Chương 39: Chương 39

Nguyễn Khanh đè suy nghĩ này xuống rồi nói cho anh: “Di động reo lên chứng tỏ có người gọi điện thoại cho anh, trượt nút màu xanh này là có thể nhận được.”

Cô trượt để nhận cuộc gọi cho anh, còn nhấn vào loa ngoài, sau đó nói hai tiếng “a lô” với di động của bản thân. Trên điện thoại di động của Niệm Thất lập tức phát ra giọng nói.

Niệm Thất ngạc nhiên.

Nguyễn Khanh nói: “Đây là chế độ loa ngoài, nhấn cái này sẽ biến thành chế độ tai nghe, chỉ có bản thân có thể nghe thấy. Tai nghe ở phía trên, micro nói chuyện ở bên dưới, cho nên đặt ở một bên mặt như thế này, tương ứng với lỗ tai và miệng.”

Cô vừa nói vừa biểu diễn ra hiệu, Niệm Thất học theo dáng vẻ của cô mà để điện thoại di động lên bên tai, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyễn Khanh từ trong tai nghe điện thoại.

Cô dạy anh làm thế nào để bấm số gọi điện thoại, rất dễ học, bởi vì tất cả chỉ cần dùng tay trượt mấy lần là được rồi.

Chức năng thần kỳ, sử dụng được rồi lại đơn giản đến không thể tưởng tượng nổi.

Điện thoại di động cũ đã được định dạng rồi, trong danh bạ của Niệm Thất chỉ có một mình Nguyễn Khanh, anh thử gọi điện thoại cho cô một lần.

Anh thử xong thì hỏi: “Đây cũng là đồ do thợ thủ công làm ra sao?”

Anh nói: “Nếu đúng thì kỹ năng này gần như là thần thánh rồi còn gì!?”

Nguyễn Khanh vui vẻ: “Chưa đến mức đó, loại kỹ thuật này đều ở khắp nơi trong cuộc sống.”

“Thật ra điện thoại thông minh hiện nay có rất nhiều chức năng, bây giờ không có thời gian dạy anh, đợi quay về rồi nói sau. Anh học làm thế nào để gọi điện thoại xong trước.” Nguyễn Khanh nói: “Chủ yếu là tôi sợ lúc tôi không ở nhà, anh có chuyện đột xuất, đề phòng ngộ nhỡ thôi.”

Loại kỹ thuật truyền âm nghìn dặm thần bí mơ hồ này đều là thứ có thể nhìn thấy khắp nơi trong cuộc sống, khiến người khác cảm thán. Niệm Thất nghĩ đến đây, anh thật sự rất tò mò về một thứ.

“Tối hôm qua ở trong y quán, tôi nhìn thấy một thứ hình tấm dựng thẳng trên mặt đất, giống như bình phong, có rất nhiều hình ảnh khác thường...”

Anh vừa miêu tả, Nguyễn Khanh đã biết ngay.

Từ hôm qua cho tới ngày hôm nay, có lẽ khoảnh khắc mà người đàn ông trước mặt này đứng ở trước màn hình LED quảng cáo cục sạc dự phòng dùng chung ở hành lang bệnh viện kia là lúc anh bộc lộ tâm trạng khiếp sợ nhất, chân thật nhất.

Sau lúc đó mãi cho đến bây giờ, anh đều kiềm chế cảm xúc đến mức cực kỳ tốt.

“Tôi đang định nói cái này cho anh nữa.” Nguyễn Khanh đáp.

Cô cầm lấy điều khiển từ xa từ trên bàn trà, nhấn nút bật tivi lên.

Niệm Thất kinh ngạc quay đầu lại.

Thật ra, tối hôm qua anh đã nhìn thấy thứ này ở trên tường, chỉ có điều hôm qua anh không những đã biết bản thân xuyên đến tương lai một ngàn năm sau, Nguyễn Khanh lại còn cố tình nói tin tức có sức ảnh hướng lớn như không có hoàng đế, một chồng một vợ gì đó khiến anh giật mình, những chuyện khác đều trở thành việc nhỏ không đáng kể.

“Hóa ra trong nhà có thể có thứ này à?” Anh nhìn một lúc rồi nói: “Xem ra cũng là thứ mà mỗi nhà đều có phải không?”

“Gần giống nhau.” Nguyễn Khanh nói: “Cái này gọi là tivi, về cơ bản cũng giống với cái mà anh nhìn thấy ở bệnh viện kia. Có điều cái ở bệnh viện là xem miễn phí, cho nên những thứ phát sóng đều là video quảng cáo hoặc là phim tuyên truyền. Cái trong nhà là bản thân trả tiền, có rất nhiều kênh, nội dung gì cũng có hết, muốn xem cái gì thì xem cái đó.”