Converter: tieuvuvivi
Editor: chauuyvu
Nhị nữ nhi? Sùng Tĩnh Vũ hiểu đằng ý tứ sau những lời nói của Lâm lão gia, cũng liền nghĩ đến lời nói của mẫu thân hắn nói với hắn.
“Tĩnh nhi, nương cũng không hy vọng xa vời con lấy được đích nữ đại phòng Lâm gia, nhưng nhất định phải là nữ nhi đại phòng Lâm gia. Ít ngày nữa đại nữ nhi Lâm gia kia đã trở thành Thái tử phi. Sùng gia chúng ta đã xuống dốc, tuy rằng chỉ cưới thứ nữ, nhưng chỉ cần có mối quan hệ tốt với Thái tử, Tĩnh nhi của nương có bản lĩnh như vậy, khẳng định có thể trở nên nổi bật.”
Lúc này bên trong, Vinh thị sớm đã thay diễn bào, trên gương mặt sạch sẽ không một chút phấn son, trên người mặc một bộ váy mỏng màu tím đậm, mái tóc búi đơn giản, đôi mắt hạnh cùng với đôi mắt của Lâm Lang giống hệt nhau, hiện tại tràn đầy lo lắng.
Bà đang ở cổng tiểu viện đứng chờ, nhìn xem nữ nhi lúc nào mới quay về.
Ước chừng chưa đến nửa khắc, Lâm Lang chậm rãi từ xa đến gần, rốt cuộc đã tới cổng tiểu viện.
“Thế nào? Đã định rồi sao?”
Gương mặt của Vinh thị có chút vội vàng, tuy rằng bà hy vọng nữ nhi gả được vào nhà tốt, nhưng cũng không hy vọng nữ nhi gả cho một công tử nhà thế gia đang xuống dốc.
“Di nương, không có định gì cả.” Trên mặt của Lâm Lang tràn đầy vẻ mỏi mệt cùng bất đắc dĩ, nhịn không được ngửa đầu ngáp một cái.
Tối qua nàng đã xem thật nhiều y thư ở thời đại này, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ.
Sự tình hôm nay, nàng căn bản cũng không để ở trong lòng, tính ra nếu nàng muốn gả, cũng nhất đình sẽ có người ngăn cản!
“Như thế nào không có định? Hôm nay đại phu nhân kêu con qua đó, còn không phải là ý tứ này sao, con xem con kìa nha đầu này, một chút cũng không thèm quan tâm.”
Vinh thị nhìn Lâm Lang mà hận sắt không thành thép, trong mắt lại là vẻ lo lắng và đau lòng.
“Di nương ngài yên tâm đi, ta sẽ không gả cho Thế tử An Dương Hầu.”
Nàng nhớ rõ trong sách kia, chính là Lâm Đan gả cho Thế tử An Dương Hầu, làm Thế tử phu nhân, còn mang theo rất nhiều của hồi môn.
“Ai, Lang nhi, con như vậy làm sao khiến di nương an tâm được.”
“Ai nha, di nương đã quên sao, trong phủ chúng ta bên đại phòng còn hai nữ nhi đấy.”
Nghe nữ nhi nói vậy, Vinh thị yên tâm xoa ngực, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Bất quá lại nghĩ tới thái độ của đại phu nhân, “Lang nhi, hôm nay đại phu nhân lại đây truyền lời, chẳng lẽ không phải là vì con sao?”
Lâm Lang nghe được lời của di nương, lại liên tưởng vừa rồi khi nàng ra tiền sảnh thấy bộ dáng kinh ngạc của đại phu nhân, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ rằng Lâm phủ bọn họ cũng không an tĩnh như mặt ngoài vậy.
“Di nương, ngài cứ yên tâm đi, hôm nay đại phu nhân bảo con đi ra tiền sảnh, là bởi vì đại ca đã trở lại.”
Nói xong, lại nhìn về phía nha hoàn Bình An ở bên cạnh, nói: “Hôm trước ta có thêu xong túi quạt không phải ngươi đem cất rồi sao? Lát nữa lấy tới cho ta, ta muốn làm dây đeo treo ở phía dưới cái túi.”
Bất quá những chuyện xấu xa bẩn thỉu đó không nên cho di nương biết thì tốt hơn.
Vinh thị nghĩ đến kỹ nghệ thêu của nữ nhi, trong lòng tràn đầy đắc ý, lại nghĩ đến An Dương hầu phủ, nhịn không được nhắc mãi: “Không có việc gì, cho dù con có gả vào An Dương hầu phủ, di nương cũng không lo lắng, dù sao con cũng có tiền!”
Trên đầu Lâm Lang xuất hiện ba đồng xu đen, di nương, ngài cứ như vậy mà bóc mẽ tính cách của nữ nhi mình, thật sự tốt sao?
Trong chính viện, đại phu nhân và Lâm Tĩnh Tùng đang ngồi nói chuyện bên chiếc bàn tròn, người quỳ trên đất chính là nha hoàn hôm nay đã truyền lời cho Lâm Lang.
Ánh mắt của Đại phu nhân mang vẻ tàn khốc, thần sắc lạnh băng nhìn về phía nha hoàn đang quỳ gối ở dưới đất, “Là ai chỉ thị ngươi đến Khúc Nam viện truyền lời? Nói!”
Nha hoàn quỳ trên mặt đất chốc lát, đã sớm hoảng sợ phát run.
Lúc này đại phu nhân vừa hỏi, nàng ta có gì cũng phun ra hết, “Phu nhân tha mạng, là nha hoàn bên người của Lý di nương đến cho nô tỳ một ít phiến lá vàng, bảo nô tỳ giả truyền lời cho nhị tiểu thư đi ra tiền sảnh.”
“Lý di nương.”