Chương 41: Chương 41

Nguyễn Khanh đeo túi xách nhỏ trên lưng, xách theo túi đựng máy tính, suy nghĩ một lát rồi đặt xuống, cởi giày đi vào trong, chỉ vào nhà bếp, cảnh cáo Niệm Thất: “Đừng đụng vào bếp ga. Sau này tôi sẽ dạy anh về cái đó, bây giờ trước tiên anh đừng đụng vào.”

Sau đó cô chỉ vào ổ điện ở phía sau tivi: “Cái đó là ổ điện nguồn, tất cả đồ điện như điều hòa, tủ lạnh, tivi đều hoạt động dựa vào điện. Điện này chính là điện mà sét đánh tia chớp vào trời mưa kia, con người chạm vào sẽ chết ngay tức khắc. Bây giờ tôi không có thời gian giải thích kỹ càng, sau này sẽ từ từ giải thích cho anh, tóm lại hứa với tôi, đừng có đụng vào đấy.”

Trong ánh mắt của cô gái trước mặt này đều tràn ngập lo lắng, giống như thật sự coi anh là một đứa trẻ con.

Anh là người thiếu hụt tri thức của một ngàn năm nay, nhưng anh không phải đồ ngốc được chưa.

Niệm Thất cam đoan với cô: “Trước khi cô quay về, ngoại trừ xem tivi ra thì tôi sẽ không làm gì hết.”

Nguyễn Khanh nhận được lời bảo đảm rồi, cuối cùng lại xách túi máy tính của cô lên, vừa đi vừa ngoái đầu lại.

Niệm Thất không còn cách nào đành nói: “Cô yên tâm làm việc của cô đi.”

Nguyễn Khanh ra khỏi cửa, lúc cửa sắp đóng, cô lại nhô đầu vào: “Chờ tôi trở về đấy!”

Niệm Thất nhìn trần nhà của lối ra vào, xoa xoa bên thái dương.

Cuối cùng Nguyễn Khanh cũng đi rồi.

Cửa đóng lại, Niệm Thất xoay người, trong nhà chỉ có tiếng của tivi, trái lại Niệm Thất không hề ngoan ngoãn xem tivi như anh đã hứa.

Anh đã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cả buổi sáng rồi, dù vẫn muốn ngắm tiếp nhưng vẫn có rất nhiều thứ đang đợi anh tìm hiểu.

Niệm Thất bước qua, tăng âm lượng của tivi lớn hơn một chút nữa, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Nguyễn Khanh ra.

Anh cũng chẳng phải là muốn nhìn trộm khuê phòng của nữ nhi nhà người ta, anh không có sở thích hèn hạ kia. Nhưng do nghề nghiệp đặc biệt của anh, ở lại một nơi thì cần phải thăm dò hoàn cảnh xung quanh bản thân một cách rõ ràng mới được.

Phòng của Nguyễn Khanh rất đơn giản, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường, đệm và gối đầu xếp trên cửa sổ lồi, còn có mấy món đồ chơi nhồi bông, lộ ra hơi thở tràn đầy sức sống.

Anh mở tủ quần áo ra nhìn lướt qua, dùng tay sờ sờ vách tường bên trong, xác định không có cơ quan và ngăn bí mật nào.

Ngăn kéo cũng được mở ra nhìn thoáng qua, không chạm vào đồ đạc nào, bảo đảm mỗi đồ dùng đều ở nguyên tại chỗ không thay đổi gì.

Thậm chí anh cũng nằm úp sấp xuống để kiểm tra gầm giường một lần.

Niệm Thất còn tìm được đao của anh một cách dễ dàng, Nguyễn Khanh đã giấu thanh đao kia trên nóc tủ quần áo.

Đối với Nguyễn Khanh mà nói, đây là độ cao cần phải kê ghế đứng nhón chân mới có thể đặt đồ lên, nhưng đối với Niệm Thất mà nói chỉ là chuyện nhảy lên một lần mà thôi.

Niệm Thất không động vào thanh đao kia, từ tối hôm qua đến sáng nay, tất cả mọi người mà anh gặp được, bao gồm cả Nguyễn Khanh, đều là những người bình thường không có võ công nên anh hoàn toàn không cần sử dụng thanh đao kia.

Sau khi chắc chắn phòng của Nguyễn Khanh vẫn giữ nguyên hiện trạng, anh rời khỏi căn phòng này rồi đóng cửa lại.

Sau đó, anh đến kiểm tra phòng sách của Nguyễn Khanh rồi kiểm tra đến nhà bếp.

Thậm chí ngay cả tủ bát đĩa mà anh cũng mở ra xem từng ngăn một, đương nhiên cũng không bỏ qua tủ đồ ăn vặt và tủ lạnh.