Chương 1: Trọng sinh thành thứ nữ

Converter: tieuvuvivi

Editor: chauuyvu

Sáng vừa thức dậy, thứ đập vào mắt đó là một tấm màn trướng bằng hoa chạm rỗng màu xanh lơ, trên cùng bốn phía bên trong trướng được treo đầy dải ruy băng nhiều màu sắc và túi thêu cầu phúc do di nương của nàng làm.

Mà trong những túi thêu cầu phúc này chính là những lá bùa bình an, cũng là do di nương cầu được ở một ngôi chùa cách ba mươi dặm ở ngoại thành, mỗi tháng mùng một và mười lăm, di nương đều sẽ đi cầu xin một túi đến treo trên màn trướng.

Cứ thế như vậy, một năm đã cầu được hơn hai mươi cái, cộng với những cái do mẫu thân và các tỷ muội đưa cho, màn trướng đều đã bị treo chật kín.

Bên ngoài màn trướng, một nha đầu với gương mặt thanh tú mặc một bộ váy màu lam nhạt nhẹ nhàng đi tới cạnh giường, nàng ấy chính là đại nha hoàn bên cạnh Lâm Lang, tên là Bình An.

Chỉ thấy nàng ấy vốn định xốc màn trướng lên, nhưng vẫn do dự nói: “Tiểu thư, hôm nay là ngày thỉnh an, tiểu thư có thể thức dậy được không?”

Âm thanh của nha hoàn Bình An từ ngoài trường truyền đến, Lâm Lang ảo não nhíu mày, sau đó ngồi dậy chuẩn bị xuống giường: “Vậy thì mau đến đây vệ sinh đi, ta dậy muộn, quên mất hôm nay là ngày thỉnh an tổ mẫu.”

Bởi vì lão phu nhân rất thích thanh tịnh, cho nên quy định mỗi tháng mười lăm, các phòng mới có thể đến viện bà thỉnh an, mười mấy năm qua vẫn không thay đổi.

Bình An nghe thấy âm thanh của chủ tử nhà mình, nhanh nhẹn xốc màn trướng lên, ngoài miệng an ủi Lâm Lang: “Tiểu thư luôn luôn hiếu thuận, đại phu nhân khoan dung, sẽ không trách tiểu thư.”

Lâm Lang cười mà không nói lời nào, nếu không phải mười năm nay ngày nào nàng cũng cung kính và chưa bao giờ chọc giận đại phu nhân, thì đại phu nhân sao có thể khoan dung với nàng như thế.

Kỳ thật Lâm Lang cũng biết rằng Bình An đang nhắc nhở nàng, cả nhà Bình An đều là nô tài ở Lâm gia, cho tới Bình An bây giờ đã là năm thế hệ.

Nàng đối với những hạ nhân coi như là có chút thế lực, bất quá nàng thật sự không thích nha hoàn trung tâm bên cạnh đại phu nhân, một bên lại trung tâm với nàng, nàng thật sự sợ một ngày nào đó mình sẽ bị phản bội, hơn nữa sẽ rất khó để bắt thóp nên luôn luôn phải tự đề phòng.

Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, nàng cảm thấy không thể tin được, bản thân lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết trọng sinh, là một tấm bia đỡ đạn sống chưa đầy mười chương thì đã chết, mà nữ chính lại là Lâm Tĩnh Tùng, đại tỷ của nguyên thân.

Trong sách, sau khi Lâm Tĩnh Tùng trọng sinh, gặp thần sát thần gặp phật giết phật, phàm là người cản đường nàng ta đều không có kết cục tốt, cuối cùng nàng ấy trở thành Hoàng hậu, hạ sinh Thái tử, nhi tử sau lại làm Hoàng đế, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.

Mà nguyên nhân gây ra cái chết của nguyên thân chính là uống ly trà bị hạ độc dành cho Lâm Tĩnh Tùng. Nguyên thân sau khi trở thành tỷ muội hồi môn của Lâm Tĩnh Tùng, vẫn luôn đề phòng cẩn thận, bởi vì tuổi còn nhỏ nên không được hầu hạ Thái tử, không nghĩ tới sau khi uống một ly trà đã bị đầu độc chết.

Nghĩ đến khi tiến cung sẽ có khả năng bị độc chết, Lâm Lang quyết định sẽ không vào cung. Bản thân năm nay bất quả chỉ mới mười ba tuổi, cố gắng qua mấy năm sau khi đại tỷ xuất giá, người trong nhà cũng sẽ đính hôn cho mình.

Tuy rằng nàng là thứ nữ, nhưng không nhất định phải gả cho đại gia phú quý, bản thân có không gian, có tay nghề thêu thùa, nên sẽ không tự làm khó mình.

Kiếp trước tu luyện mấy trăm năm, Lâm Lang đã sớm đối với tình yêu không quá để tâm, có thể được như đại phu nhân làm đương gia chủ mẫu cũng đã quá tốt, ở thời cổ đại vẫn không kỳ vọng quá xa xỉ là nhất sinh nhất thế nhất cả đời song nhân.

Nhưng cho dù Lâm Lang có dày công tính toán, ai ngờ thế gian lại không thể làm hài lòng.

Sau khi đứng dậy, tiểu nha hoàn tam đẳng đã sớm chờ ở một bên, bưng chậu nước ấm quỳ ở nơi đó, nâng cao chậu đồng, vẻ mặt cung kính: “Thỉnh tiểu thư rửa mặt.”

Lâm Lang lấy lại tinh thần, cầm lấy tấm khăn bông màu trắng nhúng vào chậu nước ấm, sau đó đắp lên mặt một lúc, lại dùng lá liễu và muối trắng bên cạnh đánh răng.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, nàng ngồi vào trước gương trang điểm, lấy ra một ít bột trân châu bôi lên mặt, cảm giác mát lạnh nhanh chóng thấm vào da thịt.

Bên trong gương đồng, hiện ra một nữ tử mặt mày như họa, gương mặt sạch sẽ đoan trang, trên làn da trắng nõn còn lộ ra chút ửng hồng. Tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng ngũ quan cũng gọi là mỹ mạo.

Tiểu nha đầu A Lục đang ở bên cạnh thấy tiểu thư đã ngồi xuống, lanh lợi cầm cây lược nói: “Tiểu thư hôm nay muốn búi kiểu tóc nào?”

Nha hoàn chải đầu A Lục này là do trong thời gian gần đây mới được nàng cất nhắc lên, lúc trước vẫn còn là nha hoàn tam đẳng ở Trúc viên, nếu không phải nàng ấy học được kỹ năng chải tóc khéo léo của một lão bà bà, ước chừng cũng sẽ không được làm nha hoàn chải đầu nhị đẳng như bây giờ.

“Chải song kế đi.”

Lâm Lang nhìn bản thân mình trong gương, hơi gật đầu. Hôm nay là ngày thỉnh an, nàng không thể trang điểm quá rêu rao, đoạt lấy sự nổi bật của đại tỷ, cũng không thể trang điểm quá mộc mạc làm xấu mặt đại phu nhân.

“Vâng, tiểu thư, A Lục hiểu rồi.”

A Lục có chút thất vọng, bản thân nàng vừa được trở thành nha hoàn chải đầu bên cạnh tiểu thư, tất nhiên là hy vọng được búi tóc càng phức tạp càng tinh xảo, như vậy thì càng thể hiện ra tay nghề khéo léo của mình. Mà tóc của nhị tiểu thư thẳng mượt, lại đen bóng, như vậy càng phát huy được hiệu quả.

Lâm Lang thấy nàng như vậy “Phốc” cười ra tiếng: “Về sau ta trưởng thành, tóc lại dài thêm chút nữa, tất nhiên có thể búi những kiểu tóc tinh xảo hơn, đến lúc đó sẽ cho ngươi thể hiện thủ nghệ của mình, hiện tại cũng không cần vội.”

“Tiểu thư ngài cười lên thật là đẹp, về sau cần phải cười nhiều hơn nữa nha.” A Lục nghe thấy Lâm Lang nói, có chút đắc ý, lại nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo trong gương liền không khỏi thốt lên.

Lâm Lang sửng sốt, nghi hoặc nhìn mình trong gương: “Ta không hay cười sao?”

“Đúng vậy, tiểu thư. Mấy ngày nay A Lục hầu hạ tiểu thư , mười ngày thì chỉ thấy tiểu thư cười được một ngày, cho nên mới nói tiểu thư cười thường xuyên sẽ thích hơn.” Một bên A Lục lấy tóc vắn lên trên đỉnh đầu, một bên lại tiếp tục nói.

Mà Bình An đang đứng ở một bên cầm quần áo, cũng khó thấy được mà chen vào nói: “Đúng vậy, nô tỳ hầu hạ tiểu thư đã năm năm, cũng rất ít khi thấy tiểu thư cười vui vẻ như vậy.”

Động tác của A Lục vẫn không ngừng, cũng nghiêm túc gật đầu “Nô tỳ cũng nghĩ như vậy.”

Như vậy sao……

Ước chừng là kiếp trước tu đạo đã lâu ngày, mấy trăm năm không có người cùng nói chuyện, một mình cô tịch ở Tàng thư các, khiến nàng trở nên an tĩnh rất nhiều.

Cầm lấy một hộp gấm đang đựng bộ diêu bướm thu hải đường ở trên bàn, sau đó lắc lắc hai cái, nghe thấy được âm thanh của viên ngọc châu trên bộ diêu rung vang tựa như tiếng chuông, tâm tình của Lâm Lang cảm thấy rất thích thú.

Đây là bộ diêu mà nàng thích nhất, là khi nàng tám tuổi, lần đầu tiên búi mái song kế thì phụ thân đã đưa cho nàng, vẫn luôn được đặt trên bàn trang điểm.

“Tiểu thư hôm nay muốn mang bộ diêu này sao?”

A Lục đã búi tóc lên, thấy Lâm Lang vẫn luôn nhìn bộ diêu này, cảm thấy nghi hoặc.

“Không phải, hôm nay không mang bộ này.” Lâm Lang đóng hộp gấm lại, để hộp đựng bộ diêu đó để sang một bên.

Lại cầm lấy một hộp gấm tinh xảo khác ở bên cạnh, mở hộp ra lấy một đôi trâm trân châu hồng nhạt tinh xảo: “Mang đôi này đi, đây là hôm trước mẫu thân mới ban cho ta.”

A Lục tiếp nhận hộp gấm, lấy một đôi trâm hoa khảm ngọc trai nhỏ cắm vào một bên thái dương, sau đó từ bàn trang điểm lại lấy ra một bộ diêu trân châu cắm ở bên còn lại. Giống như vẽ rồng điểm mắt, cả người Lâm Lang đều rạng rỡ lên không ít.

“Hôm nay A Lục búi tóc không tồi.” Lâm Lang vuốt ve trâm hoa trân châu ở một bên nói.

“Cảm ơn tiểu thư đã khen.” Nghe thấy Lâm Lang khen khích lệ, A Lục vui mừng muốn nhảy cẫng lên, đây là lần đầu tiên nàng được Lâm Lang khen như vậy.

“Được rồi A Lục. Tiểu thư khen ngươi, ngươi phải chú ý lễ độ, sao có thể nhảy nhót như vậy?” Thấy A Lục cười vui như vậy, Bình An khẽ lên tiếng quát.

“Tiểu thư còn chưa ăn điểm tâm, ngươi đi tới phòng bếp bưng cháo tới đi.”

“Dạ, nô tỳ đã biết.” A Lục có chút không thể tin mà dậm chân, sau đó phúc lễ xoay người chạy đi.

Lâm Lang nhìn A Lục như vậy, cười lắc đầu: “Kỳ thật A Lục như vậy cũng khá tốt, bên người ta cũng ít thấy nha đầu như thế.”

“Là do tiểu thư quá mềm lòng, A Lục thất thố như vậy nhất định sẽ khó tránh khỏi liên lụy đến tiểu thư.” Nói xong thì Bình An đã căng xiêm y ra, chuẩn bị sẵn sàng.

“Tiểu thư, hôm nay sẽ mặc bộ này chứ?”

Lâm Lang nghe vậy quay đầu nhìn sang bên trái, chỉ thấy xiêm y kia màu hồng nhạt, trên cổ áo thêu đầy hoa đào màu hồng, bên trong là lụa sa tanh hồng, còn chiếc váy như được phủ bạc, dưới ánh nắng ban mai, tấm sa tanh chạm những đóa hoa mỏng màu hồng trông như được phủ bạc, như sóng nước lóng lánh. Nàng nhớ đã nhìn thấy qua tấm lụa sa tanh này một lần ở chỗ đại tỷ, giá một bộ không kém gì bạch kim.

Chỉ là gần đây sau khi truyền ra tin tức đại tỷ sắp làm Thái tử phi, nàng nguyên bản năm phần vui sướng đã giảm chỉ còn hai phần, thần sắc mờ mịt đi rất nhiều.

“Đây là xiêm y mới hôm qua mẫu thân đưa tới sao?” Sờ vào chất lụa bóng loáng, chỉ cảm thấy lụa rất mịn, quả nhiên là lụa tốt hiếm có...

“Đúng vậy, trước đó vài ngày là Giả phu nhân đưa tới chúc mừng đại tiểu được chọn làm Thái tử phi.”

Nhà họ Giả không hổ là thương gia của của đế quốc, ngay cả sa lụa tiến cống này cũng xem như sa lụa bình thường mà đem biếu tặng.

Chỉ là, đây là vật liệu chuẩn bị xiêm y cho Thái tử phi, nàng làm sao dám mặc. Nhưng nghĩ đến đại phu nhân cố ý đưa tới một bộ xiêm y như vậy, ước chừng là muốn biểu đạt ý tứ nào đó……

Giờ Thìn canh ba, Lâm Lang đã chuẩn bị sẵn sàng dẫn theo Bình An rời khỏi Trúc viên, đi tới chính viện thỉnh an mẫu thân.

Đi đến cây cầu bên ngoài Trúc viên, liền thấy được một thân ảnh màu đỏ, đúng lúc lại là tam muội Lâm Đan cũng đang đi thỉnh an, Lâm Lang liền dừng bước chờ đợi nàng đi cùng.

Ai ngờ Lâm Đan thấy nàng cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lâm Lang hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc: “Tam muội bị làm sao vậy?”

Bình An nghe thấy Lâm Lang nói, vội cúi xuống thấp giọng nói ở bên tai Lâm Lang: “Chắc là do xiêm y trên người tiểu thư, cho nên tam tiểu thư thấy không phục!”

Bình An giương mắt nhìn xung quanh, sau khi thấy không có người, lại ghé vào tai Lâm Lang nói nhỏ: “Mấy ngày trước nô tỳ thấy tam tiểu thư đã ở chỗ lão gia, còn nghe nói là muốn bộ sa lụa giống với đại tiểu thư, lại bị lão gia đuổi quay trở về, còn phạt nàng ấy úp mặt vào tường suy nghĩ mấy ngày.”

Lâm Lang nghe xong thì cảm thấy đau đầu, tam muội kia chính là được phụ thân nuông chiều đến không sợ trời không sợ đất, nếu nháo như thế chẳng phải là rất khó coi sao. Xem ra bộ xiêm y này về sau phải cất ở dưới đáy hòm, thật đáng tiếc……

Nghĩ tới trong mộng, Lâm Đan kia bởi vì tính cách được nuông chiều, Lâm Tĩnh Tùng cảm thấy nàng ấy không dễ đối phó, vì thế khi gả đến Đông Cung cũng không dẫn nàng ấy theo, ngược lại hứa gả nàng ấy đến An Dương hầu ở Thịnh Kinh làm thế tử phu nhân.

*

Chính viện là nơi ở của gia chủ Lâm gia.

Có một tấm bảng với hai chữ “Liêm minh” trên đỉnh cánh cổng màu son đỏ, hai đầu sư tử và cầm tay bằng đồng có tác dụng dùng để rung đập cửa.

Đi vào trong viện, trước mặt sẽ là hoa viên, bên trong hoa viên có trồng hoa mẫu đơn với đủ loại màu sắc và hình dạng do đương kim Thánh thượng ban thưởng.

Rẽ trái đi qua hành lang mái che sẽ thấy cửa của chính đường đã được mở, ngoài cửa là hai nha hoàn mặc một bộ váy bông thô sơ màu màu xanh lơ đứng hầu ở đó.

Nhìn thấy Lâm Lang, vội vàng cúi người thi lễ: “Xin chào nhị tiểu thư.”

Nghĩ đến đại phu nhân đã dậy từ lâu, Lâm Lang vội vàng đi vào chính sảnh, vòng qua bức bình phong có thêu hai vị tiên nhân, hướng về phía đại phu nhân đang ngồi ở trên chính vị hành lễ một cái: “Thỉnh an mẫu thân, nữ nhi tới muộn, thỉnh mẫu thân trách phạt.”

Đại khái do tâm tình đang rất tốt, trong mắt của đại phu nhân lộ ra một tia vui mừng, cũng không để ý đến chỗ thất lễ của Lâm Lang. Giơ tay ý bảo Lâm Lang đứng dậy: “Không sao, con đứng lên đi.”

Đại phu nhân Trương thị, xuất thân từ một trong hai đại thế gia trứ danh của Đại Ngụy, “Nam Trương bắc Khổng”. Là đích thứ nữ, con dòng chính của chi thứ nhất của Trương gia ở phương nam, mà tỷ tỷ của đại phu nhân chính là đương kim Hoàng Thái hậu Trương thị.

Đương kim Thái hậu và đại phu nhân đều sinh ra từ một mẹ, hơn kém nhau gần mười ba tuổi, bởi vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, đại phu nhân cũng coi như là được Thái hậu nuôi lớn, giống như là thân nữ. Hoàng đế cũng rất kính trọng vị tiểu di này, thường xuyên từ Thịnh Kinh ngàn dặm xa xôi ban thưởng một ít ngoạn vật đến Tấn Châu.

Trương thị năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt. Da thịt như tuyết, mặt mày vẫn còn nét đoan trang duyên dáng, nhìn vào cứ ngỡ chỉ ba mươi. Mái tóc đen nhánh của bà được búi cao, nhưng trên đầu chỉ đeo bộ trang sức hoa mẫu đơn chạm rỗng bằng vàng, rất là đơn giản. Trên người đang mặc một bộ váy màu tím, áo choàng màu tím đậm dài chừng sáu thước cũng thêu những đóa mẫu đơn lớn, trông rất duyên dáng và sang trọng, lộ ra phong thái uy nghiêm của riêng mình.