Nhìn nữ nhi không ngừng cào tới cào lui, Lý thị không ngừng thúc giục nô tài gọi là đại phu.
Trong viện Đại phu nhân cũng nhận được tin tức, phái quản sự ma ma bên cạnh mình đi nhìn một chút.
Ước chừng nửa khắc, gã sai vặt kẹp một vị lão đầu đầy tóc bạc, tuổi già sức yếu vọt vào Phù Dung các.
Đại phu này là đại phu nổi danh nhất trong thành Tấn Châu, tên là Khổng Nam, năm nay đã bảy mươi tuổi, chỉ sau khi ông ta được gã sai vặt buông xuống, khí định thần nhàn đi vào nội thất, hoàn toàn không thấy vẻ chật vật vừa rồi bị gã sai vặt kẹp chạy như bay tới.
"Đại phu tới rồi, mau mời ngồi."
Lý di nương thấy Khổng đại phu giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng sai người nâng đỡ Khổng đại phu ngồi xuống.
Khổng đại phu ngồi xuống, vươn tay bắt mạch Lâm Đan giãy dụa không thôi trên giường.
"Mạch tượng bình thường, không có một tia hỗn loạn ~"
Khổng đại phu bắt mạch không tự chủ được kêu ra tiếng: “Không nên a."
Nhìn bộ dáng cào tới cào lui giãy dụa của tiểu thư Lâm gia, sắc mặt Khổng đại phu ngưng trọng.
"Đại phu, nữ nhi nhà ta đây là bị gì?"
Lý di nương hỏi thật cẩn thận, trên khuôn mặt hoa lê đái vũ, ngón tay nhỏ trắng nõn nắm một góc khăn thêu, ở trên mặt nhăn nhăn.
"Bệnh của tiểu thư, lão phu cũng bó tay không có biện pháp, kính xin phu nhân mời cao nhân khác."
Khổng đại phu không dám nói bừa, bệnh tật của Tiểu thư Lâm gia hiếm thấy, ngược lại giống như trúng độc, chỉ là cửa đại trạch này riêng tư nhiều, mình vẫn không nên nhiều lời tốt hơn.
"Di nương, con ngứa."
Bên kia, chứng ngứa của Lâm Đan lại bắt đầu tái phát, cánh tay bị trói liều mạng muốn giãy dụa, giãy dụa lâu, dĩ nhiên là đã xuất hiện vết máu, trộn lẫn trên áo khoác màu hồng nhạt, thật là nhìn thấy mà giật mình.
Lý di nương đau lòng không thôi, trực tiếp quỳ gối trước mặt Khổng đại phu, nước mắt không ngừng chảy xuống, búi tóc tinh xảo thường ngày cũng rối vài phần, trang điểm trên mặt cũng theo nước mắt rơi xuống.
"Đại phu, cầu ông cứu nữ nhi ta, cứu con bé a."
Khổng đại phu y giả nhân tâm, nhìn thấy Tiểu thư Lâm gia chịu tra tấn cũng động lòng trắc ẩn.
"Phu nhân mau dậy đi, lão hủ có một biện pháp, có thể giảm bớt nỗi đau cắt da thịt của Lâm tiểu thư."
Khổng đại phu khom lưng đỡ Lý di nương dậy, lại từ trong hòm thuốc mình mang đến, lấy ra một cái bình sứ màu trắng to bằng bàn tay.
"Đây là cao dưỡng lạnh do lão hủ chế tạo, bôi lên người có tác dụng chống ngứa, kính xin phu nhân nhận lấy."
Lý di nương đứng lên, hai tay tiếp nhận bình sứ, giống như là nhìn thấy vật cứu mạng, hai tay chắp lại, mặt lộ ra cảm kích nói với Khổng đại phu: "Cảm tạ đại phu."
Chỉ cần có thể giảm bớt thống khổ của nữ nhi, thuốc gì cũng có thể dùng đến.
"Phu nhân khách khí, lão hủ cáo từ." Khổng đại phu chắp tay làm lễ xoay người rời đi.
Lý di nương nhìn bình sứ trong tay, rút nút bình ra, đến một giọt ở trên cổ tay, đều thoa ra, chỉ cảm thấy mát mẻ.
Sau khi các nô tài hầu hạ Lâm Đan dùng qua cao mát, cả người nàng ta đều thoải mái trở lại, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong chính viện, Đại phu nhân cùng Lâm Tĩnh Tùng ngồi ở trên đầu, đang phẩm trà.
"Phu nhân, Thôi ma ma đã trở lại."
Tiểu nha đầu ở cửa truyền lời, phá vỡ sự ấm áp trong phòng.
Đại phu nhân buông chén trà trong tay xuống, đứng ngồi nghiêm túc, mới hướng ra ngoài nói: "Vào đi.”
Quản sự ma ma kia chính là ma ma vừa rồi đi Phù Dung các thăm Lâm Đan, chỉ thấy bà ta đi vào phúc thân làm lễ nói: “Phu nhân, nô tỳ vừa rồi đi Phù Dung các, lại bị người của Lý di nương ngăn ở bên ngoài, nô tỳ hỏi thăm nói là Tam tiểu thư bị phạm bệnh ngứa, không ngừng cào, gãi da đều rách."
Ma ma kia vươn tay, biểu diễn hình tượng sinh động.
Giống như chính bà ta đã phạm chứng ngứa.