Chương 5: Chương 5

Nguyễn Khanh lại đáp một cách mơ hồ: “Tôi không nhìn thấy, khi tôi nhìn thấy anh ta đã ngã xuống rồi.”

Cuối cùng bác sĩ cũng quyết định: “Không giống như đánh nhau, vậy nên đừng gọi cảnh sát.”

Nguyễn Khanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”

Bác sĩ nói: “Còn tùy tình huống, cơ thể con người có cơ chế tự bảo vệ, đến lúc tỉnh lại sẽ tự nhiên tỉnh lại thôi.”

“Tôi phải chờ ở chỗ này sao? Tôi đi ăn cơm được không vậy?” Nguyễn Khanh hỏi.

Hôm nay cô vì chuyện của bạn trai cũ mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, vừa rồi còn không dám rời đi, bây giờ đói đến mức đau dạ dày.

Bác sĩ nói: “Nếu cô không phải người nhà thì có thể đi. À, cô có trả tiền trước cho anh ta không?”

Đương nhiên Nguyễn Khanh không thể nói nguyên nhân mình không thể rời đi, trả tiền trước là một lí do hợp lí, hơn nữa đúng là cô trả tiền cho anh ta thật, vì vậy liền gật đầu.

“Vậy cô đi ăn cơm trước đi. Hiện tại dấu hiệu sinh tồn của anh ta vẫn đang ổn định.” Bác sĩ nói thêm: “Để lại số điện thoại đi, anh ta tỉnh lại thì chúng tôi sẽ thông báo.”

Nguyễn Khanh cảm ơn bác sĩ rồi đi khỏi phòng cấp cứu, trở lại xe ở bãi đỗ, cô thoáng do dự một chút mới mở cốp xe ra.

Chuôi của thanh đao được quấn một mảnh vải, nhìn là biết đã được sử dụng lâu năm.

Dưới ánh đèn lưỡi đao lóe lên một tia sắc lạnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một thanh đao thật.

Chưa kể còn có vết máu đọng ở trên đó, trông hơi đáng sợ.

Nguyễn Khanh không khỏi nuốt nước bọt, đóng sầm cốp xe lại. Vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy nóc xe bị lún xuống, nhắc nhở cô là chuyện tối nay không phải là mơ.

Ngồi trong xe mà tim cô vẫn còn đập thình thịch, trấn tĩnh lại một hồi liền mở điện thoại tìm kiếm, chọn một món ăn ở gần đây để lấp bụng trước.

Bệnh viện còn chưa gọi cho cô, chứng tỏ là người kia vẫn chưa tỉnh lại.

Phòng cấp cứu chật ních người, không còn một ghế trống, Nguyễn Khanh cũng không vội trở về, trước tiên đi đến phòng ăn để nghỉ ngơi.

Hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện khiến tinh thần của cô kiệt quệ.

Chợt chuông điện thoại reo lên, cô định thần lại, cầm lên thì thấy hiện tại đã gần 11 giờ, là số máy bàn của một người lạ đang gọi đến.

Niệm Thất nhảy xuống từ vách đá, đột nhiên tỉnh dậy liền trông thấy một người đang đeo mặt nạ áp mặt lại gần mình!

Không chút do dự, Niệm Thất liền nhặt một cây gậy mỏng bên cạnh bằng tay trái rồi ấn nó vào cổ họng của đối phương! Nếu đối phương có bất kì hành động gì hắn có thể lập tức đâm vào cổ họng của người nọ!

“Anh làm gì? Làm gì vậy hả?” Một người phụ nữ cao giọng mắng: “Bỏ xuống! Mau bỏ xuống rồi nằm xuống đi! Để tôi kiểm tra cho anh!”

Quan trọng là…giọng nói của đối phương rất tự tin.

Sau đó liền có người chặn tay hắn, còn cướp lấy cây gậy từ trong tay hắn đi.

Động tác rất nhanh, sức lực cũng không nhỏ…nhưng cũng chỉ là sức của người bình thường. Trên thực tế, từ lúc đối phương di chuyển là hắn đã có thể đoán ra người này không có uy hiếp đối với mình.

Niệm Thất vẫn bình tĩnh, ngoan ngoãn để đối phương cướp lấy cây gậy gỗ trong tay, lại đè hắn xuống.

Mọi thứ đều rất kì lạ.

Trần nhà sáng như ban ngày, khi vừa tỉnh lại hắn còn tưởng là ban ngày, nhưng ngay lập tức liền biết không phải. Bởi vì cho dù có mở hết cửa vào buổi sáng thì cũng không sáng được như vậy.

Ánh sáng được phát ra từ trần nhà có phần lạnh lẽo, mọi ngóc ngách đều được chiếu sáng rõ ràng.

Đây là đèn sao?