Converter: tieuvuvivi
Editor: chauuyvu
Lý di nương nhớ rằng khi bà còn nhỏ, mỗi lần đến ngày lễ ngày tết, phụ thân bà luôn phải chi rất nhiều bạc, những tên quan tham đó thấy phụ thân bà không có nơi dựa vào, chỉ xem phụ thân bà như là túi bạc của bọn họ.
Phụ thân một đường kinh thương, rất có thiên phú, mỗi ngày đều có thể thấy ông kéo về nhà rất nhiều ngân lượng, sau lại vì quá nhiều đành phải mở một cái tiền trang, tuy rằng phụ thân đối với những khoản chi ra đó không quan tâm lắm, chỉ cho rằng con số nhỏ, nhưng trong lòng của Lý di nương lại không bỏ được chuyện phụ thân bị ủy khuất như thế.
Sau này khi Lâm đại nhân xuống phía nam làm quan thí luyện, bà thỉnh thoảng sẽ làm cho Lâm đại lão gia thấy bà, đem lòng yêu mến, sau này bày tỏ muốn nạp bà làm thiếp.
Kỳ thật làm thê làm thiếp cũng không có gì quan trọng, chỉ cần có thể leo lên Lâm gia, phụ thân sẽ không vì những chuyện kia mà ưu phiền.
Sau khi bà tiến vào Lâm phủ, phụ thân đến đưa lễ năm mới cho bà, lập tức tặng gần mười vạn lượng bạc trắng, cũng nói năm rồi cấp cho những quan tham đó cũng là số bạc này, nhưng năm nay bọn họ ngại với Lâm phủ nên không đến đòi.
Cho nên đã tiết kiệm được nhiều tiền bạc như vậy, bà mới biết được nguyên lai một năm tặng lễ không ít hơn mười vạn lượng, sau này mỗi năm phụ thân đều sẽ cho bà mấy vạn lượng bạc trắng, đơn giản là vì ngày lễ ngày tết không có ai đến đòi tiền nữa.
Phụ thân kinh doanh thuận lợi, bà cũng cao hứng, từ đó mới ý thức được tầm quan trọng khi gả cho gia tộc có quyền lực.
An Dương hầu phủ kia tuy rằng xuống dốc, nhưng Lý gia bà không thiếu chút tiền tài đó, bà cũng đã tỉ mỉ hỏi phụ thân, tuy rằng Thế tử An Dương hầu năm nay mới mười bảy tuổi, nhưng bộ dáng cao lớn cường tráng, võ nghệ siêu quần, là người có tiền đồ.
Tương lai nếu nữ nhi gả cho hắn ta, về sau trở thành nhất phẩm phu nhân chỉ là vấn đề thời gian, bản thân bà là thiếp, nhưng không muốn ủy khuất nữ nhi.
“Di nương ~”
Lâm Đan tuy rằng tâm tính đơn thuần, nhưng nàng không ngốc, nàng cũng từng qua nhà ngoại ở Tấn Châu, đình đài lầu các nơi nơi đều là đồ vật bất phàm, ngay cả sa lụa thường ngày nàng thích nhất cũng đều coi như là vải mành, đúng thật là gia tộc phú quý.
“Cho nên Đan nhi, con phải nhớ kỹ, An Dương hầu gia tuy rằng không giàu có, nhưng chúng ta không thiếu tiền, đến lúc đó di nương sẽ tặng cho con mấy vạn lượng bạc trắng làm của hồi môn, cho dù con ở An Dương hầu gia sống một cuộc sống phung phí xa xỉ, cũng đủ tiêu xài vài chục năm.”
Lý thị ôm Lâm Đan sờ sờ búi tóc nàng, “Di nương là thiếp thất, là do bất đắc dĩ, may mà đại phu nhân cũng không so đo việc nhỏ, di nương mới trải qua cuộc sống thoải mái như thế. Nhưng di nương không hy vọng con làm thiếp.”
“Di nương yên tâm, Đan nhi nhất định sẽ không làm thiếp, nhất định sẽ nghĩ cách hấp dẫn lực chú ý của Thế tử An Dương hầu kia, tranh thủ gả vào An Dương hầu phủ.”
Lâm Đan đưa ra lời thề son sắt, tuy rằng nàng lớn lên không xinh đẹp bằng di nương, nhưng bộ dáng vẫn hơn hẳn những nữ tử thầm thường. Nàng có tự tin có thể hấp dẫn được Thế tử An Dương Hầu.
“Di nương còn không tin con hay sao?” Lý di nương sờ búi tóc của Lâm Đan nhưng trong lòng lại cảm thán, nhoáng cái đã mười mấy năm, bà cũng đã trở thành hoa vàng của hôm qua.
Nếu không phải bà phái người đi tú lâu truyền lời, bảo nhị tiểu thư đi đến tiền sảnh thử nghiệm, bà cũng không xác định được rằng có phải An Dương hầu gia đang chờ đón dâu hay không, nhưng hiện tại xác định được suy nghĩ của lão gia, bà cũng an tâm rồi.
“Nhưng mà di nương, vậy ả nha đầu vừa rồi thì làm sao bây giờ?” Lâm Đan ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ thật sự để nha đầu kia ở trong viện của chúng ta hay sao? Ả có thể đi báo tin với đại phu nhân hay không.”
Nha hoàn phản bội chủ tử nào có thể sử dụng được nữa!
“Cái này con không cần nhọc lòng, di nương đều có chừng mực.”
Bán đi đâu cũng được, dù sao bà cũng không thiếu một nha hoàn hầu hạ.
Tú lâu, trên tay Lâm Lang đang thêu một bộ đồ thọ tinh, là do một quý nhân đặt làm, trả hai ngàn lượng bạc trắng.
Lâm Lang đang đẩy nhanh tốc độ, nàng không phải không nghĩ tới dùng tinh thần lực, chỉ là một mình nàng nằm ở đó, kim chỉ trên mặt đất lại thêu không ngừng nghỉ, nếu như có người thấy được hay bị người biết được, chỉ sợ nàng sẽ phải bị thiêu chết.
Cho nên ngày thường nàng cũng rất cẩn thận, không dám để cho người khác biết, ở bên ngooài đều không nói là nàng thêu, miễn cho cản trở thanh danh của Lâm phủ.