Nhưng mà đây không phải là dáng người của người up video lên, mà là một người cổ đại thật một trăm phần trăm.
Nguyễn Khanh ho khan một tiếng: “Anh mặc bộ này trước đi. Đây là quần áo ở nhà, chính là đồ mặc thoải mái ở nhà, cũng có thể mặc đi ngủ luôn.”
Niệm Thất đáp lại: “Đa tạ.”
Anh đang trở tay định lau phía sau lưng.
“Để tôi giúp anh.” Nguyễn Khanh đặt quần áo xuống trước, rồi đi tới cầm lấy khăn mặt trong tay anh: “Đã chảy máu rồi, anh đừng nhúc nhích.”
Lúc này, trên người có vết thương, với tay lau sau lưng khiến miệng vết thương lại chảy máu, quả thật vô cùng khó khăn. Niệm Thất không từ chối, đưa khăn lông ướt cho Nguyễn Khanh.
Nguyễn Khanh đứng sau lưng anh, cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương, giúp anh lau máu và mồ hôi ở sau lưng.
“Bác sĩ có hỏi anh vết thương này của anh là từ đâu ra hay không?” Cô hỏi.
“Không phải tôi mất trí nhớ sao.” Niệm Thất mỉm cười.
“À, phải rồi.” Nguyễn Khanh lẩm bẩm: “Anh phản ứng rất nhanh.”
“Mở mắt ra, hỗn tạp giống như thay đổi một thế giới khác vậy, khắp nơi đều kỳ lạ, khắp nơi đều khác biệt.” Niệm Thất nghiêng người nhìn Nguyễn Khanh đang giúp anh lau sạch sau lưng trong gương, nhẹ giọng lên tiếng: “Sao có thể không cảnh giác được.”
Nguyễn Khanh ngẩng đầu, liếc nhìn anh.
Đường nét sườn mặt cứng cỏi của người đàn ông.
Nguyễn Khanh thích kiểu đàn ông khí khái anh hùng này. Chó săn nhỏ mà cô nuôi cũng là hình mẫu như vậy. Nhưng chó săn nhỏ còn nhỏ tuổi, ngốc ngốc nghếch nghếch, thường xuyên lộ ra tinh thần hoang tưởng tuổi dậy thì.
Kém xa so với người đàn ông trước mặt này.
Nguyễn Khanh cụp mắt xuống: “Một người thân cũng không có sao?”
“Không có.” Niệm Thất nói: “Tôi là cô nhi, cũng chưa thú thê.”
“Vị hôn thê? Tình nhân? Người yêu? Hồng nhan tri kỷ thì sao?” Nguyễn Khanh hỏi.
“Không có.” Niệm Thất đáp: “Có điều cũng là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui thôi, không có kéo dài.”
Nguyễn Khanh: “Ồ.”
Ok, là một người đàn ông trưởng thành.
Lau phía sau lưng xong rồi, Nguyễn Khanh ném khăn mặt cho anh: “Tự mình lau đằng trước đi. Quần áo bẩn bỏ vào trong sọt đồ giặt, phải, chính là cái sọt bằng nhựa có lỗ đó.”
“Phải rồi, cửa này có thể khóa đó. Vừa rồi quên nói với anh.” Lúc trước, Nguyễn Khanh ở chung với chó săn nhỏ, chỉ có hai người bọn họ, không cần phải khóa cửa nhà vệ sinh nên cô tạm thời quên mất.
Nguyễn Khanh dạy Niệm Thất khóa cửa và mở cửa xong thì ra ngoài.
Lúc trở về phòng, cô cũng thay quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha giường đã trải xong đợi Niệm Thất đi ra.
Một lát sau, Niệm Thất ở trong nhà vệ sinh gọi cô: “Nguyễn tiểu thư?”
Nguyễn Khanh chạy đến cửa nhà vệ sinh: “Sao thế?”
Niệm Thất hỏi: “Y phục này đúng là như vậy sao?”
Nguyễn Khanh lập tức hiểu ra, vui vẻ nói: “Phải, đúng là như thế, ngắn tay quần đùi. Anh không nhìn thấy có người mặc như vậy ở bệnh viện sao?”
Trong nhà vệ sinh không hề có âm thanh nào, nhưng mà cánh cửa đã mở ra.
Chân thật dài nha.
Còn thẳng... đẹp đấy!
Chất vải của quần áo mặc ở nhà vô cùng mềm mại, ôm sát người, hình dáng lồng ngực và cánh tay cơ bắp được khắc họa ra bên ngoài một cách rõ ràng.
Tóm lại là đẹp!
Niệm Thất có chút không mấy dễ chịu.
Đồ mặc ở nhà này quá ít vải, thậm chí còn không bằng đồ lót.
Trước kia, anh cũng từng đến vùng đất của Bách Di, hai tay để trần mặc áo ngoài cộc tay nhỏ, để lộ ngực và thắt lưng, cũng không hề cảm thấy khó chịu gì. Nhưng đây là vì giả dạng cải trang để thuận tiện làm việc, bây giờ lại ở cùng với một nữ tử sống một mình trong nhà nhỏ như vậy...
“Xấu hổ à?” Nguyễn Khanh hỏi.