão gia hận sắt không thành thép nhìn tứ lão gia Lâm Thâm.

“Đại ca, đệ cũng không biết chuyện là như thế nào, hôm nay nhận được khăn tay, chỉ nghĩ đi từ đường nhìn qua, không nghĩ tới ở trong từ đường thấy Thư nhi, nghĩ là Thư nhi viết thơ tình tán tỉnh đệ, ai ngờ sau khi tỉnh táo lại mới biết được là biểu muội.”

Thư nhi là một tiểu thiếp của Lâm lão tứ, Lâm lão tứ không dám nói là phu nhân mình, vì e sợ ảnh hưởng đến thanh danh của phu nhân mình, nên tùy tiện nói ra tên của một tiểu thiếp trong viện.

“Ngươi nói ngươi nhìn lầm người?” Lâm đại lão gia cảm thấy nghi hoặc, vô thức vuốt râu.

Chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu nào đó? Nhưng Tứ đệ không có chức quan gì, chỉ nhàn rỗi ở nhà, hắn lại luôn không thành thật, ai lại không có mắt mà đưa tay thiết kế lên người hắn như vậy.

Đại lão gia cân nhắc nửa ngày cũng không có manh mối, đành phải buông việc này, đợi lão phu nhân tỉnh lại rồi mới quyết định.

~~

Trong tiểu viện bên cạnh chính sảnh, Tống Anh Liên đang ngồi suy tư trước gương đồng trên bàn trang điểm, người trong gương đang chau mày, một đôi mắt hạnh sưng đỏ vì khóc.

Nàng vốn dĩ nghĩ, tuổi mình hiện tại đã lớn, nếu bàn chuyện hôn sự thì chắc chắn không tìm được mối tốt. Nếu có một ngày đại tiểu thư tiến vào Đông Cung, nàng sẽ cầu xin a di trở thành thê thiếp hồi môn, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý ở trong cung.

Nhưng ước muốn không thành, mà hôm nay lại còn bị tứ biểu ca chiếm đoạt thân thể, nghĩ đến phải đi tới tứ phòng làm một tiểu thiếp, nàng lại không cam lòng. Ai mà không biết, tứ lão gia và phu nhân kiêm điệp tình thâm, trong phòng hiện giờ cũng chỉ có hai thông phòng nho nhỏ mà thôi, chỉ là hiện tại sắp đến hôn kỳ của đại tiểu thư, nàng không biết phải tính toán cho bản thân như thế nào.

Tống Anh Liên không nghĩ cứ như vậy mà đi theo tứ lão gia, nàng muốn tiến cung.