Chương 37: Chương 37

Nguyễn Khanh ngửi một chút: “Ơ, anh còn dùng dầu gội đầu nữa à? Anh có biết cái nào là dầu gội đầu không?”

Hôm qua cô chỉ dạy anh về nước máy, bồn cầu, tắm vòi hoa sen, kem đánh răng và nước rửa tay, tưởng rằng anh tạm thời không cần tắm rửa nên cô vẫn chưa dạy anh nhận biết dầu gội đầu và sữa tắm nữa.

Niệm Thất nói: “Trên cái chai có chữ viết.”

Nguyễn Khanh tò mò: “Anh có thể nhận ra những chữ đó sao?”

“Phần lớn là được, có một số phải đoán.” Niệm Thất nói: “Tẩy và nước đều biết, chữ “tóc” không biết nên đoán. Xem ra không dùng sai phải không?”

Thật ra, chỉ dựa vào tẩy và nước thì không thể đoán ra là dầu gội đầu. Nhưng mà, cái bình khác có ghi hai chữ “sữa tắm” thì có thể nhận ra. Hơn nữa anh mở ra ngửi thử, mùi hương của sữa tắm chính là mùi hương sót lại trong không khí lúc Nguyễn Khanh đi ngang phòng khách vào đêm qua.

Niệm Thất dựa vào chuyện này để đoán “dầu gội X” này là để gội đầu.

Anh dùng thử một chút, nó tạo bọt giống như nước rửa tay kia, nhưng quả thật gội đầu đúng là rất sạch sẽ.

Thời đại này có thật nhiều đồ tốt.

Chẳng hạn như cái điều hòa kia, có thể thổi gió lạnh trong đêm mùa hè nóng bức như vậy, đúng là tốt đến mức không có gì sánh được, còn tốt hơn so với “tên lửa” có thể đi lên cung trăng kia.

Dù sao có lên cung trăng hay không thì cũng không liên quan đến anh, nhưng buổi tối ngủ nóng bức hay là mát mẻ lại là chuyện liên quan mật thiết đến anh.

Nguyễn Khanh bỏ lại một câu “đợi tôi một lát” rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, rất nhanh đã đi ra, búi tóc lên chuẩn bị làm bữa sáng.

Niệm Thất đút tay vào túi đi theo cô vào nhà bếp, đứng ở cửa đánh giá khắp nơi. Đợi đến lúc nhìn thấy cô bật bếp rán trứng gà, anh bừng tỉnh: ‘Đây là nhà bếp sao?”

“Đúng vậy, nhà bếp, là nơi nấu ăn.” Nguyễn Khanh vừa rán trứng gà, nướng bánh mì, hâm nóng sữa, vừa giới thiệu đồ điện tử gia dụng trong nhà bếp hiện đại cho người cổ đại: “Đây là bếp ga, đốt khí thiên nhiên, tương tự như khí metan. Cái này phải cẩn thận, khí này có độc, nấu ăn xong phải đóng chốt mở lại. Đây là máy nướng bánh mì, dùng để nướng bánh mì lát. Đây là lò vi sóng, hâm nóng đồ ăn rất nhanh, bình thường tôi thích dùng để hâm sữa vào buổi sáng.”

“Trở về tôi sẽ dạy kỹ hơn cho anh, buổi sáng không có thời gian, anh tìm hiểu sơ qua trước là được rồi.”

Bánh mì nướng bơ, trứng rán, sữa nóng. Có sự hỗ trợ của đủ loại đồ điện tử gia dụng, chuẩn bị một phần bữa sáng đơn giản cũng chỉ là chuyện trong vòng mười phút.

Nguyễn Khanh bưng đĩa trứng rán lên, sai đại nhân cổ đại: “Bưng sữa giúp tôi.”

Cô sai anh hết sức tự nhiên, bởi vì lúc sống chung với chó săn nhỏ, cô cũng sai khiến cậu ta như vậy.

Trẻ con ngốc nghếch vô cùng lười biếng, trong mắt không sức sống, không sai khiến sẽ không tự mình chủ động làm việc nhà.

Nguyễn Khanh chỉ u mê thân thể của sinh viên thể thao như cậu ta mới chịu đựng cậu ta.

Niệm Thất rút tay từ trong túi ra, vào nhà bếp bưng sữa đi theo, ra ngoài để lên bàn ăn.

Anh làm việc vô cùng tự nhiên, không hề lên mặt gì đó. Nguyễn Khanh lặng lẽ quan sát, muốn dựa vào những chi tiết này để suy đoán giai cấp tương ứng của anh ở thời cổ đại cũng không đoán được. Cùng lắm thì cô có thể nhìn ra rằng, anh chắc chắn không phải con vua cháu chúa, hậu duệ quý tộc hay công tử nhà quyền quý gì gì đó.