Chương 44: Chương 44

Nguyễn Khanh giật mình.

Người kia xuyên qua một ngàn năm vẫn có thể bình tĩnh ung dung, giống như chuyện nào cũng chẳng phải là việc lớn gì, sao lại gọi điện thoại cho cô rồi?

Cô quả thật đã dặn dò anh, có chuyện bất ngờ xảy ra thì hãy liên lạc với cô!

Nguyễn Khanh cầm lấy điện thoại, lặng lẽ từ trong phòng họp chuồn ra bên ngoài, tìm một hành lang không có người, căng thẳng nhận cuộc gọi: “A lô? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hả?” Giọng nói của cô cao lên: “Cậu ta nói cậu ta tên là Triệu Hạo à?”

Nguyễn Khanh mới nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua rất loạn, mặc dù cô đã đánh Triệu Hạo, nhưng quên không lấy lại chìa khóa của cậu ta.

Triệu Hạo là sinh viên thể thao, hơn nữa cậu ta còn học chuyên ngành võ thuật. Triệu Hạo thấy Niệm Thất, với tính cách của cậu ta, hễ gặp chuyện không vừa ý là sẽ dùng đến nắm đấm.

Nhưng trên người Niệm Thất có vết thương, là một người đàn ông mang kiếm dính máu, đoán chừng cũng không thua kém.

Nguyễn Khanh nghĩ, chờ cô về đến nhà, rất có thể sẽ nhìn thấy cảnh hai người đàn ông đánh nhau mặt mũi bầm dập.

Nhưng mà khi cô vô cùng lo lắng chạy về nhà, không thể ngờ rằng lại thấy Niệm Thất ngồi ở sô pha cầm khoai tây chiên chăm chú xem TV.

Thấy cô đã trở về, anh đứng lên nói: "Về rồi à."

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh và lạnh nhạt.

Anh vẫn mặc bộ đồ ở nhà kia.

Bộ quần áo đó là do Nguyễn Khanh mua, thật ra là Nguyễn Khanh mua cho Triệu Hạo. Triệu Hạo chính là bạn trai cũ của Nguyễn Khanh, là chó săn nhỏ cô nuôi hai năm. Hôm qua bị cô bắt gian trên giường, bị cô đánh một trận đuổi ra khỏi nhà.

"Triệu Hạo có đánh anh không?" Nguyễn Khanh hấp tấp chạy vọt đến trước mặt anh, sốt ruột hỏi.

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, cánh tay của Niệm Thất vẫn quấn băng gạc, nhưng đó là băng bó ở bệnh viện, lúc anh xuyên tới đây bị thương. Ngoài cái đó ra, khuôn mặt anh sạch sẽ, không có vết thương mới, cũng không có tình huống mặt mũi bầm dập.

Nguyễn Khanh thở phào, cô nhìn trái nhìn phải không thấy Triệu Hạo đâu, cô hỏi: "Triệu Hạo đâu rồi?"

"Ở bên trong." Niệm Thất chỉ phòng sách.

Nguyễn Khanh đẩy cửa phòng sách ra.

Triệu Hạo bị trói trên ghế máy tính, nhìn thấy Nguyễn Khanh thì mắt sắp lồi ra, điên cuồng lắc cơ thể.

"Ưm ưm ưm."

"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm."

"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm."

Tại sao lại "Ưm ưm ưm", bởi vì miệng cậu ta đã bị bịt lại.

Nghe không hiểu ưm ưm ưm là cái gì, nhưng chắc chắn đó là những tiếng mắng chửi dơ bẩn.

Nguyễn Khanh yên lặng đóng cửa phòng sách lại, cô bình tĩnh hỏi Niệm Thất: "Sao lại thế này?"

Niệm Thất mỉm cười lễ phép: "Cậu ta vừa mở cửa vào đã đánh người. Tôi chế ngự cậu ta, hỏi danh tính cậu ta, thì ra là Triệu Hạo."

Đêm qua họ đi khám gấp dùng thân phận của Triệu Hạo, lúc ấy Nguyễn Khanh nói là "Một người bạn".

Nhưng Triệu Hạo lại kêu "Sao anh mặc quần áo của tôi.", anh lại nhớ đến Nguyễn Khanh từng nói "Người cũ", Niệm Thất mới bừng tỉnh hiểu ra.

Ban đầu anh nghĩ rằng cô là quả phụ, sau đó cô lại nói mình chưa kết hôn, Niệm Thất có hơi mơ hồ, bây giờ mới hiểu được toàn bộ. Thì ra từ "Cũ" kia không phải là chồng chết, mà là "Tình lang" cũ.

"Tôi nghĩ hai người có rất nhiều chỗ chưa được thông suốt, nếu trực tiếp đối thoại với cậu ta, chỉ sợ sẽ không nói rõ ràng được." Niệm Thất nói: "Vậy nên tôi đã chế ngự cậu ta trước, rồi gọi điện thoại gì đó cho cô."

Nguyễn Khanh khen ngợi anh: "Anh làm tốt lắm."

Ngón tay cô chỉ về phía phòng sách: "Tôi nói vài câu với cậu ta, anh..."