Nếu cậu ta bị thương rồi báo cảnh sát, sẽ mang đến phiền phức cho anh."
Trước khi giải quyết vấn đề thân phận, người đầu tiên Niệm Thất không thể tiếp xúc chính là cảnh sát.
"Yên tâm." Niệm Thất rất có tự tin: "Ngay cả đôi giày da cũng không hỏng."
Có thể là sợ Nguyễn Khanh lo lắng, anh lại bổ sung một câu: "Tôi chỉ bẻ tay cậu ta, sau đó tôi đã vặn lại ngay lập tức."
Bẻ tay sẽ khiến đốt ngón tay trật khớp, có đau là được rồi.
Tiểu bạch kiểm không giữ trinh tiết bị nam nhân cổ đại dạy dỗ, còn tặng kèm thao tác này chứ.
Nguyễn Khanh vui vẻ chắp tay: "Đa tạ."
Niệm Thất gật đầu: "Khách sáo rồi."
Thời gian vẫn còn sớm, Nguyễn Khanh nói: "Anh xem TV tiếp đi, tôi..."
Cô bỗng dừng lại, mở to mắt: "Anh..."
Niệm Thất mỉm cười: "Làm sao vậy?"
Câu này nghe càng rõ ràng hơn, Nguyễn Khanh trố mắt vì ngạc nhiên: "Sao anh nói chuyện không bị mắc giọng địa phương?"
Vừa về đã giải quyết chuyện Triệu Hạo, đến bây giờ Nguyễn Khanh mới nhận ra, Niệm Thất nói với cô nhiều như vậy, không hề nói bằng giọng địa phương.
Sao anh không bị mắc giọng địa phương?
Trước đó anh phát âm là lạ, cũng không nói rõ được là giọng địa phương nào. Mà bây giờ, anh hoàn toàn nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Nói rõ rành rành, giống như đã từng học phát âm vậy.
Nguyễn Khanh không biết, thật ra ngay cả "giọng địa phương" tối qua và sáng nay cô nghe được, đều đã được Niệm Thất điều chỉnh.
Đêm qua Niệm Thất tỉnh lại ở bệnh viện, anh nghe thấy bác sĩ và y tá nói chuyện, ý thức được hoàn cảnh không thích hợp nên đã bắt chước giọng. Nhưng thời gian quá ngắn, đến khi Nguyễn Khanh quay lại gặp anh, giọng địa phương của anh chưa biến mất hoàn toàn.
Nhưng hôm nay anh có thời gian cả một buổi sáng, anh xem tin tức rồi học theo giọng tiêu chuẩn. Niệm Thất dùng một buổi sáng, đã có thể học được tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Với anh, tất cả chỉ là kỹ năng mà thôi.
Đương nhiên không thể nói với Nguyễn Khanh rằng anh được huấn luyện từ nhỏ, chỉ đành nói: "Từ bé tôi đã am hiểu các kiểu giọng. Sáng nay tôi xem TV, hình như nghe thấy kênh tin tức đó nói tiếng Quan Thoại nên tôi học theo."
Nguyễn Khanh líu lưỡi: "Anh giỏi thật đó!"
"Bây giờ không gọi là tiếng Quan Thoại nữa, mà gọi là tiếng phổ thông." Cô nói: "Không có gì đâu, anh xem TV tiếp đi."
Xem TV không chỉ học được tiếng mà đồng thời còn nhận biết được chữ giản thể. Hơn nữa giọng của Niệm Thất đã chuẩn rồi, anh không xem tin tức nữa, đổi sang xem phim truyền hình.
Bởi vì phim truyền hình có thể quan sát được rất nhiều chi tiết trong cuộc sống sau hai ngàn năm. Rất nhiều thứ nhìn thấy nhưng không biết sử dụng, anh thấy người trong phim sử dụng thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nguyễn Khanh vội vàng trở về nên còn chưa đến thời gian ăn trưa.
Niệm Thất xem TV, Nguyễn Khanh đi vứt bộ ga giường bẩn buổi sáng chưa kịp vứt ra thùng rác ở hành lang.
Đến khi cô trở lại, Niệm Thất...
Niệm Thất đang lau sàn.
"..." Nguyễn Khanh: "???"
Tại sao anh lại lau sàn?
Không phải, tại sao anh lại biết lau sàn?
Thật là quái lạ!
Niệm Thất nhìn cô, anh nói với cô: "Triệu Hạo vừa vào đã muốn đánh nhau, tôi vật ngã cậu ta xuống sàn phòng khách. Cậu ta rất ồn ào nên tôi lôi cậu ta vào phòng sách nhưng lại quên cởi giày của cậu ta, giày cậu ta đi bên ngoài giẫm bẩn sàn nhà."
Khi đó anh không rõ chuyện của Triệu Hạo và Nguyễn Khanh nên không đánh mạnh tay. Sau đó anh bịt miệng Triệu Hạo là vì cậu ta mắng chửi những lời rất bẩn thỉu và thật sự rất ồn ào.